Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 20: Giống Nhiều Khác Ít




Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Sau khi bạch hạc rời đi, Lâu Bất Quy mới dời mắt khỏi độc thảo, nói:

"Tam sư huynh uy vũ."

Hề Cô Hành: "......."

Hề Cô Hành trừng hắn một cái: "Những lời ta vừa nói đệ đừng nhớ, quên hết đi."

Lâu Bất Quy: "Vì sao?"

Hề Cô Hành thẹn quá hóa giận: "Ta nói quên là quên! Nếu ta mà biết đệ nói cho ai khác thì coi chừng vườn thuốc của mình đi!"

Lâu Bất Quy chấn động, vội ngắc ngứ nói: "Được, được! Ta sẽ quên ngay tức khắc! Sư huynh không dĩ hạ phạm thượng, không muốn khi sư diệt tổ, không nói 'Chưởng giáo Ly Nhân Phong là Hề Cô Hành ta'......"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành đau khổ day mi tâm, cảm thấy Chưởng giáo các môn phái trong Tam giới không ai nhiều phiền não như hắn.

Hắn đứng dậy muốn đi, mắt không thấy tâm ắt tịnh.

Lâu Bất Quy đang liều mạng quên đi những lời đại nghịch bất đạo đó của Hề Cô Hành, vội vàng nói vọng ra gọi hắn: "Sư huynh, Thập Nhất thì làm sao bây giờ? Huynh muốn đưa y về sao?"

Ngón tay Hề Cô Hành nhẹ nhàng gõ gõ chuôi kiếm treo bên hông, không kiên nhẫn nói: "Ly Tác tuy rằng vô dụng, nhưng ít nhất cũng là tu sĩ Kim Đan Kỳ, hơn nữa trên người Thẩm Thập Nhất có kết giới hộ thân của sư tôn, chỉ xuống núi thôi sẽ không có gì đáng ngại."

Hắn nghĩ ngợi, lại hạ giọng như sợ quấy nhiễu thứ gì: "Ta và đệ đều biết chưa chắc thần khí trong lời sư tôn và yêu chủ đã tồn tại, Thẩm Thập Nhất vô cớ bị liên lụy, đến bây giờ cũng không biết gánh tội thay ai. Những năm gần đây bị nhốt ở Ly Nhân Phong, mỗi lần ra ngoài đều chỉ có thể dùng con rối phân thần, thử hỏi trên đời này có tu sĩ nào uất ức như y? Hôm nay nếu y đánh bậy đánh bạ xuống núi, vậy thì tùy y đi, ta sẽ gánh vác mọi chuyện."

Lâu Bất Quy nghiêng đầu hỏi hắn: "Sư huynh, ngộ nhỡ gặp sự cố thì sao sư huynh?"

Hề Cô Hành bị Lâu Bất Quy làm phiền chết đi được, nể tình hắn ngốc nên moi ra chút kiên nhẫn cuối cùng: "Mấy ngày trước Tam Thủy dẫn Tru Tà truy lùng một con thủy quỷ chạy ra từ Động Đình, ước chừng hôm nay có lẽ đã tới Kinh Châu Phù Hiến Thành."

"Tam Thủy?" Lâu Bất Quy nỗ lực suy nghĩ: "A, là đại đồ đệ của Thập Nhất, hắn đã về rồi?"

"Ừ, hắn thống lĩnh Tru Tà nhiều năm, tính tình trầm ổn, dựa vào đệ tử khế có thể dễ dàng tìm được sư tôn hắn." Hề Cô Hành nói: "Bằng tu vi hiện tại của hắn, bảo vệ một tên Thẩm Thập Nhất không thành vấn đề."

Lúc này Lâu Bất Quy mới yên lòng.

Thẩm Cố Dung không hề biết sư huynh nhà mình bởi vì mình mà suýt chút nữa tuyên chiến với Yêu tộc, lúc này y đang làm ổ trên đầu Mục Trích, vẻ mặt tràn đầy tò mò nhìn dòng người náo nhiệt.

Kinh Châu Phù Hiến Thành, phồn hoa tấp nập, bên quan đạo rộng lớn có một con sông dài chảy qua toàn thành trì, hai bờ sông liễu rủ cầu kiều, trăm hoa đua nở giữa ngói xanh tường đỏ.

Tiết Hoa Triêu, bá tánh khắp thành đạp thanh thưởng hoa, cầu phúc nghênh tiếp thần Bách Hoa.

Mỗi dịp thành Hồi Đường đến tiết Hoa Triêu, Thẩm Cố Dung luôn theo huynh trưởng ra ngoài đạp thanh.

Do tật xấu yêu thích tranh Cung Nữ Đồ của Thẩm Cố Dung mà y luôn bị huynh trưởng bảo thủ không chịu thay đổi của mình nhìn chằm chặp canh chừng, vừa tới nơi liền bị sư huynh dẫn tới chỗ một đám nam nhân, nghe những văn nhân đó nói lời sáo rỗng, phiền chết đi được.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vn

Cẩn thận nghĩ lại, đây chính là lần đầu tiên Thẩm Cố Dung tự do như vậy vào tiết Hoa Triêu.

Vốn dĩ y còn vì chuyện không gặp được Hề Cô Hành, không thể biến về hình người mà vô cùng tuyệt vọng, nhưng khi vừa vào Phù Hiến Thành, Thẩm Cố Dung lập tức ném Hề Cô Hành ra sau đầu.

—— Hiện tại y chỉ một lòng một dạ muốn thưởng thức sắc đẹp, thuận tiện vẽ một bức tranh.

Đáng tiếc móng vuốt nhỏ của y ngay cả bút cũng không quắp được, chỉ có thể lo lắng suông cào loạn tóc trên đầu Mục Trích.

Mục Trích cảm thấy da đầu tê dại, cau mày đỡ y xuống dưới: "Đói bụng?"

Thẩm Cố Dung đứng trong lòng bàn tay hắn, móng vuốt còn phủi phủi, "chíp" vài tiếng, Mục Trích căn bản không nghe hiểu.

Ngu Tinh Hà ở bên cạnh nhìn, cay mắt đến sắp rơi lệ, hắn nhỏ giọng nói thầm: "Ta cũng muốn nuôi dưỡng linh thú như vậy."

Ly Tác vừa mua hai cái đồ chơi làm bằng đường, cười nói: "Muốn đồ chơi làm bằng đường không?"

Ngu Tinh Hà vừa thấy đồ chơi làm bằng đường kia đúng là hình phượng hoàng nhỏ tròn vo, lập tức hớn ha hớn hở nhận lấy: "Cảm ơn sư huynh, Tinh Hà thích lắm!"

Ly Tác lại đưa một phượng hoàng bằng đường khác cho Mục Trích, Mục Trích cúi đầu nhẹ giọng nói cảm ơn, cầm đưa tới bên cạnh Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung ngửi thấy hương đường, vội nhảy tới, mổ đồ chơi bằng đường hai miếng, trực tiếp mổ thành một cái lỗ trên phượng hoàng nhỏ.

Thẩm Cố Dung nếm kỹ mùi vị, không nếm ra vị đường, lại phì phì phun đường ra.

"Chíp."

[ Khó ăn! ]

Ly Tác dẫn theo hai bánh trôi nhỏ tới khách điếm thuê hai gian phòng, Mục Trích đang liếm đồ chơi bằng đường Thẩm Cố Dung ghét bỏ không ăn, thấy thế liền kéo tay áo Ly Tác, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, đêm nay chúng ta không trở về sao?"

Ly Tác nói: "Tiết Hoa Triêu hôm nay sẽ có người thả hoa đăng, chúng ta xem hoa đăng xong hãy trở về."

Ngu Tinh Hà đã nhai xong đồ chơi bằng đường, trên môi dính đầy đường, không tim không phổi mà nói: "Vâng ạ! Thả hoa đăng thả hoa đăng!"

Ba người mất một lúc lâu mới sắp xếp xong khách điếm, sau khi dùng cơm trưa, Ly Tác lại dẫn hai người đi chơi thuyền ở sông Tuyết Dạ Phù Hiến Thành.

Trên sông Tuyết Dạ trải đầy cánh hoa đỏ tươi, đầu thuyền vạch ra từng tầng nước gợn, thong thả băng qua cầu đá trong thành trì.

Thẩm Cố Dung từ trên đầu Mục Trích nhảy xuống, đứng ở mạn thuyền nhìn hoa thắm liễu xanh, kêu ríu rít không ngừng.

Ly Tác đang ngắm cảnh xuân, nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn thoáng qua:

"Nó sao vậy?"

Mục Trích cẩn thận phán đoán, nói: "Chắc là...... vui vẻ?"

Đúng là Thẩm Cố Dung rất vui vẻ, nếu hiện tại y đang trong hình người, chắc chắn sẽ còn vui hơn.

Lúc y sinh ra, phụ thân đặt tên cho y hai chữ "Cố Dung", muốn y trở thành người "cố khiên ưu dung" (biết kiểm điểm lỗi lầm của mình và biết khoan dung), chỉ là không nghĩ tới Thẩm Cố Dung từ nhỏ yêu cái đẹp, trực tiếp biến "Cố Dung" này thành "tự cố dung mạo" (tự ngắm nghía dung mạo bản thân).

Thẩm Cố Dung luôn kè kè bên mình một chiếc gương, thỉnh thoảng lại ôm gương tự ngắm nhìn gương mặt mình, cảm thấy trừ y ra những người ngoài kia đều xấu xí.

Tự luyến tới cực điểm.

Tính tình như vậy dẫn tới việc bức tranh đầu tiên y vẽ chính là vẽ tiên sinh tuấn mỹ dạy y tập viết, cuối cùng bị phụ thân y xoắn tai xách tới bắt xin lỗi tiên sinh.

Từ lúc đó y liền bắt đầu vẽ Cung Nữ Đồ, mặc kệ y vẽ vì thưởng thức sắc đẹp, không có nửa phần ý dâm loạn, nhưng mỗi lần bị phát hiện vẫn ăn đòn đều đều.

Càng phạt y càng phản nghịch, cũng gián tiếp dẫn tới việc kỹ thuật vẽ tranh của y tiến bộ vượt bậc sau mấy năm ngắn ngủi.

Thẩm Cố Dung ngước lên trên bờ, trong đầu phác họa một vài bức tranh thủy mặc mỹ nhân đồ, móng vuốt cọ cọ mạn thuyền, nhìn vô cùng kích động.

Thẩm Cố Dung ỷ vào việc không ai biết y là Thẩm Phụng Tuyết mà sớm đã buông thả bản thân, trước kia y "chíp" vài tiếng thôi đã cảm thấy thẹn nửa ngày, hiện tại lại chẳng hề quan tâm, nói "chíp" liền "chíp", nói khoe mẽ liền khoe mẽ.

Con thuyền đi ở giữa sông, vì là tiết Hoa Triêu nên trên sông rất nhiều thuyền hoa lướt qua, cực kỳ náo nhiệt.

Thảm hoa trên mặt nước bị tách ra một mảng lớn, lộ ra làn nước trong vắt.

Được nửa đường, Thẩm Cố Dung trong lúc vô ý cúi đầu nhìn lướt qua mặt nước, đột nhiên sửng sốt, nghiêng đầu "chíp" một tiếng.

Ảnh ngược trên mặt nước sao nhìn thế nào cũng có chút kỳ quái?

Thẩm Cố Dung thử nhích sang bên cạnh, ảnh ngược trên mặt nước kia chậm mất nửa nhịp, chần chờ một lúc mới chậm chạp xê dịch theo.

Thẩm Cố Dung: "???"

Thẩm Cố Dung không thể tin nổi trừng mắt nhìn mặt nước, đột nhiên hoài nghi có phải mình mù rồi hay không.

Sau đó y nháy mắt, ảnh ngược trên mặt nước kia hơi vặn vẹo, một cục màu đỏ nhộn nhạo trồi lên.

Tiếp theo một nam nhân khuôn mặt quái dị xuất hiện trên mặt nước, mái tóc như tảo biển giương nanh múa vuốt bập bềnh trong nước, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm y không rời.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vn

Hai tròng mắt nam nhân trở nên trắng dã, nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi là người nào?"

Thẩm Cố Dung: "......"

A A A!

Thẩm Cố Dung thê lương "chiếpppp", lông tơ trên người xù hết lên, y liều mạng ngậm tay áo rũ một bên của Mục Trích: "Chíp chíp!"

[ Xem trong nước! ]

Mục Trích nghi hoặc nhìn y, đại khái đoán được ý của y, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt nước.

Trên mặt nước ngoại trừ cánh hoa chính là ảnh ngược mờ mờ.

Cũng không có gì kỳ quái.

Thẩm Cố Dung mở to đôi mắt, kinh hãi nhìn nam nhân vẫn đang nhìn chằm chằm y đầy hung ác nham hiểm.

Nam nhân lạnh lùng nói: "Thân thể phượng hoàng tại sao lại có hồn phách nhân loại? Ngươi dùng thuật di hồn?"

Thẩm Cố Dung lại lần nữa hét lên, vẫy cánh chui tọt vào trong lòng Mục Trích.

Mục Trích sửng sốt.

Thẩm Cố Dung sợ tới mức run bần bật, vẫn không ngừng kêu: "Chíp! Chíp chíp!"

[ Quỷ! Có quỷ! ]

Tiếng kêu của y quá mức thê lương, ngay cả Ngu Tinh Hà đang vươn tay nghịch nước cũng tò mò quay đầu nhìn y.

Thẩm Cố Dung vừa thét chói tay vừa chui vào vạt áo Mục Trích, cuối cùng trực tiếp chạy vào trong quần áo mới tìm về cảm giác an toàn, thân thể nho nhỏ vẫn run rẩy như cũ.

Mục Trích tưởng rằng y sợ nước, cách quần áo nhẹ nhàng vỗ y, Ly Tác thấy thế vội cho người chèo thuyền lại gần bờ.

Chờ tới khi Mục Trích xuống thuyền, Thẩm Cố Dung vẫn chưa khôi phục tinh thần, héo úa chíp chíp, thật sự bị dọa phát ngốc.

Thấy Thẩm Cố Dung bị dọa thành như vậy, Mục Trích không còn hứng thú gì, Ly Tác đưa hắn về khách điếm trước, sau đó dẫn Ngu Tinh Hà tiếp tục ra ngoài chơi.

Ở trong phòng, Mục Trích đặt Thẩm Cố Dung lên giường, đổ chén nước đút cho y.

Thẩm Cố Dung khô héo mổ mổ vài cái, kinh hồn chưa dứt, chui vào chăn gấm giả chết.

Cũng may hiện tại y là dáng vẻ phượng hoàng, nếu hóa thành hình người mà có phản ứng này khi gặp quỷ, mặt mũi Thẩm Phụng Tuyết chắc chắn sẽ bị y ném lên tận sao trời.

Thẩm Cố Dung buồn rầu một lúc lâu, đột nhiên nghe tiếng người gõ cửa.

Mục Trích ở một bên đọc sách đi mở cửa, Ngu Tinh Hà nhảy nhót mà vào, nhìn qua vô cùng vui vẻ.

"Mục Trích Mục Trích!" Ngu Tinh Hà vui tươi hớn hở, trong tay xách theo chiếc lồng sắt nhỏ bọc vải đỏ, gương mặt hưng phấn như hiến vật quý: "Huynh xem ta mua được thứ gì nè!!!"

Mục Trích không mấy hứng thú, nhưng vẫn rất phối hợp: "Mua gì?"

Ngu Tinh Hà kéo vải đỏ xuống: "Ten ten! Xem nè!"

Mục Trích chán ngán nhìn lướt qua, đột nhiên sửng sốt.

Trong lồng sắt kia có một con chim nhỏ béo ú màu lửa đỏ, cơ thể tròn quay, ngây thơ chất phác.

Mục Trích đứng dậy, vẻ mặt kỳ quái: "Đệ mua nó ở đâu?"

"Hoa Điểu Các!" Ngu Tinh Hà vui đến khuôn mặt ửng đỏ: "Chỉ cần dùng 500 linh thạch đã mua được!"

Mục Trích: "......"

Tính tình bình thản như Mục Trích cũng bị 500 linh thạch làm cho kinh sợ: "500 linh thạch?"

Ở phàm thế, gia đình bình thường một năm cũng chỉ tiêu tốn cỡ chừng 10 linh thạch, Ngu Tinh Hà đây là bị người ta lừa đến choáng váng rồi sao?!

"Ừ! Ừ ừ!" Ngu Tinh Hà tài đại khí thô, còn nhảy nhót vui vẻ nói: "Linh thú của huynh đâu? Mau cho nó tới đây xem!"

Vẻ mặt Mục Trích kỳ quái, ánh mắt nhìn Ngu Tinh Hà rất giống ánh mắt nhìn đứa con ngốc phú nhị đại.

Có điều quen biết Ngu Tinh Hà đã hơn một năm, Mục Trích cũng hiểu phần nào Ngu Tinh Hà xuất thân từ gia đình giàu có, bình thường mọi chi phí ăn mặc đều xa hoa lãng phí, Mục Trích chưa từng gặp qua.

Cũng không hiểu sao tiểu thiếu gia này lại rời xa quên hương tới Ly Nhân Phong tu đạo.

Thẩm Cố Dung ở trong chăn nghe được giọng Ngu Tinh Hà, sợ hãi thò đầu ra, thoáng nhìn liền thấy được chú chim nhỏ béo ú màu đỏ trong lồng sắt.

Đồng tử Thẩm Cố Dung trợn to.

Đó là......

Ngu Tinh Hà mở cửa lồng sắt, chim nhỏ béo kia mặt đầy mờ mịt, do dự nhảy ra, nghiêng đầu nhìn hai người trước mặt, tựa hồ đang phân biệt địch hay bạn.

Chú chim này có hình dáng tương tự như Thẩm Cố Dung, nhưng giữa mày có một dúm lông tơ màu trắng, hai tròng mắt vô thần, dáng vẻ nhìn hơi ngây dại.

Mục Trích âm thầm so sánh, vẫn cảm thấy linh thú của mình càng có tinh thần và đáng yêu hơn.

Ngay khi Ngu Tinh Hà đang đắc ý dào dạt khoe linh thú giá 500 linh thạch của mình, một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên hiện lên trước mắt, sau đó trên bàn vang lên hai tiếp chim "chíp" "chiếp", khi nhìn xuống vừa lúc thấy hai nhóc chim béo kia đã lao vào đánh nhau.

Ngu Tinh Hà: "......."

Mục Trích: "......."

Thẩm Cố Dung giận điên lên, hung ác ấn chim nhỏ béo ú dưới thân, duỗi móng vuốt kéo lông tơ trên đỉnh đầu nó.

"Chíp chíp!"

Chú chim nhỏ béo mặt đầy ngây thơ, bị Thẩm Cố Dung đè nặng liều mạng tuốt lông, hoàn toàn không có sức lực đánh trả.

Nó muốn khóc mà không khóc được, nghẹn ngào "chíp" hai tiếng.

[ Tuyết Mãn Trang! ]

Thẩm Cố Dung hung ha hung hăng, tiếng chíp chíp đầy nhịp điệu, kéo hai cái suýt chút nữa giựt trụi lông Tuyết Mãn Trang, lông tơ màu đỏ rụng ra một đống.

[ Tuyết Mãn Trang khốn nạn! ]

[ Nạp, mạng! Cho, thiếu, gia, ta! ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.