Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 120: Mọi Người Không Cần Phải Trốn Tránh Nữa Đã Đến Lúc Chiến Đấu Rồi





Nhìn thấy khí thế uy phong của Tần Di, mèo con đi theo phía sau không khỏi la hét lên.
Tần Di quay đầu lại liếc nó một cái: “Mi giỏi mi lên đi?”
Mèo con: …
Cố Thanh Dung và những người khác sứt đầu mẻ trán bị bao vây trong lửa ma, môi khô lưỡi khô, gần như đã sức cùng lực kiệt, lúc này nhìn thấy cứu binh tới, họ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tần Di mới buông bàn tay đang bịt mắt của Thẩm Thanh Đường xuống, mang theo cậu từ từ đáp xuống đất.
Mặc dù Thẩm Thanh Đường vừa rồi không nhìn thấy gì nhưng cậu cũng nghe được tiếng gió rít gào và tiếng kêu cứu của linh thực vật, lúc này cậu mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng khắp nơi hỗn loạn, lại nhìn dáng vẻ chật vật nhếch nhác, sắc mặt xám xịt dính đầy tro bụi của Cố Thanh Dung và những người khác, cậu không khỏi run lên, nhẹ giọng nói: “Các vị tiền bối đã chịu khổ rồi.”
Sắc mặt của Cố Thanh Dung đã bình tĩnh trở lại, lúc này anh lau mặt, ho khan hai tiếng, sau đó nhìn về phía Tần Di và Thẩm Thanh Đường, hỏi: “Các ngươi lấy được bí tịch rồi sao?”
Tần Di gật đầu: “Ta lấy được rồi.”
Vẻ mặt của Cố Thanh Dung hòa hoãn đi rất nhiều, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Cố Thanh Dung nói xong, không ít linh thực vật ở bên cạnh đồng loạt vẫy lá thật mạnh, bày tỏ lòng biết ơn với Tần Di vì đã cứu mạng chúng.
Tần Di là lần đầu tiên được hoan nghênh như vậy, lông mày hơi cau lại, thần sắc có chút cổ quái, không biết nên nói gì, thậm chí còn không biết bản thân có nên nói hay không.
Vẫn là Thẩm Thanh Đường nhận ra sự khó xử của Tần Di, cậu âm thầm cười một tiếng, nói với các linh thực vật: “Đừng nhiệt tình như vậy, Lan Đình sẽ ngại đó.”
Tần Di: …
Đám linh thực vật lại tiếp tục nhảy múa, chuyển sang cách thức cảm ơn nhẹ nhàng hơn.
Tần Di càng thêm lúng túng.
Ngay lúc Tần Di đang muốn nói gì đó để ngăn lại tình cảnh lạ kỳ trước mặt, mèo con cách đó không xa đột nhiên gào lên một trận.
Mèo con kêu như vậy, trái tim của Tần Di giật nảy, mọi người mặc kệ tất cả, lập tức nhìn về phía mèo con đang kêu gào.
Sau đó, mọi người và linh thực vật đều nhìn thấy trong sa mạc vô tận cách đó không xa, có một tia sáng chiếu thẳng lên bầu trời, nhưng nó đang dần mờ đi.
Đó là vị trí của đền Thần.

Khi Cố Thanh Dung nhìn thấy cảnh này, con ngươi của anh đột nhiên co lại, anh nhìn Thẩm Thanh Đường và Tần Di với vẻ khó mà tin được: “Ai trong số các ngươi đã nhận được lời tiên tri?”
Tần Di: ?
Tần Di cau mày lắc đầu: “Ta không biết.”
“Vậy còn có người khác tiến vào đền Thần sao?” Cố Thanh Dung lại sốt sắng hỏi.
Tần Di suy nghĩ một chút: “Có lẽ không phải, bọn ta vừa mới tới đây, dọc đường cũng không có gặp được ai khác.”
Cố Thanh Dung: …
Cố Thanh Dung biết Tần Di sẽ không nói dối, nhưng anh vẫn còn nghi ngờ – nếu không phải Tần Di và Thẩm Thanh Đường có được lời tiên tri, lại không có người nào khác, thì sao có thể xảy ra chuyện này?
Nhưng đúng lúc này, những tia sáng chiếu thẳng lên bầu trời phía chân trời xa xôi dần dần mờ đi, cuối cùng, những tia sáng kia chậm rãi tản mát xuống, nó biến thành một tấm che trong suốt tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ, dưới lớp màn đó, mảnh đất nơi tọa lạc đền Thần lặng lẽ biến mất từng chút một.
Có một cơn gió nhẹ thổi qua từ phía chân trời, thổi qua mỗi một người ở nơi này, mang theo khí tức nhu hòa cổ kính, là mùi vị của sự tiễn biệt.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả linh thực vật đều nghiêm trang đứng lên, Cố Thanh Dung tuy rằng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng nhắm mắt lại, cúi đầu đứng ở nơi đó, hai tay lặng lẽ đặt ở trước ngực.
“Tiền bối định làm gì vậy?” Thẩm Thanh Đường không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Cố Thanh Dung nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Lời tiên tri đã xuất thế, Thập Vạn Đại Hoang được cứu rồi.
Nhưng đền Thần cũng vì thế mà chìm vào giấc ngủ cho đến thời kỳ hỗn loạn tiếp theo, chờ đợi một người định mệnh mới.”
Nghe Cố Thanh Dung nói vậy, Thẩm Thanh Đường trong lòng chấn động, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn về phía Tần Di.
Nhưng Tần Di lúc này lại nhìn Thẩm Thanh Đường, lặng lẽ lắc đầu, không biết chuyện gì xảy ra.
Hắn thực sự không cảm thấy sự tồn tại của bất kỳ lời tiên tri nào, hay nó là cuốn bí tịch mà hắn đã lấy đi?
Nhưng trực giác của Tần Di lại nói cho chính hắn biết hắn không có nhận được lời tiên tri nào.
Hơn nữa, lúc nãy khi hắn đưa Thẩm Thanh Đường đến đây, hắn thực sự không cảm nhận được khí tức của bất kỳ người nào hay yêu thú nào khác, vì vậy không thể có người vào đền Thần trong thời gian ngắn như vậy.
Ngoại trừ……

Nghĩ đến đây, Tần Di khẽ nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía mèo con ở bên cạnh.
Lúc này, mèo con cũng đang nhìn về phía Tần Di, ánh mắt hai người chạm nhau, mèo con rầm rì một tiếng, quay người đi như không có chuyện gì.
Tần Di nhìn thấy vẻ mặt của mèo con, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng không đoán được điều gì.
Từ biểu hiện của mèo con, lời tiên tri không thể vô duyên vô cớ mà biến mất được, như vậy thì hắn có thể yên tâm.
Chỉ cần quốc sư không có được lời tiên tri kia, Tần Di không thành vấn đề.
Chỉ là con mèo này xảo quyệt thật.
·
Mặt trời dần dần ngã về Tây, ánh vàng bao phủ ngôi đền phía chân trời cũng dần biến mất, cuối cùng khi mọi người ngẩng đầu lên chỉ còn thấy một vùng cát vàng mênh mông, không còn dấu vết nào của ngôi đền năm xưa.
Cố Thanh Dung trịnh trọng ngẩng đầu lên và hành lễ với đền Thần đã biến mất, sau đó quay đầu nhìn đám linh thực vật và nói: “Nếu đền Thần đã yên giấc, chúng ta cũng không cần tử thủ ở Thập Vạn Đại Hoang nữa.”
Thẩm Thanh Đường nghe Cố Thanh Dung nói vậy, tim đập loạn nhịp: “Tiền bối muốn làm gì?”
“Thập Vạn Đại Hoang vốn là kết quả của việc săn giết yêu thú và linh thực vật sau khi địa vị của ba chủng tộc mất cân bằng, đền Thần xuất hiện cũng là để bảo vệ những yêu thú và linh thực vật bị săn đuổi này.
Bây giờ ngôi đền đã ngủ yên, điều đó chứng tỏ lời tiên tri đã giáng thế, thời kỳ loạn lạc sắp mở ra, mọi người không cần phải trốn tránh nữa, đã đến lúc chiến đấu rồi.”
Khi Cố Thanh Dung nói điều này, một cơn gió mạnh thổi tung mái tóc đen hai bên thái dương của anh, khiến khuôn mặt thanh tú trở nên thần thánh lạ thường.
Thẩm Thanh Đường nghe xong, trầm mặc một lúc: “Vậy chúng ta cần phải làm gì?”
Cố Thanh Dung nhìn Thẩm Thanh Đường: “Đi làm chuyện các ngươi nên làm trước đi.”
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, lúc này Cố Thanh Dung lại lục lọi từ trong vạt áo lấy ra một tấm ngọc bài đưa cho Thẩm Thanh Đường.
“Cái này ta lấy được từ trên người đám tu sĩ phóng hỏa, bên trong hình như có tin tức liên quan đến người nhà của ngươi.”
Trái tim của Thẩm Thanh Đường run lên khi nghe những lời này của Cố Thanh Dung, cậu lập tức cầm lấy tấm ngọc bài.
Lúc này, Cố Thanh Dung lại nhìn về phía Tần Di: “Ngươi có thể cùng Thanh Đường đi trước sắp xếp ổn thỏa cho cha mẹ cậu ta, để lại cho chúng ta một ít mồi lửa tam muội chân hỏa là được.
Có Thần thú đại nhân ở đây hẳn là không có vấn đề gì.”
Tần Di vừa nghe Cố Thanh Dung nói đến tin tức của nhà họ Thẩm, trái tim hắn như ngừng đập, bây giờ hắn nghe thấy Cố Thanh Dung không cần phải thực hiện lời hứa đó ngay lập tức, hắn lập tức nói: “Được, ta sẽ cùng Thanh Đường đi thu xếp ổn thỏa cho nhạc phụ nhạc mẫu trước, rồi trở về tìm các tiền bối sau.”
Nói xong, Tần Di chắp tay, nhắm mắt lại, tâm niệm phiêu tán, trong lòng bàn tay xuất hiện năm ngọn lửa tam muội chân hỏa.
Ngọn lửa của tam muội chân hỏa cực kỳ tinh thuần, có thể đốt cháy vô số lần, dù là Tần Di sau khi đột nhiên ngưng tụ ra năm ngọn tam muội chân hỏa, sắc mặt cũng phải tái đi.
Nhưng lúc này, hắn vẫn yên lặng mím môi, không nói một lời đưa năm ngọn lửa cho Cố Thanh Dung.
Cố Thanh Dung nhận lấy mồi lửa, cám ơn hai người, cười nói: “Được rồi, các ngươi đi nhanh đi.”
Không chậm trễ nữa, Tần Di khẽ gật đầu với Cố Thanh Dung, sau đó bế Thẩm Thanh Đường lên, xoay người hóa thành luồng sáng bay đi.
Nhìn ánh sáng vàng kia biến mất trên bầu trời, Cố Thanh Dung ngẩn ra một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Ngài nói xem, hai người bọn họ sẽ giống như A Lam không quay lại không?”
Mèo con ở bên cạnh ung dung đi tới, kêu “nhao nhao” hai tiếng.
Khi Cố Thanh Dung nghe thấy tiếng của mèo con, anh bỗng giật mình: “Thật sao?”
Mèo con: “Nhao nhao!”
Trên mặt Cố Thanh Dung hiện lên một chút kinh ngạc: “Kỳ lạ, tại sao đền Thần lại chọn cậu ta, rõ ràng Tần Di đã Luyện Hư rồi.”
Mèo con nhún vai.
Cố Thanh Dung chợt mỉm cười: “Đúng vậy, sự lựa chọn của đền Thần chúng ta không thể xía vào.
Thần thú đại nhân, đi thôi?”
·
Ánh sáng vàng bay như con thoi trên bầu trời.
Tần Di lúc này không hóa thành rồng, chủ yếu là bởi vì hắn không muốn bày ra con át chủ bài của mình nhanh như vậy – dù sao quốc sư cũng có một vài bí thuật mang ra từ đền Thần, hắn không thể không cẩn thận.
Thẩm Thanh Đường tựa vào trong lòng Tần Di, rất nóng lòng muốn được gặp cha mẹ mình càng sớm càng tốt, nhưng cậu cũng không biểu hiện ra ngoài.
Dần dần, cả hai người đều nhìn thấy biên giới của Thập Vạn Đại Hoang – đền Thần đã yên giấc, kết giới ở biên giới của Thập Vạn Đại Hoang yếu đi rất nhiều, lúc này vẫn có rất nhiều tu sĩ mặc quân phục Thiên Hoàn đế quốc canh giữ ở cửa ra vào, phóng hỏa vào bên này.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tần Di trầm xuống, giơ tay triệu hồi ra một ngọn tam muội chân hỏa, ném về phía đám tu sĩ đang phóng hỏa.

Đám tu sĩ đang phóng hỏa bị tập kích bất ngờ, lập tức chạy vắt giò lên cổ, la hét thảm thiết.
Khi chạy trốn, bọn chúng không ngừng nhìn lên bầu trời, nhưng Tần Di đã được tầng mây dày đặc ngăn cách với bọn họ, lúc này Tần Di cố ý làm mờ bóng dáng của mình, cho nên bọn họ không thể nhìn thấy được gì, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh ánh sáng vàng chiếu rọi trong tầng mây.
“Là yêu thú đó, là yêu thú biết bay đó!”
“Mau trở về bẩm báo với quốc sư!”
“Đi, đi, ta không muốn ở lại cái địa phương quỷ quái này nữa.”
Đám tu sĩ khóc la inh ỏi.
Đợi đến khi đám tu sĩ chạy trốn hết, Tần Di cũng đã biến mất trong Thập Vạn Đại Hoang.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường ôm cổ Tần Di, cười nói: “Lan Đình thật thông minh.”
Thấy Thẩm Thanh Đường nhìn ra kế hoạch của mình, Tần Di bình tĩnh nói: “Để bọn chúng nghĩ rằng trong Thập Vạn Đại Hoang có yêu thú cường đại, chí ít bọn chúng cũng có vài phần kiêng kị, các vị tiền bối cũng có thể nghỉ ngơi, nói chung cũng không thể để quốc sư biết được tình hình của chúng ta nhanh như vậy —— Em vui trở lại rồi sao?”
Thẩm Thanh Đường lúc này lắc lắc tấm ngọc bài trong tay, cười nói: “Vừa rồi em nhân cơ hội xem qua nội dung của tấm ngọc bài, trong đó nói quốc sư kiêng kị Thái Tử, không có trực tiếp ra tay, cha mẹ vẫn còn ở thành Thanh Ngọc, coi như là bị giam lỏng, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Tần Di sắc mặt hòa hoãn mấy phần: “Vậy thì tốt, người không sao là tốt rồi.”
Tần Di bây giờ, trừ việc không biết có bao nhiêu phần thắng khi đối đầu với quốc sư thì những cao thủ khác đều không lọt vào mắt hắn nữa.
Nhất là bây giờ quốc sư không có ở thành Thanh Ngọc, Tần Di có thể yên tâm mạnh dạn đi cứu người.
“Chỉ là…” Thẩm Thanh Đường im lặng nắm chặt ngọc bài trong tay, cau mày nói: “Vì sao Thái Tử lại muốn bảo vệ cha mẹ em, không phải anh ta theo phe của quốc sư sao? Trong cuộc thi lần trước em thấy anh ta rất thân thiết với quốc sư.”
Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, đương nhiên biết được tại sao, nhưng lúc này cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nói: “Có thể là sư tôn của em đã ra tay xử lý, hoặc là Thái Tử đại phát từ bi chăng.”
“Chắc vậy.”
……
“Đến rồi.”
Tần Di vừa dứt lời, Thẩm Thanh Đường liền nhìn thấy Thanh Ngọc Kiếm Tông nguy nga tráng lệ quen thuộc, cùng thành Thanh Ngọc phồn hoa yên bình cách đó không xa.
Nghĩ đến việc sắp được gặp lại cha mẹ, lòng Thẩm Thanh Đường xúc động không thôi.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.