Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Chương 24:




“Xin lệnh bà thượng giá về Từ Ninh Cung” – Tổng quản đại nhân cung kính quỳ dưới đất nói với mỹ nhân vận phục trang lộng lẫy trước mặt nói – “Nếu thích khách làm kinh động lệnh bà, tiểu nhân không gánh nổi.”
Nhược Thi gương mặt lạnh lẽo không chút biểu tình – “Đa tạ Nhương Tổng quản!”. Từ ngày vào cung, nàng dường như nàng cũng đã mất đi khả năng biểu đạt hỷ nộ ái tình của mình.
“Tiểu nhân xin hộ giá Lệnh bà về Từ Ninh Cung!”
Nhược Thi liếc nhìn hai tiểu thái giám bên cạnh mình cùng hai tên đại nội thị vệ lạnh lùng nói – “Không dám phiền Nhương Tổng quản, họ sẽ hộ tống ta về Từ Ninh Cung. Ta không muốn chuyện này kinh động hoàng thượng và Thái hậu, hy vọng ngài truy bắt được chúng sớm.”
“Tiểu nhân sẽ cho người hộ giá Lệnh bà về Từ Ninh Cung.”
“Không cần!” – Nhược Thi lặp lại, giọng nói đầy uy quyền tỏ rõ mệnh lệnh của mình đến đối phương – “Hộ giá về Từ Ninh Cung.”
Nhương Tổng quản hiểu ý của đương kim hoàng hậu thì không dám nói gì nữa, chỉ cung kính tạm biệt và rời khỏi đó. Việc chính hiện tại là phối hợp cùng Cẩm y vệ truy bắt hai kẻ thích khách kia để không sinh thêm chuyện.
Nhược Thi oai nghiêm bước vào kiệu Hoàng hậu của mình không buồn để tâm sự náo động xung quanh. 
Kiều Chi Thượng lặng lẽ hộ tống Hoàng hậu về cung cùng Kiều Mai, chàng thật không ngờ Tướng quốc đại tiểu thư này lại có thể khiến đương kim hoàng hậu trả một ân tình cho nàng ta. Cuối cùng cô gái này là một cô gái như thế nào? Một người có liên hệ với Minh chủ võ lâm – Hoa Mộc Thủy dám một mình tìm chàng thương lượng giao dịch, một cô gái có quan hệ mật thiết với Tàng kiếm sơn trang và hôm nay lại cả gan đột nhập hoàng cung tìm Thái hậu và đương kim Hoàng hậu, cuối cùng Phương Kiều Mai này là dị nhân phương nào?
Kiều Mai liếc nhìn gương mặt lạnh lẽo của Nhược Thi, nàng ta thay đổi thật rồi. Không ngờ chỉ bước chân vào hoàng tộc mấy năm đã khiến một cô gái vui tươi, hồn nhiên trở nên lạnh nhạt như thế này.
Đến Từ Ninh Cung, Nhược Thi ra hiệu cho thái giám và cung nữ rời khỏi và lạnh lẽo cất tiếng nói cùng hai kẻ thích khách hộ tống mình.
“Hiện nay rời hoàng cung không tiện, hai người cứ tạm trú ở nơi đây đến tối, ta sẽ cho người hộ tống hai người ra khỏi đây.”
Kiều Mai mỉm cười – “Đa tạ Hoàng hậu!”
“Ta không hy vọng sẽ gặp nàng trong tình huống như thế này một lần nữa.” – Nhược Thi nói. Nàng thật không muốn gặp lại Phương Kiểu Mai, nhìn thấy nàng ta, nàng lại nhớ đến những thứ không nên nhớ.
Nhìn Nhược Thi, bất giác Kiều Mai nhớ lại tiếng sáo kia, nàng và nàng ta không phải rất giống nhau sao? Đều phải đưa ra sự lựa chọn cho mình dù nó rất đau lòng.
“Nàng có hối hận khi tiến cung?”
Đây là lý do Nhược Thi không muốn gặp cô gái này, nàng nở nụ cười lạnh tanh – “Nhược Thi ta chưa bao giờ biết đến hai từ hối hận. Phiền nàng nói lại với người đó là ta rất hạnh phúc với sự lựa chọn của mình”. Người như chàng ta nhất định không bao giờ hiểu.
Kiều Mai mỉm cười – “Ta hiểu rồi, đa tạ nàng”. Vốn dĩ nàng cũng như Nhược Thi hoàng hậu, đều không có quyền lựa chọn. Nàng không nên để tâm tình nữ nhi này ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, hai người đã lỡ nhau một lần thì hẳn là có duyên không phận, biết được nhau để làm gì.
Tại sao tim lại khẽ nhói đau thế này?

“Nếu ta rời khỏi nơi đây, muội có nguyện ý đi cùng ta?”
Nhược Thi nở nụ cười ranh ma – “Chà, để muội nghĩ xem… Huynh không còn gì nữa thì làm sao nuôi muội chứ?”
“Thể nào mà chả có cách…”
“Huynh cứ hỏi phụ mẫu muội… Nếu họ bằng lòng thì muội cũng không dám chống lại.”
“Chà… khó cho ta quá!”
“Muội thích làm khó huynh như thế đó!”
---
“Sao muội lại đồng ý thành thân cùng đại ca ta?”
“Vì huynh ấy là Thái tử.”
“Muội nói không quan tâm đến địa vị và muốn tận hưởng cuộc sống tự do cùng ta mà.”
Nàng nở nụ cười lạnh lùng – “Nữ nhi nào lại không muốn trở thành Hoàng hậu tương lai chứ? Địa vị, tiền tài, thế lực… ai lại có thể từ bỏ?”
“Nàng không phải là người như vậy, Nhược Thi” – Kiến Bang ôm chầm lấy người con gái trước mặt xúc động nói.
“Ta cũng là phận nữ nhi bình thường thôi.”
“Đừng… Ta không muốn muội thành thân cùng đại ca…”
“Xin hoàng tử tự trọng” – Nhược Thi đẩy chàng ra.
“Không!”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên – “Xin nhị hoàng tử đừng làm khó tiểu nữ của hạ thần… Có chuyện gì thật không hay cho danh tiết của nữ nhi” – Khang Thái phó lạnh lẽo nói ra lệnh cho người đàn ông trước mặt – “Người là hoàng tử làm chuyện này, truyền ra ngoài thật không nên.”
“Ta chỉ là một nữ nhi tầm thường.” – Nhược Thi lạnh lẽo lặp lại – “Làm hoàng hậu tương lai thì ai mà không muốn chứ?”. 
Kiến Bang giật mình tỉnh dậy, sau khi Nhược Thi trở thành Thái tử phi, chàng đã không còn thiết tha kinh thành này. Người duy nhất ở bên cạnh chàng không phán xét bất kỳ điều gì là Kiều Mai, nàng ta không hỏi chàng bất kỳ chuyện gì về Nhược Thi hay mối quan hệ hai người mà chỉ im lặng bên cạnh chàng và giúp giải quyết những rắc rối mà chàng đã gây ra. Kiến Bang chàng nợ nàng ta một ân tình, chỉ cần Kiều Mai yêu cầu, chàng sẽ bằng mọi giá thực hiện mong ước của người bạn tâm giao này. Còn với Nhược Thi, chàng không bao giờ gặp nàng ta nữa, hoàng hậu hay những nữ tử chốn phong trần có gì khác nhau chứ?

Chi Thượng hộ tống Kiều Mai về Tướng quốc phủ, chàng chỉ thấy nàng ta im lặng trên suốt đoạn đường đi, tâm tư dường như không tốt, nhất là sau khi nghe thấy tiếng sáo bí ẩn kia và gặp đương kim hoàng hậu. 
“Có chuyện gì?” – chàng lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ là tiểu nữ có chút mệt mỏi”. Người như Chi Thượng hay Kiến Bang sẽ không bao giờ hiểu được tâm tư những nữ nhi như nàng và Nhược Thi. Hình ảnh đương kim hoàng hậu hôm nay cũng chính là hình ảnh Phương Kiều Mai tương lai. Nếu nàng có thể tìm được người đó và tránh xa được Ngao Thiếu Phong thì cũng không có gì đảm bảo tương lai gia đình nàng. Phụ thân nàng là một con cờ của trò chơi quyền lực chốn hoàng gia và những kẻ này sẽ không bao giờ ngại hy sinh con tốt của mình. Nàng được ông trời cho đặc ân sống lại là để bảo vệ những người quan trọng với mình nên tuyệt đối không bao giờ bỏ lỡ cơ hội. 
“Tiếng sáo tự do như thế thật không hợp với mình…” – tại sao tim nàng lại không ngừng nhói đau như thế này? Người đó nên như Kiến Bang, tiếp tục được tận hưởng cuộc sống tự do tự tại như thế. Người thật sự không bao giờ hiểu được đâu...
...
Nhược Thi một mình nằm trong Từ Ninh cung lạnh lẽo. Ngao Ứng Thiên kia vốn dĩ chưa bao giờ có tình cảm với nàng và ngược lại, nàng cũng thế. Tuy nhiên, như thế lại hay, một cuộc hôn nhân chính trị đều có lợi cho cả hai. Hắn ta cam kết giữ cho nàng địa vị hoàng hậu cùng sự phồn thịnh của gia tộc nàng và ngược lại nàng cai quản hậu cung yên bình cho hắn. Những nữ nhi ngoài kia đều ganh tỵ địa vị Hoàng hậu của nàng và tìm cách tranh giành sự sủng hạnh của đương kim hoàng đế nhưng liệu biết rằng với kẻ đó, tất cả đều là những con cờ?
Bất giác nàng nhớ lại nụ cười và sự tự do tùy ý của Kiến Bang đêm thọ yến kia, Kiều Mai này thật phiền toái, đột nhập cung lại làm nàng nhớ lại người đó.
“Người như chàng nhất định không bao giờ hiểu đâu…” – nàng khẽ nói.

Ứng Thiên ngồi một mình nhìn đống công văn trước mặt, xem ra mọi chuyện đều như sự sắp xếp của chàng. Tuy nhiên, kẻ đó luôn như vậy, không bao giờ nghe theo sự chu toàn của chàng. Lương Sơn và bát đệ có gì hấp dẫn hắn như vậy? Tài năng đó đáng ra không nên chôn vùi ở mảnh đất khô cằn kia.

“Gặp hoàng đế xong, cảm nghĩ ngươi ra sao?” – Diệc Ưng ngồi trên lưng ngựa hộ tống Hồng đại tiểu thư về Hồng gia trang bình thản hỏi.
Ngân Trúc thản nhiên đáp – “Cả gia đình độ khốn nạn đều như nhau”. Căn bản là bọn chúng chả bỏ ra gì mà đẩy hết cho cô nhưng lợi ích thì triều đình vẫn nắm và vẫn tiếp tay vào cai quản. Cái giá cho an toàn của cô xem ra đắt thật, mạng con nữ chính Hồng Ngân Trúc này đáng giá quá!
Diệc Ưng nở nụ cười bình thản – “Có tư chất!”
“Ban nãy ngươi biến đi đâu?”
“Chỉ ngắm nhìn hoàng cung và nhận ra nó nhỏ thật.” – anh đáp. Nếu Ngân Trúc này giữ mối quan hệ với triều đình thì anh cũng có thể tận dụng cơ hội này tìm hiểu tiếp chuyện 20 năm trước, một ngôi làng bị xóa sổ không phải chuyện nhỏ và kẻ bán thông tin lại giữ bí mật như vậy thì chỉ có một khả năng – người dính líu có vai trò không nhỏ. Bằng mọi giá, anh phải điều tra ra chân tướng sự việc.
“Ngừng kiệu!” – Ngân Trúc lớn tiếng ra lệnh cho kiệu phu. Dù gì giờ cô đã có hoàng đế chống lưng, hắn nhận cô làm nghĩa muội thì đám người của triều đình sẽ không ai dám đụng cô nữa. Tạm thời an toàn phía nam chính bộ này và triều đình rồi, giờ tiếp tục triển khai bước thứ hai - nam thứ chính. Tuy nhiên bắt đầu từ Chính đạo hay Ma đạo lại là một vấn đề cực kỳ đau đầu. 
“Chuyện gì nữa?”
“Ta hơi đói” – Ngân Trúc nói, đoạn cô bước xuống kiệu và dừng lại ở một bà lão bán khoai lang tối bên đường và mua hết số khoa nướng của bà ta. Sau đó, cô chìa một bao khoai to tướng nóng hổi cho tên bảo kê tạm thời của mình – “Ta bao, ăn không?”
Diệc Ưng bật cười – “Thức ăn trong cung không ngon hả?”
Cô bóc lớp vỏ nóng hổi của củ khoai trên tay và đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm và thản nhiên nói – “Hoàng cung làm gì có khoai nướng nóng hổi ngon như thế này chứ!”. Sau đó Ngân Trúc thản nhiên bước đi bộ trên đường mặc kệ đám kiệu phu chờ mình.
Anh nhảy xuống ngựa và nhét cả củ khoai vào miệng – “Cũng đúng.”
“Đó là tiền công cho ngươi đó!” – cô nói tiếp.
“Hả?”. Cái gì mà tiền công, anh giết cả đống người đắc tội cả đống người vì nha đầu này, chí ít cũng hơn 10 vạn lượng rồi chứ?
“Cao kiến bắt Ngao Thiếu Phong nhả tiền cho Thái hậu và Hoàng đế của ngươi, giúp ta tiết kiệm tiền hối lộ không ít. Xem như đây là tiền công.”
“Con nha đầu này, ngươi có bị lộn không vậy? Ta giúp ngươi tiết kiệm cả đống mà ngươi trả ta bọc khoai này hả?”
Ngân Trúc mỉm cười giảo hoạt – “Còn cả rổ khoai kia kìa, thích thì ta cho luôn”.
“Bắt ta ăn khoai trừ cơm hả? Ngày mai thanh toán hết tiền cho ta, ta không tin tưởng ngươi nữa.”
“Cùng lắm ta chế biến khoai bảy món cho ngươi mà ngươi nghĩ ta hôi của như ngươi hả? Giở trò ăn quỵt!” – cô nhét miếng khoai tiếp theo vào miệng nhai tiếp. Đi cạnh tên đại đê tiện này, chí ít Ngân Trúc cô không cần giả thục nữ cao sang mà có thể tự tin là chính mình. Đúng là có đôi thứ chỉ những kẻ bần tiện mới hiểu nhau mà thôi. 

“Nàng thật không sao?” – Chi Thượng luyến tiếc tạm biệt Kiều Mai.
“Ta lại nợ người thêm một thứ” – Tướng quốc tiểu thư mỉm cười đáp – “Ta nhất định toàn lực giúp người điều tra tung tích của Thiên Ma đao…”
“Ta không nói chuyện đó!”. Đúng là ban đầu Chi Thượng chàng hợp tác Kiều Mai này vì nàng ta là người triều đình, lại quan hệ rộng rãi với các môn phái rất thích hợp cho việc điều tra này của chàng nhưng càng tiếp xúc, chàng thực sự quan tâm cô gái này hơn.
“Đa tạ người, tiểu nữ sẽ hoàn thành nhiệm vụ…” – Kiều Mai thản nhiên đáp, kẻ này dù sao cũng là đàn ông, hắn ta và Ngao Thiếu Phong cùng một dạng người – rất kiêu ngạo nên việc chinh phục trái tim không phải là quá khó khăn. Tâm tư những tên đàn ông của Hồng Ngân Trúc khi xưa đều nằm trong kế hoạch của nàng, nếu có lưu tình thì chỉ có ba ngoại lệ.
“Nàng quả thật rất cố chấp!”- Chi Thượng nói. Đôi khi chàng chỉ muốn bắt nàng ta đi vì không muốn cô ta có bất kỳ quan hệ gì với đám người Hoa Mộc Thủy hay Tàng kiếm sơn trang. Giáo chủ như chàng không nhất thiết phải nhờ một phụ nữ giúp đỡ…
Bất chợt Kiều Mai ôm chặt tim ngã khuỵa xuống, gương mặt không giấu sự đau đớn.
“Kiều Mai…” – Chi Thượng ôm lấy nàng, gương mặt không giấu sự lo lắng tốt độ. Gương mặt sắc đen này không phải là trúng độc sao? Chết tiệt!

“Hắt xì!” – Hoa Mộc Thủy hắt hơi – “Chết tiệt, cái đám giang hồ võ lâm này tối ngày cứ gây chuyện để mình giải quyết.”
Tiểu Diệc đứng trước cửa nghiêng người ló mặt vào nở nụ cười gian ma – “Hoa đại ca rảnh không?”
“Không!” – chàng đáp không suy nghĩ. Hai huynh đệ Diệc Ưng này cũng là mối phiền toái của chàng.
Cô không quan tâm mà cứ xông vào, thản nhiên đáp – “Muội chán quá!”
“Muội muốn gì?”
“Đi chơi với muội!”
“Ta không có thời gian.”
Tiểu Diệc mỉm cười – “Vậy muội tìm đồ chơi để chơi vậy!”
“Tùy muội…”
Tiểu Diệc lấy 2 tay vỗ liên
“Đại Thành này mà không về trong 1 canh giờ là muội nghĩ huynh nên tìm trợ thủ khác?”
“Muội bỏ độc hắn?”
Cô bĩu môi đáp – “Muội chán quá, huynh đi chơi với muội nha?”
“Ta sẽ tìm trợ thủ khác!”. Đại Thành nhất định có cách đối phó, võ công người này không tồi.
“Tây Vực có một loại xạ hương độc, muội đã gieo vào người Đại Thành…” – Tiểu Diệc thản nhiên nói – “Nó mang độc cho chủ thể nhưng nó cũng là nơi truyền độc, những người Đại Thành tiếp xúc hay nằm trong bán kính 1 dặm mà võ công tồi tồi một chút thì muội nghĩ cũng trúng luôn rồi đó…”
Hoa Mộc Thủy bắt đầu có cảm giác không lành.
“Đại Thành bảo vệ người thương của huynh mà phải không?” – cô nở nụ cười gian tà – “Tiểu thư đài cát nhỉ?”
“Ngươi…” – Hoa Mộc Thủy không còn bình tĩnh nữa mà đứng phắt dậy mạnh tay nắm lấy tay của Tiểu Diệc, cô ta mà làm gì đến Kiều Mai thì chàng không tha cho hai huynh muội này.
Tiểu Diệc đưa gương mặt trẻ thơ như một đứa nhóc mười hai nhìn chàng – “Muội chán quá, huynh đi chơi với muội nha!”. Nhìn biểu tình của Hoa Mộc Thủy thế này vui thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.