Xuyên Thành Người Qua Đường Giáp Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 5:




Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Truyện edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup!!!
An Mẫn nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng tuyệt đối không nghĩ tới chuyện ông anh trong nhà chưa giải quyết xong đã bắt đầu sắp xếp cho cô đi xem mắt, ngạc nhìn nhìn ông nội, An Mẫn hỏi: "Sao ngài lại đột nhiên nhớ đến sắp xếp xem mắt cho con thế ạ?"
"Con cũng biết vấn đề của anh trai con, chưa biết tương lai mọi chuyện sẽ bung bét thế nào cho nên ông muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối, một mặt vì nhà chúng ta, mặt khác cũng vì muốn con có nơi đi chốn về." Nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của cháu gái, ông cụ An còn nói: "Chẳng qua nếu con không muốn, ông sẽ không ép con."
An Mẫn đương nhiên không có ý gì khác, chẳng qua do cô đang quá ngạc nhiên mà thôi, người nhà như nhà họ An đã là nhà rất không tệ, dù muốn phát triển nhưng vẫn nghĩ đến suy nghĩ của cô, An Mẫn cảm thấy khá ổn vậy nên cười cười, nhìn về phía ông nội An, hỏi: "Ông nội đã chọn được người rồi ư? Con lại rất muốn biết là người thế nào mà khiến ông nội muốn nhanh gả cháu gái ông đi như thế!"
"Cháu gái của ông tốt như vậy đương nhiên không thể tùy tiện gả cho kẻ nào!" Ông nội An cười sang sảng nói, ông đúng thật là sợ cháu gái bị cháu trai ảnh hưởng, cũng may An Mẫn không làm ông thất vọng, "Đúng là ông có nhìn trúng vài người, nhưng chưa nhận lời ai cả, ông muốn hỏi ý con trước, miễn cho sau này con lại không vui."
An Mẫn nghe vậy thì cười híp mắt, người được ông nội An nhìn trúng chắc chắn điều kiện phải rất tốt, chẳng qua cho dù có thể tự ý quyết định nhưng lại hỏi ý cô, thật sự là rất quan tâm đến cô, vui vẻ đi đến sau lưng ông nội An, bóp vai cho ông, cúi đầu nói: "Người ông nhìn trúng chắc chắn không có vấn đề, cháu gái không có ý kiến!"
"Anh của con nếu có thể hiểu chuyện như con thì tốt rồi!"
"Anh con hiểu chuyện nhiều năm như vậy, tùy hứng một lần thì có sao?"
"Con lại nói chuyện giúp anh con."
"Sự thật mà ông!"
Chuyện này hai ông cháu đã ngầm hiểu, lúc ăn cơm tối ba mẹ cô cũng biết, họ đều vui vẻ, An Mẫn càng chắc chắn, đối phương nhất định là người rất xuất sắc nếu không người nhà cô sẽ không lộ rõ sự vui mừng ra mặt như thế.
Chẳng qua mn không có ai có ý muốn nói với cô người kia là ai, An Mẫn thấy cũng chẳng sao, với cô người kia là ai cũng vậy, tình cảm trong tương lai ở chung có thể từ từ bồi đắp, cô thấy so với tình yêu thì tình thân khiến người ta thấy yên tâm hơn nhiều.
Sau khi đã xác nhận chuyện này, Anh trai đi công tác ở ngoài cũng gọi điện thoại đến an ủi An Mẫn một chút, xác định An Mẫn thật sự đồng ý thì không nói gì nữa. Trên thực tế tuy An Thụy chọn con đường như thế nhưng anh vẫn là người thừa kế hợp pháp của tập đoàn, quan hệ thông gia của An Mẫn là trăm lợi không một hại, anh cũng tin, An Mẫn sẽ không làm ra hành vi khủng khiếp nào.
Sau đó, lâu lâu An Mẫn cũng sẽ tưởng tượng đối phương là dạng người thế nào nhưng chẳng qua chỉ là thoáng qua, lúc làm việc vẫn rất nghiêm túc, không nghĩ tới thời điểm xem mắt tới nhanh như vậy, lúc cô đang làm việc, nhận được điện thoại của ông cụ, bảo cô đến khách sạn dưới trướng An thị xem mắt với người ta.
Sau khi cúp điện thoại, cô nghĩ đến lời dặn dò của ông cụ rồi lại nhìn bộ âu phục trên người mình, nói thật cô rất thích âu phục, cũng hiểu cô mặc trang phục đi làm rất ok nhưng mà ông cụ nói "ăn mặc xinh đẹp một chút" là thế nào? Lại nói từ khi tiếp quản công ty, quần áo của cô đều là loại OL (Office Lady - cô nàng công sở), ông cụ nói thế là đang phủ nhận thẩm mỹ của cô?
Hơi ủ rũ một chút, An Mẫn không thể khiến trưởng bối trong nhà thấy cô đang im lặng kháng nghị nên dặn thư ký mua cho cô một chiếc váy ren sát nách và trang sức tương ứng, sau khi sửa soạn lại trong phòng làm việc mới rời khỏi công ty, đeo kính râm, trên đường xuống cô đã nhận được không ít sự chú ý, đại khái tất cả mn đều cảm thấy An Mẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt? Thật sự quá ảnh hưởng đến hình tượng.
Tuổi An Mẫn vốn không lớn, chỉ do cách ăn mặc và tạo hình lúc trước tạo ra khí thế nên khiến người khác quên đi độ tuổi của cô, ăn mặc phong cách ngọt ngào như vậy, lập tức cứ như Alice ở xứ sở thần tiên xuất hiện. Lúc xuất hiện ở trước mắt người trong nhà và đối tượng xem mắt, tất cả mn đều thoáng ngạc nhiên, đây chính là sự tương phản dễ thương?
An Mẫn lễ phép chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh người nhà họ An rồi mất tự nhiên cười cười, trong đầu vẫn nghĩ đến người đàn ông ôn tồn lễ độ kia, không thể không nói, người đàn ông này thật sự chạm trúng vào điểm yếu của cô rồi.
Người lớn vui vẻ trò chuyện, mặc dù An Mẫn đã bắt đầu yêu thích người ta nhưng An Mẫn cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi nhà họ Ôn là thế gia chính trị lại muốn kết thông gia với nhà mình, từ khi cô tiếp quản công ty, sau lại đối chiếu với ký ức, trên cơ bản nhà họ Ôn đã được cô định nghĩa thành sự tồn tại không thể trêu chọc nổi.
Dưới con mắt của cô nhà họ An đã được xem là giàu có thì nhà họ Ôn lại là thế gia, cảm giác bên trong rất sâu, chỉ là vì sao người ta lại chọn cô, An Mẫn cảm thấy nguyên nhân này rất quan trọng.
Cho nên nhân lúc các trưởng bối chuẩn bị rút lui khỏi hiện trường, An Mẫn không giả vờ làm cô gái ngoan hiền nữa, sắc bén nhìn về phía người nhà họ Ôn: "Ông nội không nói cho tôi biết, cho nên tôi rất muốn biết tại sao lại chọn tôi là đối tượng kết thông gia? Tuy tôi rất tự tin về bản thân nhưng không thể phủ nhận có không ít người ưu tú hơn tôi."
Nghe An Mẫn hỏi như vậy, người nhà họ An không nói gì, ngay cả ông nội An cũng cười ha hả ngồi kia chờ đáp án, ông nội An không biết nguyên nhân ư? Đương nhiên không phải, lão hồ ly sao có thể trượt chân ở chuyện thế này được, chẳng qua là cảm thấy hứng thú đối với phản ứng của cháu gái mà thôi.
Ông cụ Ôn nhìn qua vẻ mặt tự hào của ông cụ An, vừa liếc qua nhìn cháu trai đang thản nhiên ngồi nên cạnh, rồi mới tươi cười trả lời An Mẫn: "Năm đó ở nước ngoài, ông và ông của con có quan hệ rất tốt, bà của con và bà nội Ôn còn là bạn học nữa! Dùng ngôn ngữ của tụi con bây giờ chính là bạn thân!"
An Mẫn rất muốn nói ông Ôn, ngài đã lớn như vậy rồi cũng không nên đu theo giới trẻ học ngôn ngữ mới như vậy chớ?! Chẳng qua lời như vậy chỉ có thể nghĩ trong lòng, nhìn thẳng vào người đàn ông vẫn luôn ngồi thẳng tắp không nói được mấy lời ở đối diện, An Mẫn tặng người ta một nụ cười dịu dàng, hỏi: "Anh Ôn đang độc thân ư? Có đối tượng yêu đương chưa? Nếu như đã có thì không nên miễn cưỡng, nhưng mà nếu sau khi kết hôn bị tôi phát hiện được thì…" An Mẫn ngừng một chút mới tiếp tục cười nói: "Vậy anh nên mong sức chiến đấu của cô ấy không được quá yếu khiến tôi thất vọng! Nếu không thì cuộc chơi này không còn gì vui nữa!"
Ôn Tước đối với đối tượng kết hôn gia đình đề cử đã có hiểu biết sơ qua, sau khi gặp mặt lại phát hiện cô còn thú vị hơn tưởng tượng của anh, cho dù là dáng vẻ hoạt bát khi vừa đến hay dáng vẻ hùng hổ dọa người hiện tại cho nên hiếm khi Ôn Tước lộ ra chút thật tình, cười trêu chọc: "Tôi đương nhiên tin tưởng vào năng lực của cô An, lúc trước tôi không có đối tượng hợp ý, chẳng qua sau khi gặp được cô An ngược lại cảm thấy rất hợp ý!"
"Đó là do anh biết nhìn người!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.