Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 17: Xe buýt




Bảy giờ sáng, bệnh viện càng lúc càng đông, tiếng nói chuyện ồn ào rộn rã. Vũ Hoàng Kính mang theo bữa sáng từ bên ngoài đi vào, cậu đi thẳng đến phòng bệnh Trần Túc đang năm rồi mở cửa đi vào.
Khi đi vào trong nhìn thấy Trần Túc ngồi co lại trên giường anh liền lo lắng đi lại hỏi:
"Sao vậy, cậu khó chịu ở đâu à."
Trần Túc ngước mặt lên rồi lắc đầu nói:
"Không sao, tôi khỏe rồi cảm ơn anh."
Không hiểu sao lúc này trong lòng Trần Túc cực kỳ ấm áp giống như vừa có một dòng nước chảy qua, đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm đến cậu như vậy. Thật sự rất tốt.

Vũ Hoàng Kính nghe vậy liền thở phào, anh đi đến bên giường rồi đưa phần cháo trắng cùng trứng muối sang:
"Bữa sáng của cậu."
"Cảm ơn, anh vất vả rồi."
Trần Túc nhận lấy. Cơ thể cậu đã khỏe hơn, cậu có thể cảm nhận được các khớp xương đang dần dần có cảm giác trở lại, cậu cũng đã có thể nhúc nhích nhiều hơn, động tác lớn hơn cũng có thể thực hiện.
Dùng xong bữa sáng hai người liền kiểm tra tổng thể thêm một đợt rồi làm thủ tục xuất viện. Vết thương trên người Trần Túc chưa lành nhưng nó không trở ngại sinh hoạt hằng ngày của cậu, chủ yếu sự lo lắng của bác sĩ nằm ở máu đông trên đầu, tuy nhiên cả ngày hôm qua cậu không có dấu hiệu đau đầu hoặc tê liệt nữa đầu, vì vậy sau khi khám xong bác sĩ chỉ kê đơn thuốc rồi dặn dò những thứ cần lưu ý rồi thả người về.
Ra khỏi bệnh viện hai người bắt taxi đến cục dân chính. Dù sao cũng phải kết hôn thay vì trở về thôn sau đó lại phải chạy lên huyện để đăng ký thì bọn họ nhanh chóng đăng ký rồi chạy về thôn để dưỡng thương. Giấy tờ cảu Trần Túc đều nằm trong tay Vũ Hoàng Kính.
Bởi vì tránh nhiều chuyện phiền toái nên ông bà Trần sau khi đưa cậu đến nhà anh thì cũng đem cả giấy tờ theo cùng, bọn họ không muốn có thêm dính dáng gì đến nhà họ Vũ nữa, tránh việc gặp mặt bọn họ liền tính toán mọi thứ từ trước.
Bởi vì là kết hôn chớp nhoáng nên hai người hoàn toàn không có nhìn đến ngày lành tháng tốt. Nhưng may hay khi bọn họ đến cục dân chính thì vẫn nhìn thấy hai cặp đôi đang ngồi chờ đăng ký kết hôn.
"Mặc dù chúng ta không xem trọng chuyện này nhưng nếu hôm nay là ngày đại hung thì chắc tôi cũng không dám kết hôn."
Hai người vừa đi vào trong liền nghe thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế chờ với khuôn mặt thở phào nhẹ nhõm. Bên cạnh là người phụ nữ với khuôn mặt khó chịu, cô ta nghe người đàn ông than thở liền thêm bực tức mà căm phẫn nói:
"Là lỗi do tôi chắc, anh không nhìn lại mình chuyện này không phải đều do anh à."

Sau đó hai người bắt đầu cải nhau, tuy lớn tiếng nhưng họ cũng không đứng dậy mà rời đi đến khi bị kêu tên thì nhanh chóng ngừng cải mà đi đến bàn làm việc.
Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính cũng không xem trọng truyện này nhưng sau khi nghe hai người kia cải nhau liền không khỏi thở phào một hơi, mặc dù không tin những chuyện mê tín này nhưng những thứ này tin thì có vẫn là bọn họ may mắn đi.
Hai người đi ngồi lên ghế chờ sau khi nhìn cặp vợ chồng vừa mới đăng ký rời khỏi bàn làm việc thì cùng nhau đi lại.
Quá trình đăng ký kết hôn tuy không phiền phức nhưng cũng phải đợi các bước thủ tục hoàn chỉnh. Bọn họ ghi giấy tờ xong thì lại đi chụp ảnh sau đó lại ngồi chờ rồi cuối cùng ký tên xác nhận đóng mộc mới có thể lấy giấy hôn thú.
Trần Túc cả quá trình đều được Vũ Hoàng Kính giúp đỡ dìu dắt, cậu tuy đã hoạt động được nhưng vẫn còn rất yếu đi loanh quanh một hồi liền mệt mỏi không thôi, may thay sau một tiếng cuối cùng cũng cầm được giấy hôn thú rời đi.
Hai người tiếp tục bắt xe taxi để chạy đến bến xe buýt, trạm xe buýt cách cục dân chính khoảng mười phút đi đường, nếu là người khỏe mạnh bình thường thì có thể đi bộ đến nhưng hai người một người vẫn trong tình trạng yếu ớt hoàn toàn không có cách nào đi bộ được.
Trần Túc thấy Vũ Hoàng Kính tốn kém nên nhất quyết đòi đi bộ đến trạm xe nhưng anh lại không đồng ý mà bắt buộc cậu phải ngồi xe. Tiền có thể kiếm nhưng sức khỏe không thể đùa được, bọn họ cần phải chú ý đến sức khỏe thì mới có thể mau chóng kiếm việc làm được.

Cuối cùng lời nói của anh chiếm ưu thế cậu không thể tiếp tục cải được đành cùng anh lên xe. Cậu thề rằng sau khi tốt hơn sẽ kiếm tiền trả lại cho anh.
Hai người đến bên xe rồi đón xe buýt. Trần Túc không hề biết muốn đi đến thôn Khê Tú thì phải đón xe buýt số mấy, vì vậy khi Vũ Hoàng Kính nhìn thấy xe buýt số bốn dừng lại thì đứng dậy cậu cũng theo đó mà đứng dậy.
Cửa xe buýt chậm rãi mở ra, Vũ Hoàng Kính dìu Trần Túc đi lên xe. Bên trong xe không có mấy người, bọn họ cũng chuẩn bị về thôn của mình, biết đường về thôn khá xa nên ai nấy đều nhắm mắt dựa vào cửa sổ để nghỉ ngơi.
Hai người bỏ tiền vào thùng xe sau đó đi đến ghế cuối xe mà ngồi xuống, chỗ này vừa hay cách những người khác hai hàng ghế nếu hai người có nói chuyện thì cũng không quấy rầy người khác.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.