Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 7: Cuối Cùng Cũng Có Quần Trong Rồi!





Thư Lê mặt đỏ bừng dẫn Sit về giường hoa.
Cậu đến lạy cái miệng và đầu lưỡi của mình! Trong đầu rõ ràng nghĩ là "Sit", đến khi mở miệng thì lại thành "Dito".
Rốt cuộc thì giữa "nghĩ" và "nói" đã thiếu đi thứ mấu chốt gì mà lại khiến chúng trở nên khác biệt như vậy?
Thư Lê âm thầm thở dài, bay vào giường hoa, nhấc một cái kén tằm lên đưa cho Sit.
Việc quan trọng nhất vẫn là phải làm ra một chiếc quần con đã!
Sit bật cười mà nhận lấy kén tằm, cuối cùng cũng biết Sperion định nhờ anh việc gì.
Trước đó anh đã hứa sẽ giúp cậu lột kén kéo tơ, chỉ là không ngờ cậu sẽ kiên trì như vậy, nhớ nhung từ sáng đến giờ.
Cầm kén tằm trên tay, anh cúi đầu hỏi:"Anh sẽ giúp em xử lý hết chỗ kén này.
Nhưng có thể cho anh biết em định dùng số tơ tằm này làm gì không?".
Thư Lê nghe anh nói một tràng dài, đôi mắt màu cỏ non đầy mờ mịt.
Gì vậy?
Thấy nhiều kén tằm quá nên không muốn giúp sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Chẳng lẽ....anh ấy đang hỏi tác dụng của tơ tằm?
Thư Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Phải rồi.
Chắc chắn là ý này.
Cậu chỉ là một bé con mới sinh không lâu lại lấy nhiều kén tằm như vậy, đây hẳn là một chuyện rất kỳ lạ.
Nhưng Thư Lê cũng không còn cách nào khác, cậu thật sự rất cần một cái quần con.
Bên trong áo trống hươ trống hoác chẳng khác gì loã thể!
Mắt cậu không tự chủ dời xuống dưới eo của Sit.
Yêu tinh trưởng thành có mặc quần con không nhỉ?
Vạt áo của anh rất dài, lại có nhiều nếp gấp.
Nếu như không cử động mạnh thì rất khó nhìn ra bên trong có mặc hay không.
Sit phát hiện bé con đang nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của mình, nghi ngờ mà cúi đầu.
Có gì không ổn sao?
Vì hôm nay phải tới nhà ấp để dạy các bé con, nên anh đã đặc biệt thay một bộ quần áo mới.
Bộ quần áo này do chính tay đại sư Julia - một yêu tinh dệt may trứ danh làm ra.
Chất liệu cao cấp, kiểu dáng độc đáo mới lạ, có tính co dãn, có thể phóng to thu nhỏ, được yểm ma thuật cao cấp để chống đỡ công kích của đại pháp sư.
Đây là một kiện pháp bào cao cấp.
Anh tự nhận không có chỗ nào là không ổn.
Nhưng vì sao ánh mắt bé con nhìn anh lại kỳ quái như vậy?
Sit mỉm cười:"Sperion, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh!".
Thư Lê thu hồi tầm mắt, nhanh chóng động não, nghĩ cách làm thế nào để có thể bày tỏ nhu cầu của mình với yêu tinh trưởng thành.
Cậu nhìn xung quanh, thấy phụ cận có một đoá hoa tươi đang nở rộ, cánh hoa mỏng manh to lớn, màu hoa trắng hồng.

Có nhiều lớp cánh hoa như vậy, thiếu một cánh chắc cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó đâu nhỉ.
Thư Lê dang cánh, nhanh chóng bay qua xé một cánh hoa.
Dưới cái nhìn chăm chú mà kinh ngạc của Sit, cậu bay trở lại giường, thong thả chọc hai cái lỗ trên cánh hoa, sau đó xỏ hai chân vào.
Cuối cùng, vô cùng cẩn thận nắm viền cánh hoa kéo lên----
Tốt lắm, đã mặc xong một chiếc quần con đơn giản.
Thư Lê nắm theo viền cánh hoa, vén vạt áo lên, hào phóng phô bày cho Sit xem.
Vì sao trước đó không dùng cách này để thuyết minh với Aisha?
Bởi vì Aisha là con gái nha!
Cậu là con trai, sao có thể làm chuyện xấu hổ như vậy trước mặt con gái được?
Như vậy thì khác gì bọn lưu manh đâu.
Nhưng Sit thì khác, anh là yêu tinh nam.
Giới tính giống nhau thì không có nhiều cố kỵ như vậy.
Thư Lê khoe quần con ra xong, tràn đầy chờ mong mà ngóng nhìn Sit.
Hiểu chưa? Đã hiểu nhu cầu của cậu chưa?
Bé con chớp đôi mắt to tròn lấp lánh, nhìn đến mức Sit phải bật cười.
Hoá ra nhóc con muốn một cái quần con.
Các bé con mới sinh còn non nớt, năng lực tự gánh vác sinh hoạt kém nên ban đầu chỉ cung cấp quần áo nhẹ nhàng nhất.
Quần con gì đó, có thể giảm được thì giảm.
Trước ngày hôm nay, chưa từng có bé con nào yêu cầu mặc quần con, các yêu tinh trưởng thành chăm sóc bọn họ cũng sẽ không đặc biệt chú ý.
Bởi vậy, khi Sit biết được Thư Lê tìm trăm phương ngàn kế để có được một cái quần con thì không khỏi khiếp sợ.
Em ấy quả nhiên là một tiểu yêu tinh độc lạ.
Sit nở nụ cười dịu dàng, gật đầu với Thư Lê:"Anh sẽ truyền đạt yêu cầu của em với Aisha".
Thư Lê thấy anh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng câu thông thành công, đúng là không dễ dàng gì!
Sit vỗ cánh, nhanh chóng bay tới bàn mây, nói với Aisha mấy câu.
Aisha lộ ra thần sắc kinh ngạc, quay đầu nhìn Thư Lê đang đứng trên giường hoa.
Thư Lê chống lại cơn buồn ngủ, nằm sấp bên cạnh giường nhìn ra.
Chỉ mong Sit có thể thuyết phục được Aisha.
Chờ mãi, chờ mãi.
Chờ đến khi mắt Thư Lê díu cả lại thì Aisha mới rời đi, để Sit ở lại nhà ấp chăm sóc các bé con.
Sit trở lại bên giường của Thư Lê, thấy cậu mơ màng sắp ngủ bèn duỗi tay xoa mái tóc vàng của cậu.
"Ngoan, mau ngủ đi, Aisha sẽ giải quyết vấn đề của em".
Thư Lê mơ màng gật đầu nhỏ, không biết có nghe hiểu hay không.
Cơ thể nhỏ xíu trượt xuống, bò vào giữa nhuỵ hoa, nằm xuống ngủ luôn.

Ánh mắt Sit trở nên dịu dàng, anh búng tay một cái, cánh hoa tự động đắp lên người bé con.
Nhìn kén tằm chất đầy trên giường, anh khẽ nhướng mày.
Thư Lê trải qua một giấc ngủ trưa thật dài.
Sau khi dần dần tỉnh lại, cậu ngáp một cái, tinh thần sung mãn mà ngồi dậy.
Ấy?
Sao giường hoa lại trở nên rộng rãi như vậy? Đám kén tằm chất trên giường đâu rồi?
Cậu lập tức đi tìm, phát hiện kén tằm không cánh mà bay, thay vào đó là bốn cuộn tơ trắng tinh.
Thư Lê tò mò nâng cuộn tơ lên, tìm được đầu sợi tơ kéo ra.
Sợi tơ trơn mướt mềm dẻo, vô cùng đàn hồi, là chất liệu tốt nhất để đan bện.
Khi cậu ngủ trưa, Sit đã giúp cậu xử lý đống kén tằm này.
Đúng là một người siêu siêu tốt nha!
Trong lòng Thư Lê phát cho Sit một thẻ người tốt.
Giường hoa nở rộ, các bé yêu tinh lục tục tỉnh lại.
Đồng thời, tiếng chuông quen thuộc vang lên, thời gian ăn cơm đến rồi.
Thư Lê buông cuộn tơ, vỗ cánh bay về phía bàn mây.
Trên bàn mây, Sit cầm đàn hạc trên tay, ngón tay gảy một cái, tiếng nhạc ẩn chứa ma thuật vang lên.
Sau khi các bé con nghe thấy tiếng đàn, không hẹn mà cùng giật mình, sau đó chia thành hai nhóm.
Một nhóm là các bé nữ, một nhóm là các bé nam.
Bé nữ tìm Aisha, bé nam tìm Sit.
Hai nhóm cách nhau khá xa, ở giữa có nhánh cây rậm rạp che khuất.
Thư Lê đáp xuống trước mặt Sit, nhìn chiếc rương bên chân anh, tâm trạng có chút kích động.
Trong rương là quần con nhỉ? Đúng không? Đúng không?
Cậu mong chờ nhìn Sit, chỉ hận bản thân không biết tiếng Tinh Linh, nếu không đã sớm mở miệng hỏi.
Sit bị dáng vẻ vội vàng của cậu chọc cười.
Đợi khi các bé nam đến đông đủ rồi mới ngừng gảy đàn, buông đàn hạc xuống.
"Các cục cưng, nhìn xem, đây là cái gì?".
Anh mở rương, lấy ra một chiếc quần đùi nhỏ màu trắng hình tứ giác.
Thư Lê mắt sáng lên, nội tâm gào thét.
Aaaaaa----
Là quần con!
Đúng là quần con rồi!
Thật tốt quá!
Cậu không cần lộ mông nữa rồi!
Các bé con khác mờ mịt lắc đầu, không biết mảnh bé bé này là gì.
"Là quần con".

Sit gọi tên Thư Lê:"Sperion, em lại đây, làm mẫu cho các bạn xem".
"Vâng ạ".
Thư Lê gấp không chờ nổi mà tiến lên.
Cậu nhận lấy quần đùi nhỏ trong tay Sit, ngay trước mặt các bé con khác mà nhanh nhẹn mặc vào.
Kích cỡ quần con vừa vặn, mềm mại thoải mái, ôm sát vào da thịt, vô cùng hoàn mỹ.
Giờ khắc này, Thư Lê yên tâm rồi.
Tóc đỏ và tóc trắng coi Thư Lê như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Đồ mà "đại ca" có thì họ cũng phải có.
Hai bé yêu tinh vây quanh Sit, "ê a ê a" đòi quần con.
Sit cười tủm tỉm, nói:"Có hết, có hết, đừng vội".
Anh mở rương, quần áo được phù phép bay tới trước mặt các bé con.
Chỉ lát sau, bé nào cũng mặc một cái quần con.
Đám nhóc vén áo, lộ ra chú gà con đang mặc quầ.n lót, cảm thấy mới lạ mà khoe với nhau.
Thư Lê nhìn mà giật khoé miệng.
Bên này các bé nam lộ quần con ríu ra ríu rít, bên kia Aisha cũng đã dạy xong các bé nữ mặc quần con.
Từ giờ trở đi, bọn họ sẽ trở thành nhóm tiểu yêu tinh đầu tiên mới sinh ra không lâu mà đã mặc quần con.
Có qu.ần lót, cuối cùng Thư Lê cũng có thể thoả sức vui đùa.
Sải bước chạy trên cành cây không sợ vạt áo hất lên.
Bay ngược xuống dưới không sợ lộ cảnh dưới áo.
Mỗi ngày Sit đều tới nhà ấp để dạy bọn họ tiếng Tinh Linh, bắt đầu từ việc nhận biết đồ vật.
Các bé yêu tinh không giống như trẻ con loài người, tốc độ trưởng thành cực kỳ kinh người.
Mỗi ngày đều đang thay đổi, trí tuệ cũng từ từ tăng lên.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, bọn họ đã học xong một số câu nói hằng ngày, giao lưu cơ bản đã không thành vấn đề.
- ----Ngoại trừ Thư Lê.
Thân là tiểu yêu tinh duy nhất được Tinh Linh Vương chúc phúc, năng lực học tập của cậu rất mạnh mẽ.
Sớm học được các kỹ năng sinh hoạt, còn biết đưa ra yêu cầu với yêu tinh trưởng thành.
Nhưng thiên phú ngôn ngữ của Thư Lê thật khiến người ta lo lắng.
Một phát âm đơn giản cũng phải lặp lại 7-8 lần mới nhớ kỹ.
Thường xuyên gọi sai tên các bé con khác, nói chuyện mà câu cú lộn xộn, từ ngữ khó hiểu.
Có những khi nói một câu mà không một yêu tinh nào nghe hiểu.
Điều này khiến Sit đau đầu không thôi.
Sperion rất thông minh, cũng gắng sức học tập, chỉ là hiệu suất thấp đến khó mà hiểu nổi.
Sống 500 năm, anh chưa từng gặp qua bé con nào mâu thuẫn đến vậy.
Thư Lê ngồi trên ghế nhỏ, phồng má phụng phịu, tâm tình buồn bực.
Từ lúc Sit bắt đầu dạy tiếng Tinh Linh cho các bé con, cậu đã dùng hết 120% cố gắng, lập chí muốn học tốt tiếng Tinh Linh.
Nhưng lý tưởng thì tốt đẹp, mà hiện thực lại tàn khốc.

Chung quy, cậu vẫn là một người dốt ngoại ngữ.
Các tiểu yêu tinh khác đã có thể giao lưu cơ bản, cậu vẫn còn buồn rầu học cách phát âm.
Trong đầu như một thùng keo dán, các danh từ trộn lẫn vào nhau, lung tung rối loạn.
Khi đọc thầm trong đầu thì thấy rất chuẩn, nhưng khi nói ra miệng thì chữ đi đằng chữ.
Vì vậy mà cậu không ít lần bị các bé con khác cười nhạo.
Mỗi lần nói xong đều có tiểu yêu tinh khác nghịch ngợm nhại lại, sau đó ôm bụng cười nắc nẻ.
Thư Lê mím môi, khuôn mặt căng cứng, không ngừng tự khuyên bản thân.
Cậu là người lớn, không chấp thằng nhóc còn chưa mọc đủ răng.
Nhưng riêng tóc đỏ và tóc trắng lại rất bênh vực cậu.
Ai dám giễu cợt "đại ca", bọn họ liền nhào qua đánh người đó.
Aisha và Sit vội chạy qua ngăn cản, tách các bé con đang đánh nhau túi bụi ra.
Sau khi dạy dỗ thì kêu bọn họ lên cành cây phạt đứng.
Tóc đỏ và tóc trắng không hề hối lỗi.
Lần sau cứ có người dám cười nhạo Thư Lê là bị đánh cho không trật phát nào.
Thư Lê cảm động.
Đúng là anh em tốt của cậu!
Sao mình có thể làm anh em thất vọng được? Đương nhiên là phải phấn đấu, khiến cho tất cả mọi người phải chấn động!
Ông bà ta ngày xưa nói rất đúng, có công mài sắt có ngày nên kim.
Cậu cũng không tin, bản thân đã khắc khổ học hành mà vẫn không thể học được tiếng Tinh Linh.
Trước kia người nhà từng lật tẩy, cậu đánh cá ba ngày thì hết hai ngày phơi lưới, tiếng Anh học đến nát bét.
Nhưng hiện tại đã khác rồi.
Sau khi xuyên đến thế giới này, cậu chỉ còn một thân một mình, mọi chuyện đều phải tự lực cánh sinh, có gian khổ đến mấy cũng phải tự mình thay đổi.
Cho dù mỗi ngày Thư Lê đều cổ vũ chính mình, xây dựng tâm lý, thì tiến độ học tập của cậu vẫn chậm chạp như cũ.
Mỗi khi muốn từ bỏ, nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của tóc đỏ và tóc trắng là cậu lại cháy lên ý chí chiến đấu.
Vì để học tập tốt hơn, cậu bèn xin giấy bút từ chỗ Sit.
Tục ngữ nói, trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn.
Đương nhiên, bằng vốn từ ngữ nghèo nàn và ngữ pháp sứt sẹo của cậu, phải mất chín trâu hai hổ mới có thể lấy được một quyển sổ nhỏ trắng tinh và một chiếc bút lông chim tự động ra mực.
Sống trong thế giới này hai tháng, tiếp xúc với nhiều thứ hơn, Thư Lê phát hiện nơi này vừa lạc hậu vừa tiên tiến.
Ma thuật của bọn họ chính là công nghệ cao.
Ví dụ như chiếc bút tự động ra mực này, ví dụ như bộ quần áo trên người không sợ bẩn không sợ ướt, còn kèm theo công năng tự làm sạch.
Thư Lê chuyển hết những từ mà Sit dạy sang phiên âm tiếng Trung, còn chú thích thêm một dòng giải thích bên cạnh.
Sau khi dùng phương pháp đầu cơ trục lợi này, cuối cùng cũng không còn vấp váp như trước nữa.
Nhưng so với các bé con yêu tinh khác thì sự nỗ lực của cậu có hiệu quả cực kỳ nhỏ bé.
Trên bàn mây, các bé yêu tinh ngồi trên ghế nhỏ, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng âm thanh non nớt mà hát bài ca thiếu nhi có ca từ đơn giản dễ nhớ.
Duy chỉ có bé con tóc vàng ngồi ở chính giữa hàng ghế đầu, tay cầm bút lông chim, cúi đầu múa bút trên sổ nhỏ.
Thư Lê đang viết âm bồi.
Dùng những chữ Hán có cách phát âm tương tự thay thế cho từ gốc.
Mặc kệ nó có ý nghĩa gì, cứ học được cách đọc đã rồi tính sau!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.