Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 86: Chương 86




Từ lúc tỉnh lại Ninh Tễ đã ở Yêu giới được ba ngày rồi.
Khiến Khổng Linh thoáng thả lỏng chính là Lâu Nguy Yến bị Ngọc Thanh Tông đối phó, lúc này cũng chẳng thể phân tâm được.
Nhưng nghĩ đến Tạ Dữ Khanh là Khổng Linh lại bắt đầu bực bội.
Thủ đoạn của Cô Nguyệt lâu khôn lường, ban đầu Tạ Dữ Khanh không nói ra cách tiêu trừ ký ức của Ninh Tễ nên Khổng Linh có hơi lo Ninh Tễ sẽ bị Tạ Dữ Khanh cướp đi. Sau khi kêu người đi gia cố phòng ngự của Yêu giới, hắn đưa mắt nhìn người trong phòng.
Sau khi tỉnh lại trừ lần chất vấn ngày đó ra, Ninh Tễ đã không nói thêm gì nữa, đây xem như là chuyện duy nhất trong mấy ngày nay khiến Khổng Linh thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vương thượng không vào?"
Tiểu yêu tò mò hỏi.
Khổng Linh ấn ấn giữa mày rồi trách tiểu yêu lắm miệng. Sau khi phất tay bảo người lui xuống, hắn mới nhìn vào điện.
Mấy hôm nay có gì tốt là hắn đưa hết vào điện, chỉ ước mình ở bên Ninh Tễ cả ngày. Nhưng dù ký ức của người nọ có hỗn loạn không nhớ Sở Tẫn Tiêu thì cũng lạnh lẽo vô cùng.
Mọi khi hắn muốn đến gần một chút, kiếm trong tay NInh Tễ sẽ rời vỏ một tấc.
Khổng Linh biết nếu mình dám làm gì.
Thì tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
Quả nhiên, loại chuyện như hợp tịch cũng chỉ có thể nói miệng mà thôi.
Lòng Khổng Linh thầm thất vọng rồi lại sinh ra chút không cam lòng.
Hắn đã từng thấy Sở Tẫn Tiêu hôn Ninh Tễ.
Dựa vào đâu chứ?
Hắn siết chặt tay rồi không hiểu sao lại có dũng khí, cuối cùng mở cửa ra.

Ninh Tễ đang nhắm mắt tu luyện thì nghe thấy tiếng bước chân, đuôi chân mày y khẽ động, sau khi biết là ai thì không để ý đến nữa.
Y đắm chìm trong việc tu luyện, mãi đến khi Khổng Linh lướt qua ranh giới định lén vào.
Bàn tay vươn ra dừng giữa không trung, sát khí khóa Khổng Linh lại khiến hắn không thể không dừng lại.
Ninh Tễ mở mắt ra, giọng điệu lạnh nhạt: "Yêu vương đến là có chuyện gì sao?"
Khổng Linh vốn bất bình nhưng khi nhìn Ninh Tễ thì nỗi bất bình ấy lại biến mất, mắt thấy mình bị phát hiện, hắn đành vờ điềm nhiên như không cười cười, xấu hổ rụt tay về.
"Không có gì, chỉ là thấy ngươi tu luyện mệt quá."
"Nên muốn xoa xoa trán giúp ngươi ấy mà."
Hôm nay hắn cố ý trưng diện một hồi. Mặc y phục rực rỡ lạ thường như đang cố ý biểu hiện cái gì đó.
Ninh Tễ rủ mắt chẳng nói gì.
Y đã sớm nhận định kẻ này nói dối, tất nhiên không cần khách sáo nữa, nghe hắn nói thế thì thản nhiên thu tầm mắt về.
Khổng Linh thấy không thể tiếp tục đề tài này, thế là lập tức nhích đến gần nói: "Ninh Tễ à, ta mới xây một cái suối nước nóng đổ tiên dịch, rất hợp với người tu luyện Tu Chân."
Từ ngày thứ hai bị Ninh Tễ dùng kiếm cảnh cáo, Khổng Linh đã không dám gọi "A Tễ" nữa, đành phải gọi tên của y.
Ninh Tễ thấy hắn xưng hô bình thường thì mới giãn mày ra, thu sát ý lại.
Cái tên Khổng Linh buồn nôn này trông có vẻ thoải mái với y nhưng Ninh Tễ lại sốt ruột.
Vẻ mặt y lạnh xuống, vừa nhớ đến hai từ "A Tễ" thì cau mày, không có chút hứng thú gì với kiểu xưng hộ chưa ai dám gọi này.
Có điều ý nghĩ này vừa dâng lên, không biết sao Ninh Tễ lại nhớ đến một giọng nói khác.

Giọng của thiếu niên trong trẻo lại có hơi khàn, chan chứa ý cười gọi y.
Giọng nói ấy mơ hồ vang lên, Khổng Linh có hơi lo không biết vừa rồi mình có nói sai gì không.
"Ngươi không thích suối nước nóng đó à?"
"Hay là thích hàn đàm hơn?"
Rồi hắn lẩm bẩm: "Thích hàn đàm cũng không sao, ta bảo bọn họ đổi là được."
Ninh Tễ chỉ bỗng nhớ đến giọng nói nhìn không rõ mặt trong trí nhớ, nào ngờ Khổng Linh lại nháy mắt nghĩ nhiều như vậy.
Y cau mày lấy lại tinh thần, từ chối đối phương: "Không cần."
Y quen với những điều này vì nó là thói quen của y. Nói cách khác, nếu y không quen hoặc là thứ mà y hoài nghi hiện giờ, dù có là gì đều chẳng khác biệt gì với y cả.
Y ngước mắt, hàn băng trong mắt khiến người ta thầm run, khẽ rủ mắt cũng để lộ ra vụn băng.
Không biết sao Khổng Linh có hơi bất an. Không biết sao hắn cảm thấy mất đi ký ức mười ba năm trước, y quên mất mình thích Sở Tẫn Tiêu thế mà lạnh lùng hơn cả lúc trước.
Cả người như tác phẩm được khắc từ băng không có tình cảm, dường như chẳng thứ gì có thể lọt vào tim y cả.
Hắn siết chặt tay miễn cưỡng cười cười: "Không đi suối nước nóng cũng không sao."
"Ngươi muốn làm gì thì ta làm cùng ngươi."
Khổng Linh nhận ra Ninh Tễ thích đọc sách, thế là sai người vơ vét cả đống sách quý đến.
Lúc Ninh Tễ vừa tỉnh lại hắn có thể mặt không đổi sắc biên cả đống lời nói dối, nhưng dưới thái độ lạnh nhạt của đối phương, hắn chỉ có thể từng chút lùi lại, ngụy trang thành trứng như hồi đó, không dám nói gì nữa.

Song điều tốt hơn trứng hiện tại là hắn có thể quang minh chính đại mà ngắm Ninh Tễ.
Ninh Tễ không nói gì.
Khổng Linh đóng thông đạo của Yêu giới nhưng chẳng làm gì cả, mỗi ngày đều nhích đến bên cạnh y. Trước đó Ninh Tễ có hoài nghi Yêu giới có chuyện gì nhắm đến Tu Chân giới nên hắn mới bám lấy y, hiện giờ lại có hơi không xác định được.
Tâm tư của y thầm nhúc nhích, khi Khổng Linh nằm bò nhìn y, y thu tầm mắt về.
Cung Yêu Hoàng này gần như là cấm kỵ trong Yêu giới, trừ yêu vương ra thì không một ai dám bước vào.
Ninh Tễ không nói lời nào, hết thảy trở nên yên tĩnh.
Ninh Tễ vừa định nhắm mắt tiếp tục tu luyện thì phát hiện long đan trong bụng khẽ nhúc nhích.
Một sợi hơi thở tựa sương mù hòa vào long đan xoa dịu lạnh lẽo trong lòng Ninh Tễ. Không biết vì sao sợi hơi thở ấy lại cho Ninh Tễ cảm giác hết sức quen thuộc.
Động tác ban đầu định trừ khử ra khỏi cơ thể thoáng dừng lại. Ngay sau đó sắc đen đó bám vào long đan không hiểu sao lại có trong cơ thể y, như đang an ủi y vậy.
Sợi huyền khí ấy khẽ cọ cọ, không hiểu sao Ninh Tễ có thể nghĩ đến dáng vẻ một con rồng đen quấn lấy y và dùng sừng rồng trên đầu dụi lên người y.
Rõ ràng chỉ là một sợi khí không rõ lai lịch mà thôi, lại khiến đuôi chân mày của Ninh Tễ thoáng dịu đi, rốt cuộc lạnh lẽo trên người cũng tan đi.
Khổng Linh không biết vì sao y lại giãn mày. Thấy Ninh Tễ nhắm mắt ngẩn người đến xuất thần, chỉ thấy lòng thầm vui mừng rồi lại đau đớn, khẽ siết chặt tay dưới tay áo.
Không biết sao hắn cảm thấy đưa châu báu tiên dược gì đó Ninh Tễ sẽ không thích. Chỉ cần hắn yên lặng không quấy rầy y, đấy mới là điều y muốn.
............
Một đêm rất nhanh đã trôi qua, Sở Tẫn Tiêu đã đánh đến thành thứ tư.
Có ma diễm làm lá chắn, thành trì của Ma tộc cũng không dễ phá. Sở Tẫn Tiêu dứt khoác dẫn đầu, lúc này tâm thần của mọi người mới ổn định hơn.
Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn lệ thuộc vào sư tôn. Ngày trước khi nhắc đến hắn, mọi người đều gọi là đệ tử của kiếm tôn, thậm chí còn nói về dung mạo của hắn chứ xưa giờ chưa có ai đặt hai từ kẻ mạnh lên hắn cả.
Bây giờ mọi người chợt bừng tỉnh. Chàng thanh niên trẻ tuổi đã Hóa Thần này không chỉ là đệ tử của kiếm tôn.

Tướng mạo tài năng của Sở Tẫn Tiêu vô cùng xuất sắc, lúc giết địch cướp thành không kiêu ngạo không nóng nảy. Dù là lúc nguy hiểm nhất cũng không thay đổi sắc mặt.
Lần đầu tiên Tạ Phong nhận ra khoảng cách giữa mình và hắn. Cảm giác áp bức khi đứng trong ma diễm của hắn thế mà vô cùng giống kiếm tôn.
Năng lực của Sở Tẫn Tiêu không hề thua kém gì so với kiếm tôn và bọn ma tôn.
Trận chiến vừa kết thúc, còn một ngày nữa mới đánh hạ được thành trì thứ tư.
Dược Mục đang giúp các tu sĩ trị thương, Sở Tẫn Tiêu từ chối Dược Mục, chỉ tự cầm bình thuốc rồi về lều trại.
Vừa rồi cánh tay trái của hắn có chút vết thương, có điều cũng không quá nặng. Thân thể Long tộc cứng cỏi, Sở Tẫn Tiêu cũng không cảm nhận được đau đớn.
Mím môi bôi thuốc xong, hắn định thúc giục vảy ngược mà hắn đã đưa cho sư tôn xem thử. Từ sau khi sư tôn rời đi, đã lâu rồi vảy ngược không có phản ứng.
Nhưng lần này sau khi Sở Tẫn Tiêu nhắm mắt lại, miếng vảy ngược kia khẽ phát sáng.
Đó là vảy trên người hắn, nó tương đương với một nửa của hắn.
Tay bôi thuốc của Sở Tẫn Tiêu dừng lại, sau cơn mừng rỡ thì hắn hoàn toàn đắm chìm vào vảy ngược.
Không biết vì sao lúc này vảy ngược lại nối liền với tâm thần của sư tôn, không hề trúc trắc như năm đó ở Quỷ vực. Sở Tẫn Tiêu có thể cảm nhận được sự nghi hoặc dưới lạnh băng của sư tôn.
Y đang nghi hoặc —— sao trong cơ thể mình lại có long đan.
Quả nhiên sư tôn đã quên hắn rồi.
Tim Sở Tẫn Tiêu tê rần, lại rủ mắt dừng lại, bỗng bám vảy ngược lên.
Sợi huyền khí đó được biến thành từ vảy ngược trong cơ thể, Sở Tẫn Tiêu bám lên long đan, vốn muốn chắn chút khí. Nhưng hành động vốn chuẩn bị trừ khử của sư tôn ở xa đã chặn hắn lại.
Đường kiếm khí ấy đứng trước người hắn.
Y không biết đây là vảy ngược của hắn, không biết đây là long đan mà họ tâm ý tương thông với nhau, nhưng y vẫn dừng lại.
Lòng Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại, sự đau đớn ban đầu cũng bị phẩy đi.
Sau khi cảm nhận được sự nghi hoặc của sư tôn, hắn rủ mắt dán lên long đan, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua long đan, như là đang... mười ngón tay đan xen với y cách không trung, khiến ấn đường của Ninh Tễ chợt run lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.