Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 14: Người quen




Cầm theo chiến lợi phẩm chuẩn bị trở về bệnh viện nào ngờ nghe thấy có người kêu tên mình.
"Vũ Hoàng Kính."
Anh Nghi hoặc xoay người nhìn sang.
Một người con trai khoảng chừng hai mươi lăm tuổi. Hắn ta từ từ đi đến gần anh, một đầu tóc màu xanh cực kỳ chói mắt, hắn ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm anh sau đó mở miệng giễu cớt:
"Ái chà cứ nghĩ là nhận nhầm người rồi. Anh Vũ sao lại có nhã hứng mua nhiều thứ như vậy."
Nhìn những đồ ăn vỉa hè trên tay Vũ Hoàng Kính hắn ta liền không khỏi càng thêm kiêu căng:
"Đây là xa sút đến nỗi ăn rác rồi. Trước kia chẳng phải anh thích ăn ở nhà hàng Xuân Thu lắm à. Đúng là cuộc đời đổi hay rồi."
Vũ Hoàng Kính lạnh lùng nhìn hắn ta pha trò, anh chẳng thèm nói gì mà trực tiếp xoay người bỏ đi.

Nhưng người phía sau không muốn buông tha anh hắn ta đi theo sau mà cười nhạo:
"Đây là không có gì để nói à, hay hẹn quá hóa giận nhưng chẳng thể làm gì. Vũ thiếu gia hiện tại nào còn phong độ ngời ngợi như xưa đâu."
Sau đó tiếp tục châm chọc:
"Đúng rồi nghe nói hiện tại anh chui rúc ở một cái thôn nho nhỏ nào đó không dám vác mặt về thành phố nữa kìa. Đường đường là một thiên tài kinh thương trẻ tuổi cuối cùng lại phải làm ăn mày."
Nói xong hắn ta bật cười. Trước đây mỗi khi bị đem so sánh với Vũ Hoàng Kính hắn ta đều cảm thấy nhục nhã, không những vậy mỗi khi gặp mặt gia đình hắn ta còn phải nhún nhường Vũ gia, đến ba hắn còn phải ăn nói khép nép. Nhưng hiện tại hắn ta cực kỳ thoải mái cực kỳ sung xướng, kẻ mà hắn ta ghét cay ghét đắng cuối cùng cũng có ngày hôm nay, nếu như không châm chọc thì hắn làm sao có thể vui sướng được làm sao có thể xả ra những tức tối trong mười mấy năm qua.
Vũ Hoàng Kính không muốn để ý đến kẻ dở hơi phía sau, nhưng anh sắp đến bệnh viện rồi nếu để hắn ta biết hiện tại anh đang ở bệnh viện vậy không phải hắn ta sẽ trực tiếp chạy đến bệnh viện để làm phiền anh sao, như vậy thì Trần Túc làm sao còn có thể nghĩ ngơi được nữa.
Nghĩ đến sức khỏe của cậu, anh liền cau mày dừng lại bước chân sau đó lạnh lùng nói:
"Hồ Quý một là cậu cút còn không đừng trách tôi không khách khí."
"Anh..."
Hồ Quý nghe giọng điệu của anh chẳng khác nào trước đây liền không khỏi tức giận, một kẻ rớt đài như anh có tư cách gì dùng giọng điệu của kẻ bề trên này. Hắn ta muốn tiếp tục châm chọc anh nhưng bỗng nhiên nhờ ra trước đây từng có vài kẻ chặn đầu để đánh anh, nào ngở cuối cùng không một ai có thể bình an trở về, bọn họ đều phải nhập viện cả một tuần để điều dưỡng cơ thể. Vì vậy chỉ vừa phát ra một tiếng hắn ta liền hậm hựt câm miệng rồi tức giận trừng mắt nhìn anh cuối cùng lưu lại một câu rồi nhanh chóng chạy đi:
"Anh chờ tôi đấy."
Nhìn Hồ Quý biến mắt khỏi tầm mắt Vũ Hoàng Kính cuối cùng cũng xoay người tiếp tục bước đi, chỉ còn vài bước chân nữa là anh đến trước cổng bệnh viện rồi.
Sau khi chào hỏi vài y tá ở trước cổng bệnh viện anh liền trực tiếp trở về phòng. Phòng bệnh bốn người chỉ là một phòng bệnh bình thường, không thể nào giống như phòng bệnh vip có đầy đủ tiện nghi được, nếu như để thức ăn nguội đi thì Vũ Hoàng Kính phải tự mình chạy xuống căn tin của bệnh viện mà sử dụng lò vi sóng để hâm nóng đồ ăn.

Chỉ đi mua thức ăn một vòng xung quanh bệnh viện vậy mà đã đến năm giờ, Vũ Hoàng Kính vừa chậm rãi đi lên từng bậc thang vừa suy nghĩ không biết Trần Túc đã thức chưa, cậu có ngủ ngon giấc hay không hay là bởi vì cơn đau trên cơ thể mà thức giấc nữa chừng. Ngày hôm qua anh không quá chú ý đến cậu nên hoàn toàn không biết cậu có ngủ được hay không, nhưng hôm nay nghe thấy lời nói của bác sĩ anh đã biết cơ thể cậu đang rất đau đớn, từng phút từng giây đều giống như bị thứ gì đó lăn qua lăn lại mà đau đớn không thôi.
Con người chỉ cần nứt một chút xương là đã đau đến không chịu nỗi vậy mà Trần Túc rạn nứt rất nhiều xương trên cơ thể nhưng cậu chưa từng rên rĩ một tiếng nào. Anh vừa khâm phục cậu cũng vừa đau lòng bởi sự rắn rỏi ấy, một con người nghi lực.
Vũ Hoàng Kính đứng trước cửa phòng bệnh liền nhẹ nhàng đẩy cửa vào, anh nhìn vào cái giường duy nhất có người nằm thì chạm phải ánh mắt mờ mịt của người trên giường.
Trần Túc bởi vì đau đớn trên người mà giậc mình tỉnh dậy, trước khi ngủ hình như cậu nghe nói Vũ Hoàng Kính đi mua đồ ăn cho cậu vì vậy cậu cũng không vội ngủ lại mà nhờ y tá giúp cậu ngồi đựa vào đầu giường. Thời gian trôi qua cậu không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu nhưng khi nhàm chán đến nỗi không biết làm gì thì chỉ có thể ngẩn người rồi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Càng suy nghĩ cậu càng trở nên mờ mịt không rõ, cậu nghĩ về rất nhiều thứ cũng nghĩ về rất nhiều việc cậu có thể làm. Đúng lúc này cậu nghe thầy tiếng mở cửa thế là theo quán tính cậu xoay đầu nhìn sang nào ngờ chạm phải ánh mắt của người bên ngoài.
"Đang suy nghĩ gì đó."
Vũ Hoàng Kính đi vào phòng tiện tay đóng cửa lại sau đó cười hỏi.
"Không có nghĩ gì cả."
Trần Túc lắc đầu.

Biết cậu nói dối nhưng Vũ Hoàng Kính cũng không ép hỏi, anh cầm theo đồ ăn trên tay đi đến bên cạnh giường sau đó để lên bàn nhỏ ở đầu giường. Anh suy nghĩ một chút rồi cầm lên bịch phở đưa cho cậu.
Nhìn thấy đồ ăn mà anh đưa Trần Túc liền không khỏi giậc mình sau đó bất giác mỉm cười vui vẻ:
"Cảm ơn anh."
Cậu không ngờ được anh lại mua phở cho mình, mặc dù cậu chưa thể ăn quá nhiều thịt nhưng có thể ăn cọng phở cùng húp nước ấm hầm hầm của phở cũng có thể vui vẻ mà nhảy cẳng lên rồi. Không biết đã bao lâu rồi cậu không được ăn thứ này.
Ở cơ thể trước bởi vì eo hẹp mà cậu chẳng dám ăn những đồ ăn xa xỉ này. Đúng vậy đối với Trần túc thì những đồ ăn được bán bên ngoài đều là thức ăn xa xỉ, bình thường cậu đều ăn cháo, lâu lâu mới dám nấu cơm rồi sào rút rau, nếu như có tiền thưởng thì cậu mới dám mua chút thịt heo về nấu một nồi canh ăn hai ngày.
Vũ Hoàng Kính không hiểu sao cậu lại vui vẻ như vậy, nhưng khi nhìn cậu như thế tầm tình có chút không tốt của anh cũng chậm rãi điều hòa hơn rất nhiều, anh vừa nhìn cậu ăn vừa chậm rãi ăn đồ ăn của mình.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.