Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 20: Ngủ cùng nhau




Bên trong căn nhà nhỏ, không khí trở nên trầm lặng, Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính im lặng nhìn Trần Vân. Hai người nói xong cũng không tiếp tục lên tiếng mà để bà bình tĩnh suy nghĩ, bọn họ biết quyết định này rất khó khăn đối với bà dù sao căn nhà này cũng chứa rất nhiều kỹ niệm đối với bà.
Không chỉ vậy việc sống cùng bọn họ cũng nói lên quyết định từ bỏ con trai ruột thịt kia của bà, sự không giấu diếm của cậu đã nói lên cho bà một tin tức rằng người con trai chưa từng gặp mặt kia cùng cậu là hai thế đối lập nếu một ngày nào đó gặp lại cậu sẽ không bao giờ lùi bước chân mà nhường nhịn hắn ta.
Trần Vân hiểu rõ cũng cảm thấy điều này là tức nhiên, không có một người nào có thể tha thứ cho kẻ đã hành hạ mình như vậy. Lòng tốt cùng sự bao dung sẽ có nhưng đối tượng của nó cũng phải là một người biết yêu thương.
Trần Túc im lặng chờ đợi sự phán quyết đến từ người thân duy nhất của mình, đối với người ngoài như cậu thì việc có thể trả ơn cho bà hay không không quan trọng, cậu đã làm hết khả năng của mình rồi, chuyện này một phần cũng là tư tâm của riêng cậu vì vậy cậu cũng không đặt nặng nó ở trong lòng.
Bà có theo cậu hay không thì cậu vẫn có cách để trả ơn cho bà, chỉ là cậu vẫn muốn chắc rằng lựa chọn của bà sẽ khiến cho con đường tương lai kia của cậu sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào, người con trai ruột của bà một ngày nào đó sẽ chạy đến lời ngon tiếng ngọt dành cho bà, hắn ta sẽ dùng mọi cách khiến cậu đau khổ.
Tuy không chắc về chuyện đó nhưng Trần Túc có cảm giác những ngày ác mộng kia sẽ không dừng lại ở đây bởi vì trước khi bị đưa đi chủ nhân cơ thể này đã nghe thấy hắn ta thỏ thẻ vào lỗ tai cậu ta rằng:
"Hẹn gặp lại thằng ngu hạ đẳng."

Trần Vân nhìn con trai của bà mặt đầy căng thẳng liền mỉm cười nói:
"Được, mẹ sẽ sống cùng hai đứa."
"Vậy tụi con sẽ ở lại hôm nay, ngài có cần đem theo cái gì thì tụi con sẽ giúp."
Vũ Hoàng Kính gật đầu quyết định. Hai người ngồi xe buýt cũng khá mệt không thể để một người đang ốm yếu như Trần Túc tiếp tục ngồi xe buýt chạy về thôn Bình Khê được.
"Không cần, hai đứa cứ nghỉ ngơi đi mẹ tự chuẩn bị là được rồi."
Trần Vân mỉm cười lắc đầu. Bà đứng dậy trước khi về phòng thì dặn dò:
"Túc Túc con dẫn Kình Kình về phòng con nhé, hai đứa ngủ một chút đến giờ cơm tối mẹ sẽ gọi."
"Vâng."
Trần Túc nhìn Trần Vân vào phòng thì đứng dậy đưa Vũ Hoàng Kính về phòng ngủ trước của mình. Căn phòng không có gì thay đổi kể từ khi cậu bị Trần gia đón đi, thậm chí mẹ cậu còn quét dọn sạch sẽ hơn khi có cậu ở nhà.
Từ căn phòng có thể nhìn ra mỗi ngày mẹ Vân đều mong ngóng cậu như thế nào, cho dù bà biết cậu không phải con ruột của mình, cho dù bà biết cậu rời đi với gia đình giàu có sẽ có cuộc sống tốt hơn nhưng trong thâm tâm bà vẫn không nỡ rời xa đứa nhỏ mình yêu thương từ nhỏ đến giờ.
Vũ Hoàng Kính dìu Trần Túc nằm lên giường, mặc dù khuôn mặt của anh lạnh lùng nhưng hành động lại rất dịu dàng.
"Cậu ngủ đi."

Trần Túc gật đầu:
"Được, anh cũng nằm đi giường tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để hai người nằm."
Vũ Hoàng Kính lắc đầu:
"Tôi không mệt, cậu ngủ đi."
Trần Túc thở dài:
"Chúng ta phải quen với chuyện này."
Vũ Hoàng Kính cau mày nhưng cuối cùng không nói gì mà nặng nề nằm lên giường, tuy anh đồng ý kết hôn cùng cậu chỉ vì chút mưu tính nhỏ kia nhưng anh biết tính hướng của mình rất rõ ràng. Nhưng cậu nói đúng ngoài mặt hai người vẫn là chồng chồng mới kết hôn nếu thật sự chia giường ngủ chắc chắn sẽ có người phát hiện ra vấn đề, vậy không bằng cứ tập làm quen việc ngủ cùng một giường với nhau trước, dù sao hai thằng đàn ông với nhau cũng chẳng mất cái gì.
"Nếu cậu không lo thì tôi cũng chả ngại."

Trần Túc không nghe rõ anh nói gì, cậu thấy anh nằm xuống hai mắt liền bắt đầu đánh nhau cuối cùng cậu không gượng được mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Vũ Hoàng Kính nghe tiếng hít thở đều đều của người nằm bên cạnh liền không nhịn được mà nhìn sang. Nói thật khuôn mặt cậu khá hợp thẩm mỹ của anh, tuy không đẹp như đứa con nuôi kia của Trần gia nhưng khi người khác nhìn vào cậu lại cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ.
Từng là con trai của gia đình hào môn loại người nào, hình dáng thế nào anh chưa từng gặp qua, nhưng kể từ lúc anh nhìn thấy cậu thì chẳng hiểu tại sao lại do dự rồi mềm lòng bởi những lời cậu nói, cuối cùng lại trói buộc cùng với cậu trên giấy tờ.
Càng nhìn cậu anh càng thả lỏng cả người, cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến, cuối anh anh không biết mình ngủ từ lúc nào, cứ như thế mà hai mắt nhắm chặt cả người đều trở nên thoải mái, bên cạnh còn có một người xa lạ mà anh chỉ vừa mới gặp chưa đến ba ngày.
Kể từ hai năm trước Vũ Hoàng Kính chưa từng có một giấc ngủ ngon nào.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.