Xuyên Thành Nữ Phụ Làm Tinh Mang Theo Nhãi Con Chạy Nạn

Chương 13: Chương 13





Rõ ràng trước kia mẹ chồng ghét nhất thê tử lão tam, nói nàng vai không thể gánh tay không thể xách, còn lười biếng, nhưng hiện tại vừa nghe nói thê tử lão tam được thần tiên chỉ điểm liền bợ đỡ cung phụng nàng.
Trong lòng La thị tràn đầy oán giận cùng châm chọc, rồi lại không dám nói ra, "Ta cũng muốn đi sắc thuốc cho tam đệ, nhưng không có nước làm sao sắc thuốc? Hay là để tam đệ muội tính xem chỗ nào có nước?”
Tô thị nháy mắt hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Giang Đường Đường.
Ánh mắt đám người Lý Thạch cũng sáng quắc nhìn về phía nàng.
Từ đầu năm nay đến hiện tại chưa từng có một giọt mưa nào, không riêng gì hoa màu cỏ cây khô chết, mọi người uống nước cũng thành vấn đề.
Người Lục gia còn là ở năm ngày trước tìm được một vũng bùn nhỏ còn chưa khô thấu, mỗi người ở bên trong túi nước của mình chứa một ít nước.

Cho dù mấy ngày nay tất cả mọi người đều uống tiết kiệm, hiện giờ nước còn thừa trong túi cũng chỉ còn một chút.
Đám người Lý Thạch so với người Lục gia còn thảm hơn, mấy ngày nay ăn cướp tuy rằng cướp được một chút lương khô, nhưng cũng không cướp được nước, đều là dựa vào buổi tối thu thập sương sớm trên lá cây và cỏ để giải khát.
Nhưng trời khô, sương sớm cũng không thu được bao nhiêu, giờ phút này mọi người không riêng gì đói bụng, còn khát nước dữ dội.
Giang Đường Đường không để ý tới ánh mắt như sói đói của mọi người, chỉ nhìn La Đào Hoa nói: "Ngươi biết vì sao rất nhiều thầy bói tiên sinh đều có quy củ một ngày chỉ xem ba lần không?"
La Đào Hoa nhất thời không kịp phản ứng, cái này và việc bảo Giang Đường Đường tính xem nơi nào có nguồn nước có quan hệ gì.
“Bởi vì thiên cơ không thể tiết lộ quá nhiều, bằng không sẽ không chính xác.
Ta hôm nay đã xem ba lần, không thể xem được nữa.
Ta mỗi ngày cũng chỉ có thể xem ba lần.”
Giang Đường Đường thuận tiện lập ra một quy củ, miễn cho sau này chuyện lớn chuyện nhỏ đều tới tìm nàng.
Nàng lại không nợ bọn họ, dựa vào cái gì há mồm muốn nàng làm cái này làm cái kia, thật coi mặt mũi mình lớn vậy!

Tô thị thất vọng không thôi, chỉ có thể lấy túi nước của mình ra, nhìn đại nương tử cảnh cáo: "Lúc sắc thuốc tiết kiệm một chút, nếu dám làm đổ, cẩn thận lão nương lột da ngươi.”
“Nương, người tổng cộng chỉ có hai ngụm nước, còn muốn tiết kiệm như thế nào?" La Đào Hoa liếc Giang Đường Đường một cái, nói:" Nếu người lo lắng ta làm đổ, vậy để thê tử tam đệ sắc thuốc cho tam đệ là được rồi.”
"Ta ngược lại cũng muốn đi sắc thuốc cho phu quân, chỉ là ta còn phải thay phu quân băng bó vết thương.
Chẳng lẽ đại tẩu là muốn..." Giang Đường Đường trà ngôn trà ngữ xong thì đảo quanh con ngươi, lời tuy rằng chưa nói xong, nhưng dư âm kia thật sự là khiến người ta hồi tưởng.
La Đào Hoa đỏ bừng mặt, không dám nhiều lời, cúi đầu sang một bên nấu thảo dược.
Chu Quỳnh Nương lặng lẽ thở dài một hơi, may mắn chính mình vừa rồi núp ở phía sau xem tình huống, miệng của tam đệ muội hiện tại quá lợi hại, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Giang Đường Đường nhìn thảo dược dùng đá nghiền nát, có chút ghét bỏ.
Trông ghê quá, còn không có chỗ rửa tay.

Nàng nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặt trắng bệch của nam chính, giơ tay lột quần áo của hắn ra, hi vọng dáng người của hắn cũng được như khuôn mặt này, nếu không thiệt thòi lớn rồi.
Cởi quần áo ra, nhìn cơ bụng trên thắt lưng nam chính, Giang Đường Đường lại ở trong lòng cho tác giả một like.
Tác giả quyển tiểu thuyết này tuy rằng cho motip cũ rích lại không hề mới mẻ, nhưng viết nam chính thật không tồi.
Nhìn xem, đều chạy nạn rồi mà hắn còn có cơ bụng.
Hơn nữa cơ bắp này không phải là loại cơ bắp to con dầu mỡ giống như bánh bao, mà là thuộc về loại cơ bắp thoạt nhìn rất gợi cảm, có đường nét đẹp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.