Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 30: Kiếm việc




Sáng hôm sau khi Vũ Hoàng Kính rời đi thì Trần Túc cũng không ở trong nhà. Cuối cùng cậu cũng được giải phóng vì vậy không thể chờ đợi thêm mà đem theo chút tiền mẹ cho cậu nhanh chóng rời khỏi thôn.
Cậu vẫn chạy đến nhờ chú chở trên xe bò trong thôn. Cách vài ngày chú An sẽ chạy xe bò lên huyện, tùy vào hàng hóa chở trên xe mà đi đến các huyện lân cận với thôn Khê Tú.
Lần trước Trần Túc đã đi đến huyện Bình Khê lần này xe bò phải chạy đến huyện Nhược Khê cách xa hơn huyện Bình Khê một quãng đường. Tuy đường xa hơn khó khăn khi di chuyển hơn nhưng cậu hoàn toàn không ngại, dù sao đi nữa chỉ cần kiếm được tiền thì vẫn có thể trích ra tiền để đi xe buýt.
Hai tháng ở nơi này khiến sự hiểu biết của Trần Túc về huyện làng, huyện thành cùng thôn làng rõ ràng hơn. Từ lúc bắt đầu là sự mù mờ với nơi mình đang sinh sống cho đến khi phát hiện ra thế giới này những địa điểm tên gọi hoàn toàn không giống như trong ký ức của cậu, thậm chí cậu đã từng hỏi Vũ Hoàng Kính về thành phố cùng thôn làng nơi cậu từng sinh sống nhưng đổi lại là câu hỏi ngược đầy nghi hoặc của anh.
Rất rõ ràng thế giới này đã không còn là thế giới trước đây của cậu, cuối cùng thì cậu thật sự đã chết, linh hồn đã rời khỏi dương gian sau đó xui xẻo thế nào lọt vào thời không này. Bởi vì yêu đọc sách nên cậu không phải không biết đến tiểu thuyết, mà trùng hợp thay cậu đã từng đọc vài bộ về xuyên không hoặc xuyên thư.
Cũng vì vậy mặc dù hơi hoang mang không hiểu tại sao mình lại đến nơi này nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy tức giận hay muốn trở về thế giới trước đây. Cho dù nơi này cậu Trần Túc chỉ là một đứa nghèo khổ, cho dù có uất ức gả thay người khác, cho dù số mệnh không nằm trong tay nhưng ít nhất ở thế giới này cậu sống rất vui vẻ.

Chú An tuy là người hiền lành nhưng lại không thích nói chuyện vì vậy cả đoạn đường đi hai người cũng không giao lưu gì với nhau.
Huyện Nhược Khê cách thôn Khê Tú bốn giờ đi đường, bởi vì khi xuất phát cũng bảy giờ nên khi đến nơi thì cũng vừa hay là giữa trưa. Trời bắt đầu trở nên nắng rắt, may mắn trước khi ra khỏi nhà Trần Túc có lấy cho mình cái nón kết của Vũ Hoàng Kính nên khi ngồi trên xe bò không có cái che nắng cũng không bị ánh nắng chói chang làm cho say nắng.
Vừa đến cổng huyện Trần Túc liền nhảy xuống xe trả cho chú An hai đồng. Rồi xoay người đi vào trong huyện.
“Tiểu Túc nếu muốn hóa gian chú về thì lại đây lúc bốn giờ chiều nhé.”
Chú An nhìn cậu đi liền nói với theo.
“Được ạ, cháu biết rồi.”
Trần Túc xoay đầu mỉm cười sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Huyện Nhược Khê cũng là một trong bốn huyện lớn ở tỉnh Bình Hoàng, cư dân đông đút hàng quán cực kỳ phát nhiều. Trần Túc dạo quanh khắp nơi, cậu muốn tìm hiểu một vài hàng quán trước tiên, nếu có thể cậu muốn vào một quán ăn để làm phục vụ, những nơi thế này sẽ tương đối bận rộn nhưng thời gian sẽ được phân theo ca, thời gian làm việc cũng có thể chọn lựa.
Trần Túc biết cậu phải tốn khá nhiều thời gian để đi đường vì vậy nếu làm những công việc lương theo ngày sẽ không thể nào đi đi về về một cách khỏe khoắn được, huống hồ xe buýt cũng chỉ chạy đến năm giờ là dừng chuyến xe chạy đến các thôn.

Cậu đi khắp các hàng quán, nơi nào có bản tuyển nhân viên cậu đều đi vào hỏi thử. Có nhiều nơi thời gian làm việc không phân theo ca khiến cậu không thể làm được, cũng có vài quán phân theo ca nhưng hiện tại bọn họ chỉ thiếu nhân viên làm ca đêm mà thôi.
Đi từ nơi này đến nơi khác Trần Túc cũng không xin được nơi làm việc nào ưng ý cả. Khi đói bụng cậu có ghé một xe đẩy bán bánh mì mua một một ổ bánh mì không để lót bụng, dù sao tiền đem theo cũng không nhiều, không những thế cậu vẫn chưa xin được việc làm số tiền này vẫn còn phải tiếp tục sử dụng đi đi về về để tìm việc làm.
Bốn giờ chiều, cuối cùng cũng không thể tìm thấy việc nào phù hợp Trần Túc đành chạy đến cổng huyện để đi nhờ xe bò của chú An về thôn. Bởi vì là người cùng thôn nên chỉ lấy tiền khi đi bận về chú sẽ không lấy tiền nên cậu cũng tiết kiệm được hai đồng để ngày mai có thể đi xe để tiếp tục lên huyện.
Xe bò chậm rãi đi trên đường, lúc này trên xe có để thêm vài món đồ, có lẽ chú An mua thêm vài thứ về cho vợ con mình mỗi khi bán được thức ăn với giá tốt.
“Chú An ngày mai chú có lên huyện không ạ.”
Trần Túc nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống liền lên tiếng hỏi.

Chú An lắc đầu:
“Ngày mai chú không đi, thức ăn thu hoạch của tháng này đã bán xong chú phải tiếp tục trồng trọt cho tháng sau.”
Trần Túc tuy có hơi thất vọng nhưng cậu cũng hiểu người làm ruộng cần tranh thủ thời gian để trồng trọt chăn nuôi để kịp thời bán kiếm thêm tiền.
“Vậy ạ.”
Đáp lại xong cậu lại bắt đầu suy nghĩ không biết ngày mai nên dậy sớm đi bộ hay đi xe buýt để lên huyện, nhưng cậu chỉ vừa dưỡng bệnh vết thương vẩn chưa hoàn toàn lành hẳn nếu thật sự đi bộ một quãng đường dài như thế thì chắc chắn chân sẽ tiếp tục bị nứt ra. Khi cậu đi đến bệnh xá khám lại thì bác sĩ cũng khuyên cậu không nên đi quá nhiều mà không nghỉ ngơi, xương cốt của người trẻ tuổi có thể lành nhanh nhưng nếu muốn hoàn toàn khỏe mạnh thì ít nhất cũng phải một năm điều dưỡng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.