Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 6: Ý Tôi Là, Tất Cả Những Người Ngồi Đây Đều Là Rác Rưởi!




Nhìn vở ghi chép bị xé rách, cơ hồ trong nháy mắt mặt Tạ Ninh tối sầm lại.
Trong mắt cậu, học tập chính là chìa khoá để cậu đổi đời, tri thức tương đương với sự giàu có.
Của cải chính là tiền bạc!
Hiện tại Omega này xé nát sổ ghi chép kiến thức của cậu, chẳng khác nào xé tiền của cậu!
Tạ Ninh đứng dậy, giơ tay giật lấy những trang giấy bị xé vụn, sức lực quá lớn khiến Omega kia lảo đảo.
Tạ Ninh từ nhỏ sinh hoạt khổ cực, cái gì không có nhưng lực tay rất kinh người.
Bạn học phía sau vội vàng đỡ Omega kia, ngăn cản đối phương làm bậy, Omega kia đứng lên được lập tức cả giận nói:
"Tạ Ninh, đừng có quá đáng!"
Tạ Ninh đập sổ ghi chép bị xé rách xuống bàn, gây ra âm thanh thu hút rất nhiều ánh mắt trong lớp, có một số Omega rụt rè sợ hãi co rụt cổ lại.
Chỉ thấy thiếu niên với đôi mắt đen nhiễm sự giận dữ, hai đầu lông mày nhíu lại có chút hung ác. Rõ ràng là một Omega nhu thuận nhưng khi nổi giận, lại khiến các Omega khác lùi lại.
"Tại sao xé đồ của tôi?"
"Xé thì xé thôi. Đều đã đến ban cơ bản, còn ra vẻ học tập cho ai xem?"
Tạ Ninh mặt mày thanh tú nhíu mày lại, nhìn Omega kia coi thường nói: "Đã ở ban cơ sở rồi còn không biết cố gắng học tập, ngồi đây chờ chết thì rất đáng tự hào sao?"
Tạ Ninh đứng thẳng tắp, lời nói khí thế rõ ràng, giống như không có điều gì hợp lý hơn thế trong cuộc sống này.
Lời nói này không chỉ khiến cho mấy Omega kia nghe được sững sờ, mà toàn bộ lớp cũng yên tĩnh lại.
Ai học ở Dư Hải mà không biết lớp cơ bản chỉ toàn phú đại nhị, gia đình có tiền chỉ lo sống phóng túng qua ngày.
Mặc dù ai cũng biết điều này nhưng không có ai dám nói với bọn họ như thế.
Lời vừa nói ra, Tạ Ninh cảm nhận được nhiều ánh mắt đang nhìn phía sau lưng mình.
Tuy nhiên, cậu không hối hận vì những lời mình nói. Cả lớp này đều là phú đại nhị bị chiều hư, bọn họ có thể dùng những từ như cá thối, biế.n thái gọi người mới chuyển đến. Nên cậu cũng muốn cho bọn họ ném trải cảm giác bị nói xấu ngay trước mặt là như thế nào.
Một Omega ngồi trước cậu đỏ mặt nói: "Mày... mày xem thường ai đó?"
Tạ Ninh nhướn mày nói: "Đừng hiểu sai. Tôi không ám chỉ cậu, ý tôi là, tất cả những người ngồi đây đều là rác rưởi!"
Các phú đại nhị ở trong phòng đơ người, trợn tròn mắt.
To gan!
Ai có thể nghĩ tới Tạ Ninh với khuôn mặt ngoan ngoãn nhất phòng học lại có thể nói ra lời ác độc như thế.
Một câu nói trúng hết cả lớp.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, phảng phất một cây kim châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Cực kỳ yên tĩnh giống như trước trận tuyết lở.
"Mẹ nó, có cá tính!"
Không biết người nào đột nhiên nói một câu như vậy, sự yên lặng trước đó nháy mắt nổ tung.
"Tạ Ninh đỉnh thế!"
"Chúng ta mắng cậu ta là cá thối, cậu ta mắng chúng ta là rác rưởi, vậy là hoà nhau."
"Dáng dấp đẹp, miệng ác độc. Tôi yêu Omega như thế này!"
"To gan! To gan!"
"Tại sao cậu ấy so với những lời đồn trên diễn đàn trường không giống nhau chút nào! Mẹ nó, quá hợp khẩu vị của tôi!"
"Hình ảnh càng ngoan, mắng người càng hung ác!"
Tạ Ninh lúc đem lời này nói ra, đã chuẩn bị xong tinh thần bị cô lập.
Đạo khác biệt, không thể cùng chung sư môn.
Cậu tin tưởng vững chắc tri thức sẽ cải biến vận mệnh, không có khả năng cùng những phú đại nhị này cùng một chỗ, căn bản không cùng một thế giới.
Nhưng mà cũng không biết cậu đâm trúng điểm thần kinh tư duy nào của bọn họ, phản ứng như này hoàn toàn một trời một vực với suy nghĩ của cậu.
Quả nhiên cậu không thể nào hiểu được lối suy nghĩ của người có tiền, mạch não đều kỳ kỳ quái quái.
Những Omega đang quây quanh bàn Tạ Ninh bị bạn học khác kéo đẩy ra.
"Đi, Tạ Ninh vừa mới chuyển đến mà các cậu đã xé vở người ta. Còn muốn làm gì nữa?"
Mấy Omega kia cũng ý thức được mình quá phận, ánh mắt trốn tránh nhìn Tạ Ninh, cúi đầu đi về chỗ.
Tạ Ninh dọn sạch những mảnh giấy trên đất rồi ngồi xuống lần nữa.
Sổ ghi chép không còn, cậu lấy sách toán ra xem.
Cũng không lâu lắm, phía bên phải bàn liền có một người. Người này là một Omega trắng trắng mập mập, mái tóc xoăn màu nâu ngắn, đôi mắt cong híp lại thành một đường khi cậu ta cười lên.
"Chào cậu, tớ là Hạ Dương."
Tạ Ninh lịch sự nói: "Chào cậu."
Hạ Dương liếc nhìn sách toán học của Tạ Ninh hỏi: "Những cái này cậu hiểu không?"
"Cũng tương đối, có nhiều kiến thức tớ cũng không hiểu." Tạ Ninh nhìn cậu ta một chút: "Cậu hiểu?"
Hạ Dương vội lắc đầu: "Thấy cậu chăm chỉ nghiêm túc vậy, tớ chỉ hỏi một chút thôi."
Hàn huyên vài câu, chuông vào tiết vang lên.
Nhìn Tạ Ninh lấy sách giáo trình ra, một bộ dáng dự định nghiêm túc nghe giảng, Hạ Dương thức thời không quấy rầy.
Không khí học tập ở ban cơ sở khá là ồn. Cả sáng, Tạ Ninh gần như là căng lỗ tai ra để nghe giảng.
Chuông báo nghỉ trưa vang lên, học sinh đổ xô chạy đến nhà ăn.
Tạ Ninh cũng lấy phiếu ăn từ cặp xách ra, dự định đi nhà ăn ăn cơm.
"Tạ Ninh, cùng đi ăn cơm đi." Là Hạ Dương.
Đối mặt với sự nhiệt tình này, Tạ Ninh cũng không từ chối: "Được, đi thôi."
Hai người đi tới nhà ăn, nhìn qua cửa sổ thì đều đầy người.
Hạ Dương nhăn nhăn đôi mắt nhỏ, ngữ khí tiếc nuối nói: "Xem ra hôm nay cũng không thể ăn được thịt xào chua ngọt rồi."
Tạ Ninh lấy phiếu ăn cùng Hạ Dương đi đến bên phía cửa sổ có ít người ngồi.
Cậu muốn ăn một chay một mặn cùng một phần cơm, sau đó lại thấy không đủ nên mua thêm hai cái bánh bao.
So sánh với mâm thức ăn đầy ắp của Tạ ninh, Hạ Dương nhìn đồ ăn chỉ có một chút xíu thịt trong đĩa của mình thương cảm.
Nhìn xem bác gái nhà ăn quá là thiên vị Tạ Ninh, một mâm thức ăn đầy, Hạ Dương thở dài hâm mộ nói: "Tạ Ninh cậu xem đồ ăn của cậu thật nhiều thịt, không nghĩ tới bác gái nhà ăn cũng nhìn mặt phát đồ ăn."
Hai người tìm cái góc trống không người ngồi xuống hết sức ăn ý không nói gì, vùi đầu ăn cơm.
Đem thịt kho thơm ngào ngạt nhét vào trong miệng, Tạ Ninh hài lòng híp đôi mắt lại giống như một chú mèo, bộ dáng rất đáng yêu.
Nhưng lại không biết cách xa đó có một khu vực đầy người, có người đang nhìn cậu.
Ngay khi Tạ Ninh tiến vào nhà ăn, Cố Hành Chu đã để ý. Thiếu niên thay đổi kiểu tóc, cả người toát ra sự khoan khoái sạch sẽ.
Cố Hành Chu ánh mắt tối sầm, ngày hôm qua cả một đêm anh trằn trọc không ngủ ngon vì mùi hương phảng phất còn lưu lại trên chóp mũi.
Ánh mắt không tự chủ rơi lên người Tạ Ninh, chỉ thấy cậu đang hào hứng ăn cơm, bởi vì trên mặt có vài vết thương, lúc ăn cơm ngậm miệng nhai rất chậm, nhìn qua rất giống em bé không ngoan bị khi dễ.
Hai má phồng lên giống như hamster, gương mặt thoả mãn, Cố Hành Chu người không thích đồ ăn ở nhà ăn vậy mà ma xui quỷ khiến lại ăn thêm mấy miếng.
Chú ý đến cảnh này, Vu Chu nhai mấy miếng thịt chua ngọt mơ hồ hỏi: "Cố ca, cậu đang nhìn cái gì thế?"
Thuận theo ánh nhìn, chỉ thấy một bạn nhỏ ngoan ngoãn đang ngồi trong góc ăn cơm.
Bạn học nhỏ trắng xinh, nhìn kỹ thì chính là một Omega. Thấy Cố Hành Chu nhìn chằm chằm người ta, Vu Chu giống như phát hiện ra đại lục mới.
Cậu ta hứng thú nói: "Cố ca, có đẹp không?"
Cố Hành Chu thu hồi tầm mắt, biết rằng Vu Chu không nhận ra Tạ Ninh, nhàn nhạt nói hai chữ: "Đi thôi."
"Oh, người để cậu chú ý đến quả thật không nhiều." Thẩm Tùng huýt sáo nói: "Coi trọng?"
Cố Hành Chu liếc nhìn Tạ Ninh một chút, chỉ là anh nhìn thấy cậu cho cả cái bánh bao vào miệng khiến hai má phình lên nhưng vẫn ăn thêm một miếng nhỏ nữa."
Cố Hành Chu khẽ cười nói: "Chỉ nhìn xem chơi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.