Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 23: Dọn đến nhà tổ




Trước cửa căn nhà nhỏ Trần Vân đứng chờ, bà nhìn bầu trời nắng chói chang sau đó nhìn về hướng hai bóng người đang cùng nhau đi về hướng bà. Càng đến gần càng nhìn rõ được hình dáng của hai người.
Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính cùng nhau đội nắng đi về nhà, bàn tay của hai người vẫn nắm chặt vào nhau, bước chân đều đặn sánh bước cùng nhau.
“Mẹ.”
Trần Túc nhìn thấy Trần Vân đứng bên ngoài cửa liền cau mày gọi, đến khi đến trước cửa nhà cậu liền không nhịn được mà càu nhàu:
“Sao ngài lại ra đây, trời nắng lắm sức khỏe của ngài lại không tốt vào trong nhà đi ạ.”. ngôn tình hoàn
Vũ Hoàng Kính biết ý thả tay cậu ra, anh không nói gì mà nhìn cậu chạy chậm đến bên cạnh Trần Vân sau đó đầy bà vào trong.
Căn nhà nhỏ trước giờ rất ít khi ở lại nên hầu như thức ăn không có bào nhiêu, ngoại trừ trứng gà, rau cải cùng vài quả cà chua thì Vũ Hoàng Kính chưa từng mua thịt hay cá gì để vào trong nhà, tủ lạnh trong là là một cái nhỏ vừa đủ để vài chai nước cùng bia lạnh.
Ba người ngồi vào bàn, bên trên đã để sẵn cơm canh vẫn còn bốc khói nghi ngút. Nhìn những món ăn đơn giản trên bàn khiến một quý công tử như Vũ Hoàng Kính cảm thấy mới lạ, tuy nhiên lại không cảm thấy khó chịu hay chán ghét gì. Ngược lại anh cảm thấy mùi hương rất tốt, không chỉ vậy cảm nhận thấy không khí trên bàn cơm cũng khiến người khác thư thái không ít.

Đã hai năm rồi anh không còn cảm thấy bầu không khí như thế này, có vẻ như quyết định nhất thời này của anh cũng không tệ đi.
Dùng xong cơm ba người cầm theo đồ đạc rồi khóa cửa căn nhà nhỏ này đi đến căn nhà tổ của nhà họ Vũ.
Căn nhà có hai tầng, Trần Vân đã lớn tuổi vị vậy Vũ Hoàng Kính để bà ngủ ở tầng một còn anh cùng Trần Túc thì lên tầng hai ngủ. Tuy được xây hai tầng nhưng thực ra cũng chỉ có ba phòng ngủ cùng một phòng ngủ cho khách, hai phòng còn lại để làm thư phòng. Ba phòng vệ sinh để ở mỗi tầng cuối cùng là phòng khách lớn cùng nhà bếp.
Ông nội Vũ thường hay tiếp khách vì vậy xây một căn phòng khách riêng còn ở giữa nhà thì dùng cho gia đình ngoài quay quần với nhau cùng xem ti vi.
Vũ Hoàng Kính dẫn Trần Vân đến phòng bà rồi mới dìu Trần Túc lên phòng của bọn họ. Trước đây ông nội vẫn còn khỏe mạnh nên không chịu gắn thêm thang máy, phòng ông chính là căn phòng bên cạnh phòng hiện tại Trần Vân dọn vào, khi đó ông cảm thấy đi bộ vài bậc thang liền tới không cần phải phiền phức như vậy.
Thật ra cầu thang cũng không quá nhiều bậc, những thanh niên trai trẻ như Vũ Hoàng Kính cùng Trần Túc đều có thể chạy lên chạy xuống vài lần, nhưng hiện tại cậu vẫn khá yếu, bước chân quá cao cũng khá đau đớn cùng mệt mỏi dù sao xương chân của cậu đang trong tình trạng rạn nứt.
“Sau này cậu cùng tôi ở phòng này. Phòng bên cạnh là phòng sách, kế bên nữa là phòng cho khách.”
Vũ Hoàng Kính mở cửa phòng để cậu đi vào.
“Được.”
Trần Túc gật đầu đi vào trong phong, căn phòng khá đơn giản được lấy màu xám là màu chủ đạo, nữa bức tường được lọt gạch men trắng. Chiếc giường khá to được đề ở giữa phòng, tủ đồ, được đề bên trong góc gần cửa sổ, ban công khá rộng vì vậy để thêm một bộ bàn ghế, bên cạnh là ghế dài được lót đệm mềm.
Chỉ nhìn sơ qua đã khiến người khác yêu thích căn phòng này. Mặc dù đơn giản nhưng không thiếu thứ gì, màu không sáng nhưng không tạo cảm giác âm u.
Quan sát xong cậu lại nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa thấy Vũ Hoàng Kính vẫn đứng bên ngoài liền không khỏi hỏi:
“Anh không vào sao.”

Vũ Hoàng Kính lắc đầu nói:
“Tôi có việc đi ngay bây giờ.”
Nhìn thấy ánh mắt hoang mang của Trần Túc anh liền dặn dò:
“Đừng nghĩ nhiều, ông chủ gọi tôi đến làm nghỉ vài ngày rồi cũng không tốt. Cậu cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu muốn đi xuống nhà thì nhớ đi từ từ tay phải nắm thanh vịn cầu thang.”
Trần Túc nghe anh quan tâm liền mỉm cười gật đầu:
“Được, tôi sẽ chú ý.”
Sau đó cậu mím môi xin lỗi:
“Xin lỗi làm lỡ thời gian của anh khiến anh bận rộn như vậy.”
“Không có gì, đừng tự trách. Tôi đi đây có gì cậu nói một tiếng với dì giúp tôi.”

Vũ Hoàng Kính nói xong liền xoay người đi xuống lầu.
Trần Túc chậm rãi đi ra đến cửa nhìn anh từ từ biến mất khỏi tầm mắt liền thở thắt ra rồi đi vào phòng đóng cửa lại.
Với tình trạng hiện tại cậu không thể làm gì giúp anh, chỉ có thể cố gắng điều dưỡng thân thể sao cho thật khỏe mạnh. Sau này khi khỏe hơn cậu có thể ra ngoài thử xin việc làm, chỉ cần có sức khỏe thì chắc chắn có thể tìm được việc.
Tuy không có bằng cấp không thể tìm công việc tốt nhưng vẫn có thể xin được những công việc có lương theo giờ. Trước đây cậu còn nhỏ vẫn có thể tìm được việc hiện tại đã đủ tuổi thành niên lo gì không thể tìm thấy việc làm.
Trần Túc vừa nằm trên giường vừa ngẫm nghĩ, thôn làng không biết có việc không, nếu không cậu chạy lên huyện xin việc cũng được mặc dù khoảng cách xa một chút, có thể phải về trễ một chút nhưng vẫn có thể cố gắng một chút.
Nhà bọn họ chỉ có ba miệng ăn, kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nơi này là thôn quê tiền sinh hoạt cũng không nhiều bao nhiêu, với mức lương ở huyện chắc chắn có thể cho gia đình bọn họ đủ ăn đủ mặc.
Cứ như vậy Trần Túc từ từ chìm vào giấc ngủ với suy nghĩ có một cuộc sống an nhàn với gia đình hiện tại của mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.