Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai

Chương 26: Chương 26





“Cảm ơn.” Lưu Song nhận lấy nhưng không hề ngẩng đầu lên nhìn.“Dạo này sao cậu toàn ăn mấy thứ này thế, còn tệ hơn trước kia nữa.” Trước kia Lưu Song mang cơm thừa, tuy nhìn không tốt nhưng vẫn dinh dưỡng hơn mấy bữa nay toàn mang dưa muối.
Chẳng lẽ nhà không còn gì nữa, thật sự đã hết sạch tiền rồi?Trả lời anh vẫn là sự im lặng quen thuộc.

Vì chuyện này nên Tô Cẩn Du chẳng muốn đi học, một là có một cô bé cứ lải nhải không ngừng, còn phía bên kia lại có một cô bé im lặng suốt cả buổi chẳng nói một câu nào.Tô Cẩn Du xấu hổ cười, haha, thời đại này trẻ con cũng rất thú vị.“À này, Cẩn Du, mấy ngày nữa là sinh nhật tôi đấy, cậu có thể vẽ cho tôi một bức tranh làm quà được không, cậu vẽ chân dung giỏi nhất đúng không.
Cậu vẽ cho tôi một bức tranh thật to, vẽ đẹp một chút, tôi sẽ nói mẹ mua một khung kính rồi lồ ng vào, treo ở phòng khách, cậu vẽ cho tôi nhé, xin cậu đấy…”“Được rồi, tôi vẽ cho cậu, khi ăn cơm đừng nói chuyện.”[Cô Út, con về nhà trồng rau nuôi cá được không?]Có đôi khi anh thấy hâm mộ Tô San.
Đến tận bây giờ Tô San vẫn không được đi học, 2 năm trước nói theo một người chị đi Thượng Hải làm công, nhưng Tô Cẩn Du hiểu rằng cô ta đi mua nhà.Người này sống rất thoải mái.
2 năm nay Tô San thay đổi rất nhiều, thái độ đối với Tô Cẩn Du và nhà họ Tô cũng tốt hơn nhiều, nhất là Tô Cẩn Du, cô ta nhìn Tô Cẩn Du đã không còn lạnh lùng nữa, không giống một con rắn độc nhìn con mồi nữa.Chuyện này đối với Tô Cẩn Du mà nói thì là chuyện đáng ăn mừng, anh tin rằng chỉ cần anh kiên trì, sớm muộn gì cũng có một ngày Tô San hóa giải khúc mắc trong lòng, buông bỏ sự cừu hận trong lòng, đến lúc đó thì…Haha, có lẽ anh có thể ôm đùi bà chủ giàu có, cơm đủ ăn, tiền đủ tiêu.
Hahaha!Cuối tuần Tô Cẩn Du và cô Út còn có Lý An Nhiên về thôn, hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Tô, chị cả sắp sinh rồi.Trong nhà thợ may Vương truyền đến tiếng hét chói tai, đôi khi im bặt.

Khi Tô Cẩn Du mới đến nhà nhỏ cũng hoang mang, anh cho rằng tuy sinh ở nhà nhưng cũng phải có bác sĩ đỡ đẻ, nhưng không nghĩ rằng chuyện này lại nhờ thầy thuốc trong thôn thôi.“Cẩn Du.” Chiêu Đệ đang chơi với mấy bé gái trong sân, nhìn thấy Tô Cẩn Du đến thì vội vàng chạy lại chỗ anh.Tô Cẩn Du cười hì hì, lấy túi đồ ăn vặt nhỏ đưa cho chị ấy: “Chị hai và chị ba có về không? Mấy chị ấy đâu rồi?”“Đang ở trong phòng đó, mẹ chê chị phiền phức nên không cho chị vào trong, Cẩn Du ở đây chơi với bọn chị đi.”Lý An Nhiên nhìn bàn tay nhỏ xíu bẩn thỉu của chị ấy: “Chơi gì mà chơi, bẩn quá, đi rửa tay đi.”Từ nhỏ Lý An Nhiên đã mắc bệnh sạch sẽ, nhờ phúc của chị ấy, mấy năm nay Tô Cẩn Du chẳng hề nghịch đất.Lúc này tiếng trẻ sơ sinh khóc từ trong phòng truyền ra: “Sinh rồi! Sinh rồi!”Bà nội Tô vẻ mặt nặng nề đi từ trong phòng ra đây, thấy Tô Cẩn Du thì nở nụ cười: “Cháu trai lớn của tôi đến đây khi nào thế?”“Con vừa đến ạ.” Tô Cẩn Du cười ngọt ngào, gương mặt trắng nõn đáng yêu, khi cười lên má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.Bà nội Tô vui vẻ khi thấy anh đến, cầm tay anh nói với hàng xóm: “Nhìn này, cháu trai của tôi thi được hạng nhất toàn quốc đấy.”[Xin hỏi, đến tận bây giờ anh vẫn liên quan đến chuyện này à.]Lát sau mẹ Tô cũng đi ra, mặt bà ấy cũng không tốt lắm.
Có lẽ, chỉ cả sinh một bé gái rồi.
Tô Cẩn Du cũng đến nhìn em bé, da nhăn nhúm, làn da đỏ hồng, nhìn giống như một con khỉ nhỏ.“Mấy đứa nhỏ này, đi ra ngoài đi, tránh xa chị một chút.” Chồng chị cả lại rất thích cô bé này, nhìn mắt anh ấy, chẳng quan tâm đ ến, thấy vậy thì bà nội Tô và mẹ Tô đã yên tâm hơn đôi chút.Chỉ sợ chị cả sinh bé gái, sau này bị nhà chồng ghét bỏ.Bé con như khỉ nhỏ, yếu ớt vô cùng, vì vậy khi bế cô bé cũng không được đi nhanh, nếu có chút gió sợ là chồng chị cả lại mắng cho.Mấy đứa nhỏ tránh ra, ở sân sau thì quá bận rộn, sân trước thì đầy người, thật sự chẳng có chỗ để dung thân mà.

Cẩn Nghĩa và mấy chị cùng Tô Cẩn Du không chơi được, nên chạy như bay ra phòng khách.
Lúc này chỉ còn Tô Cẩn Du và 4 chị gái nên thoải mái hơn rất nhiều.“Cẩn Du, chị mua cho em bộ quần áo mới, lát nữa đưa cho em thử.” Chị hai đối với Tô Cẩn Du rất tốt, mỗi lần về đều mang cho em trai ít đồ, lúc thì ít tiền, có đôi khi vài bộ quần áo hoặc balo mới, tình hình kinh tế khó khăn thì mang chút thức ăn vặt của Thiên Tân đến, tóm lại không lần nào đi về tay không cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.