Xuyên Thành Nữ Phụ Làm Tinh Mang Theo Nhãi Con Chạy Nạn

Chương 25: Chương 25





Nhưng đối diện với mấy đứa nhỏ nhị phòng trông mong nhìn mình, nàng ta sẽ không có lòng tốt như vậy.
La Đào Hoa nhanh chóng đem cỏ tranh còn lại nhét vào trong ngực, sau đó đi vài bước tới bên cạnh.

“Nương, con cũng muốn ăn.
" Lục Gia Minh nhìn mấy đứa nhỏ đại phòng ăn cỏ tranh thèm chảy nước miếng, đáng thương kéo vạt áo Chu Quỳnh Nương nói.

Nhìn đôi môi khô nứt của tiểu nhi tử, Chu Quỳnh Nương đau lòng không thôi, đối với hành vi ích kỷ của La Đào Hoa cũng vô cùng tức giận.

“Đại tẩu, ngươi làm vậy mà coi được, mấy cọng cỏ tranh mà thôi, ngươi lại ăn một mình.

La Đào Hoa nói: "Đây là nam nhân nhà ta đội nắng tìm được trên núi, ngươi muốn ăn thì bảo nam nhân nhà ngươi lên núi tìm đi.

Chu Quỳnh Nương tức đỏ hốc mắt, "Ngươi cho rằng là Thời Xương nhà ta lười biếng sao? Tất cả mọi người đều lên núi, ai trông coi hành lý gia sản? Nếu có tặc nhân, đồ vật bị cướp thì làm thế nào?"

Nàng ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân ồn ào.

La Đào Hoa trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Lúc này gặp được người cũng không phải là chuyện tốt, nói không chừng là dân chạy nạn chuyển sang cướp bóc.

Sắc mặt Chu Quỳnh Nương cũng trắng bệch, không quan tâm lý luận với La Đào Hoa, quay đầu che chở đứa nhỏ và hành lý trong nhà.

Những người khác trong Lục gia cũng đều lộ ra tư thế phòng bị.

Tô thị sốt ruột nhìn thoáng qua hướng mấy người Lý Thạch rời đi, trong lòng cân nhắc, tại sao đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở lại.

Bà ta ngày thường sợ Lý Thạch và hai đại hán đồng hành cùng hắn, nhưng lúc này lại hi vọng mấy người bọn họ có thể ở đây.

Ít nhất có mấy người bọn họ ở đây, nếu một hồi xảy ra xung đột cũng có nhiều hơn một phần thắng.

Giang Đường Đường cũng ở trong đầu khẩn trương gọi hệ thống, [Người tới là ai? Có vũ khí không? Ta cần vũ khí!]
Mẹ ơi! Nghe nói lưu dân còn ăn thịt người, nàng trắng trẻo như vậy, nếu bị bắt ăn phải làm sao?
Hệ thống nhìn kí chủ rõ ràng vô cùng hèn nhát, lại suốt ngày náo loạn bày trò muốn chết muốn sống, nó vô cùng cạn lời, [Không có vũ khí, có điều chỉ cần ngươi nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có thể khai thông thương thành, có đủ loại vũ khí cho ngươi chọn lựa.
]
Giang Đường Đường khóc lóc: [Đừng nói những lời vô dụng, ngươi cho ta vay tiền khai thông thương thành trước đi, cho ta một cái vũ khí, bằng không ta mà bị lưu dân hại chết, ngươi sẽ không có ai làm nhiệm vụ đâu.
]
[Bản hệ thống không tiếp nhận giao dịch tiền tài, hơn nữa ngươi cũng không có tiền để thanh toán bản hệ thống.

]
[Vậy ngươi nhận cái gì? Ta cũng có thể dùng thứ khác để vay.
]
Ngay cả âm thanh máy móc không có cảm tình của hệ thống cũng để lộ ra vài phần bất đắc dĩ, [Kí chủ chớ hoảng hốt, lưu dân chạy tới sẽ không tạo thành uy hiếp tánh mạng cho các ngươi.
]
Giang Đường Đường trong nháy mắt bình tĩnh: [Sao không nói sớm, lãng phí biểu cảm của ta.
]
Hệ thống: [! ]
Trong lúc người nhà họ Lục khẩn trương, một đám người ăn mặc rách rưới rốt cục cũng đi tới trước mặt bọn họ.

Lục Thời Vượng nắm chặt con dao trong tay, đột nhiên kinh hô một tiếng, "Cha, cha xem đó có phải là cô mẫu không?"
Cùng lúc đó, người đối diện cũng phát hiện thân phận của bọn họ.

Lục Thúy Lan nghẹn ngào chạy về phía Lục lão đầu và Tô thị, "Đại ca đại tẩu, rốt cục cũng gặp được mọi người rồi.


Phía sau người Phương gia, thôn dân thôn Đại Loan đi theo đều lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Nhìn một nhà em chồng cùng với thôn dân ở cùng thôn mấy chục năm, người Lục gia thoáng buông đề phòng.

Tô thị lôi kéo em chồng, hỏi tình huống trên đường đi của em chồng, lại hỏi có gặp được hai khuê nữ bà ta gả ra ngoài thôn hay không.

Lục lão đầu và thôn dân Đại Loan ngồi cùng một chỗ, đều kể lại khó khăn trên đường chạy nạn của mình.

Vốn là thôn Đại Loan là người cả thôn cùng nhau chạy nạn.

Nhưng trên đường gặp phải bọn cướp, người Lục gia và thôn dân thất lạc nhau, sau đó trên đường chạy nạn chỉ còn lại một nhà Lục gia đơn độc.

Không ngờ lại gặp nhau ở đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.