Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He

Chương 57: Yêu tinh huyễn hoặc nhân tâm




Vào Hàn cung, vương tộc các châu quốc đều được an trí vào những cung điện khác nhau được chuẩn bị từ trước.
Tang Bất Cận cũng chỉ mang theo hơn mười thị vệ vào vương thành, bọn họ bất động thanh sắc mà phân tán ra, kiểm tra kỹ trong ngoài chính điện cùng thiên điện một lần, sau đó chỉnh chỉnh tề tề đứng ở hai bên hầu, thỉnh ba người Tang Viễn Viễn đi vào.
Hàn Thiếu Lăng cũng coi như là có tâm, an trí cho huynh muội Tang thị gian cung điện này rõ ràng quy cách không giống như nơi khác, hơn nữa tên điện cũng rất có ý tứ —— Phượng Hồi điện.
Từ một khắc thấy tấm biển kia, khoé môi cười lạnh của U Vô Mệnh liền chưa hề ngưng lại. Nếu không phải giờ phút này còn chưa muốn bại lộ thân phận, hắn khẳng định đã đứng đó lẩm nhẩm lầm nhầm trào phúng.
Tang Viễn Viễn mới vừa bước vào trong điện, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy U Doanh Nguyệt ánh vàng rực rỡ sải bước xông vào, trên đầu nàng ta còn đeo cái kim quan thật lớn, như là khổng tước xoè đuôi.
Tang Viễn Viễn theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn nhìn U Vô Mệnh đứng bên cạnh mình. Hắn khoanh tay lại, đuôi mi hơi nhướng, khóe môi gợi lên ý cười như có như không.
"Thật đúng là ngươi?! Ngươi tới làm cái gì!" U Doanh Nguyệt hùng hổ, tiến sát lên đây hưng sư vấn tội, "Ngươi không phải chạy theo...... Vương huynh rồi sao, làm sao còn có mặt mũi trở về! Ngươi đừng không biết xấu hổ như vậy, Hàn lang gửi thiệp mời cho Tang Châu bất quá chỉ là giữ ý tứ, ngươi thật đúng là vội vàng liền chạy tới rồi? Ngươi cho rằng Hàn lang sẽ muốn một nữ nhân đã cùng người khác ngủ qua sao!"
Tang Bất Cận tiến lên một bước ngăn U Doanh Nguyệt lại, mặt lạnh xuống. Hắn đang muốn nói chuyện, lại thấy Tang Viễn Viễn cười ngâm ngâm mà đẩy hắn ra, hướng về phía U Doanh Nguyệt nói: "Ngươi đã biết ta cùng U Vô Mệnh vui vẻ, thấy ta còn không ngoan ngoãn kêu một tiếng vương tẩu? Ở chỗ này bày giọng lớn tiếng với ta như vậy sao?"
"Ha!" U Doanh Nguyệt cười, "Ngươi nếu không phải bị Vương huynh quăng bỏ thì như thế nào sẽ te te chạy về muốn ăn hồi đầu thảo? Ta nói cho ngươi Tang Viễn Viễn, vô luận ngươi ôm mục đích gì mà đến, ngươi nhất định sẽ thất vọng mà về!"
Tang Viễn Viễn nhướng mày: "Phải không?"
"Đương nhiên!" U Doanh Nguyệt ngoài mạnh trong yếu mà ưỡn ưỡn ngực.
Tang Viễn Viễn mỉm cười: "Kỳ thật ta là cố ý đến xem ngươi. U Vô Mệnh muốn biết ngươi ở chỗ này sống có tốt không, liền kêu ta tiện đường lại đây xem một cái. Hắn nói ngươi nếu không vui nói, chỉ cần nói một tiếng, hắn lập tức liền đưa ngươi về U Châu đi."
Mặt U Doanh Nguyệt cứng lại rồi: "Cái, cái, cái gì?"
Tang Viễn Viễn thở dài: "Ta tới nơi này, lòng mang tâm nguyện chính là hy vọng ngươi sống thật tốt. Ai da, hôm nay nhìn bộ dáng tiểu muội ngươi, phảng phất cũng thấy không phải sống quá thoải mái. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ nói U Vô Mệnh mau chóng đưa ngươi trở về!"
Gương mặt mỹ diễm của U Doanh Nguyệt kia ' xoạt ' một cái liền trở nên trắng bệch. Nàng ta run lên bần bật, môi run rẩy nói: "Ta, ta ta ta thật sự tốt! Ta cùng Hàn lang sống rất tốt ! Ngươi ngươi ngươi đừng nhiều chuyện cho ta!"
Tang Viễn Viễn quan tâm tiến lên một bước: "Thật sự tốt sao? Ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng nha. Tới đây, vương tẩu có ngọc giản, cùng ca ca ngươi trò chuyện một chút?"
U Doanh Nguyệt như là thấy quỷ, lung tung quơ quơ hai tay, thất tha thất thểu chạy đi, khi đi ngang qua ngạch cửa cung còn vướng ngã một cái.
Tang Viễn Viễn: "......" Có loại cảm giã khi dễ tiểu bằng hữu nhỉ.
"Ai, khi nào đại hôn nhất định phải tới dự lễ nha!" Nàng hướng theo bóng dáng U Doanh Nguyệt hô.
U Doanh Nguyệt mới vừa ngồi dậy lại té ngã một cái.
"Hắc," U Vô Mệnh ôm cánh tay, híp mắt cười xấu xa nói, "Vương muội này của ta thật là lễ nghi chu toàn. Quỳ hành lễ vấn an một lần còn chưa đủ."
Tang Bất Cận ở một bên đứng nhìn, chỉ cảm thấy thập phần nói không nên lời. Tưởng tượng đến lúc trước U Doanh Nguyệt này dám ra tay với tiểu muội nhà mình, liền hận không thể xẻo sống nàng ta. Hiện giờ xem bộ dáng chật vật này của nàng ta, trong lòng cũng không biết là tức giận, hay là buồn cười.
Hắn quay đầu đi, nhìn Tang Viễn Viễn liếc mắt một cái.
Mấy ngày nay, muội muội đã trưởng thành nhiều, tuy rằng linh uẩn có hình thù kỳ quái, nhưng thật ra nàng đã biến thành một cường giả chân chính.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tang Bất Cận lại cảm thấy được an ủi.
Sau khi U Doanh Nguyệt chạy trối chết, mau chóng liền có một nữ tử thanh tú mỹ lệ tới gặp Tang Viễn Viễn.
Đúng là vương nữ của Tần Châu, Tần Vô Song mà tỷ muội Bạch Châu đã nói qua.
Tang Viễn Viễn tuy rằng không có chút ý muốn cùng người tâm sự sưởi ấm, nhưng người ta đều tìm tới cửa rồi, cũng không thể tránh mặt không gặp, chỉ có thể đem người nghênh vào trong điện.
"Bị khinh bỉ đúng không?" Tần Vô Song đồng tình nhìn Tang Viễn Viễn, "Buổi trưa ta đến cũng bị U Doanh Nguyệt âm dương quái khí trào phúng một hồi, gần nửa ngày trôi qua mà trong điện ngay cả nước ấm cũng không có. Ngươi càng không cần phải nói, ngươi cùng Hàn Châu vương cũng từng là phu thê, nàng ta nhất định xem ngươi như cái đinh trong mắt, chắc chắn còn vô cùng chậm trễ hơn nữa. Ngươi đừng để ý, không cần cùng loại người này so đo, dù sao cũng đi ngang qua sân khấu thôi, ngày mai tiệc mừng thọ kết thúc liền từ biệt rồi, không cần gặp lại."
Tang Viễn Viễn cảm thấy lời nói của Tần Vô Song giống như có ẩn ý.
Chẳng qua nàng cũng không chú ý, mấy loại tâm tư tinh tế có chút đặc biệt của nữ hài tử, nàng cũng không phải nắm thực chuẩn xác, chỉ đại khái biết đối phương có thâm ý khác.
Nàng lễ phép gật gật đầu: "Ta không có việc gì. U Doanh Nguyệt đối với ta rất khách khí."
Tần Vô Song thấy nàng một bộ dáng không thông suốt, bèn khó xử nhíu nhíu mày, cười khổ nói: "Khách khí? U Doanh Nguyệt là tính tình gì, ai còn không biết chứ? Hiện giờ U Châu vương mượn cơ hội nắm Ký Châu trong tay, nàng ta liền khí thế nha, càng muốn xông lên trời! Ta kỳ thật căn bản không nghĩ tới chuyện này, uổng công phụ vương không biết cùng Hàn Châu vương như thế nào lại định rồi, ta cũng là thân bất do kỷ. Ai, ngày sau không thể không có mấy ngày cùng nàng ta đối chọi gay gắt, cũng không biết cuộc sống này nên như thế nào nhai xuống......"
Tang Viễn Viễn đã hiểu rồi.
Vị này là 'có suất nội bộ' làm Hàn phu nhân nha.
Hàn Thiếu Lăng tuy rằng có chút thích chuyện yêu đương tình ái, nhưng lại không phải loại người không yêu nhất quyết không cưới.
Hai châu liên hôn, lấy ích lợi làm trọng. Thực lực của Tần Châu thuộc về trung đẳng trong mười tám châu của Vân Cảnh, nhưng cái l địa phương này lại có ưu thế thiên nhiên thật lớn, kia đó là thừa thải linh quặng sắt giàu linh uẩn.
Tấn Châu ở phía đông của Tần Châu, chỉ là vớt được mấy cái linh quặng sắt đầu cua tai nheo linh tinh cũng liền bị Hoàng Phủ gia nhìn trúng, thu dưới trướng thành quặng riêng của nhà hắn.
Tần Châu càng không cần phải nói.
Tần Châu có mạch khoáng phong phú không kể xiết, không biết có bao nhiêu đôi mắt thèm muốn khối địa vực này. Cũng vì nguyên nhân như vậy nên các thế lực khắp nơi đều nhìn chằm chằm nó, kềm chế lẫn nhau nên Tần Châu mới có thể bảo toàn bản thân trong kẽ hở, cùng nhiều bên ký hiệp định mậu dịch, tìm được điểm cân bằng cho đông đảo lực lượng đánh cờ.
Cưới Tần nữ làm vợ, là lựa chọn tốt nhất. Có nhạc gia lực không cường nhưng là giàu có và đông đúc, đối với một vị vương giả dã tâm bừng bừng mà nói, thật sự là ý nghĩa phi phàm. Cho nên lần này trong thịnh hội, Tang Viễn Viễn cùng Tần Vô Song được cho là những lựa chọn đầu tiên của Hàn Thiếu Lăng. Nếu có khả năng, tốt nhất một người làm chính phu nhân cho hắn, một người khác cũng lưu lại làm tiểu phu nhân cho hắn, mỹ sự thành đôi.
Tang Viễn Viễn nhớ tới đối thoại của huynh muội Bạch Châu ở trong xe, khóe môi không khỏi hiện lên tươi cười thần bí.
Người Bạch Châu ngay cả điểm này cũng chưa nhìn được, khó trách cũng chỉ có thể bán mấy đồ dùng bảo vệ sức khoẻ. Đáng tiếc Hàn Thiếu Lăng người ta một đêm có thể kêu bảy tám lần nước, căn bản không cần dùng sản phẩm đặc biệt nhà bọn họ.
Nghĩ như vậy, nàng nhịn không được nghiêng đầu nhìn nhìn U Vô Mệnh nhà mình.
Trong lòng thầm nghĩ: Phải nghĩ ra biện pháp cho hắn biết, nửa canh giờ gì đó căn bản là không khoa học. Nàng từng ở trên mạng xem qua, nam nhân bình quân dài lắm kỳ thật cũng chỉ được vài phút như vậy, chẳng qua mấy ông nam nhân cổ kim nội ngoại đều chết sĩ diện tại phương diện này, càng thổi lên thổi lên, thổi ra mấy bong bóng giả dối to đùng.
Biểu hiện của hắn thật ra là đã vô cùng tốt rồi, nàng lúc này ngẫm lại đều còn mặt đỏ đây. Có lẽ đối với nữ nhân mà nói, có tình chính là liều thuốc kích thích nhất. Cả hơi thở của hắn cũng có thể làm tim nàng đập tốc độ, càng không cần phải nói ở thời điểm như vậy, hoàn toàn mà chiếm hữu lẫn nhau, trao đổi tình yêu, chuyện này bản thân nó đã là chuyện làm nhân tâm sung sướng đến cực điểm rồi.
Huống chi hắn còn mạnh mẽ như vậy.
Tang Viễn Viễn nghĩ như vậy, dần dần liền có chút ngây ngốc.
Tần Vô Song nhìn chằm chằm nàng, hơi có chút khẩn trương chờ nàng trả lời.
Ai ngờ Tang Viễn Viễn lại giống như bắt đầu đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, hiển nhiên căn bản không đem lời nói của nàng ta để vào mắt.
Tần Vô Song trong lòng hiện lên chút phẫn nộ, khắc chế nói: "Kỳ thật gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt, đạo lý này đều là trải qua rất nhiều kiểm nghiệm. Con người mà, có một số việc đã phát sinh rồi, chung quy là đã có vết thương, quên không được. So với việc mang theo vết rách khó chịu cả đời, còn không bằng bỏ xuống quá khứ mà tiến vào cuộc sống mới, Tang vương nữ ngươi nói đúng không?"
Nàng ta đang trong tối ám chỉ việc Tang Viễn Viễn từng bị U Vô Mệnh bắt đi, cùng hắn trai đơn gái chiếc sớm chiều bên nhau.
Tang Viễn Viễn liền cười: "Ngươi là nói chuyện ngươi cùng U Doanh Nguyệt ở chung đến khó chịu? Điều này cũng đúng, ngày thứ nhất đã cho ngươi mất mặt, ngay cả nước ấm cũng không cho, sau này vết rách này nhất định là một ngày so với một ngày càng lớn hơn, là rất khó chịu nha. Ngươi nếu trong lòng đã quyết định không cần Hàn Châu vương, vậy cung không cần phải để ý việc phụ vương ngươi cùng hắn ước định không ước định cái gì, ngày mai trên thịnh yến cũng có rất nhiều thế tử vừa độ tuổi, chỉ cần chọn một người hợp tâm ý, tiến vào cuộc sống mới, thật tốt nha!"
"Ngươi......" Tần Vô Song trừng mắt nhìn Tang Viễn Viễn, phát hiện đối phương vẫn cười ngâm ngâm, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ tràn đầy thiên chân ngây thơ, giống như là vô cùng chân thành kiến nghị góp ý cho nàng ta chứ không phải đang trào phúng nàng ta.
Tần Vô Song hít sâu mấy hơi thở, đứng dậy cáo từ, không muốn lại cùng cái tình địch không biết là khờ thật hay vẫn là giả ngốc nhiều lời vô nghĩa.
Nhìn theo Tần Vô Song rời đi, Tang Bất Cận lắc lắc đầu cười: "Tiểu muội từ nhỏ là tính tình như vậy đó, ghét nhất là giao tiếp với mấy người tâm nhãn đầy mình lại giả mù sa mưa, thường thường một hai câu đã ép bọn họ đến muốn nhảy sông. Nhưng nhiều năm rồi chưa từng thấy lại nói chuyện như vậy, thật là hoài niệm quá đi."
U Vô Mệnh nghĩ đến nàng đã mất đi ' rất nhiều năm ' này, không khỏi lạnh mặt xuống, trong lòng lại cảm giác đau đớn.
Hắn đem bàn tay to đặt lên vai nàng, vỗ vỗ hai cái trấn an.
Tang Viễn Viễn quay ngoắt đầu ra sau cười vô cùng rạng rỡ: "Chỉ có đồ ngốc tự cho là thông minh mới là người ngu si nhất. Hoàn toàn không giống như ca ca nha! —— ca ca từ trong tới ngoài, chỗ nào cũng lộ ra ngu đần!"
Tang Bất Cận: "......" Trong nháy mắt, hắn còn tưởng rằng nàng muốn khen hắn?
Tang Viễn Viễn cười tủm tỉm, ngẩng đầu lên nhìn U Vô Mệnh: "Chàng nói đúng không?"
Bỗng nhiên ánh mắt liền đâm vào trong mắt hắn.
Hai người đều giống nhau như là tầm mắt bị đâm sầm một cái, vội vàng xoay đầu đi, trái tim đột ngột nhảy nhanh hơn vài nhịp.
U Vô Mệnh kinh ngạc nghĩ, từ trước đến nay, là ai có gan dám buông lời dối trá trước mặt mình vậy? Cái gì gọi là nam nhân một khi đắc thủ liền sẽ không quý trọng? Hiện giờ Tiểu Tang Quả càng như là mang theo ngọn lửa, nhìn nhiều một cái tim liền nóng lên phát đau, lại càng nhớ nhung nhiều hơn, chỉ hận không thể đem hồn phách của mình cũng cho nàng luôn, đây gọi là không quý trọng à?
Trong lòng Tang Viễn Viễn cũng quay cuồng sóng lớn —— hoá ra cảm giác luyến ái thật sự là bẻ gãy, nghiền nát, khủng bố như vậy!
Thấy không khí trong điện càng ngày càng không đúng, Tang Bất Cận khó chịu đến muốn bứt hết tóc. Hắn bực bội dạo tới dạo lui.
"Cũng không biết Nhiếp Chính Vương tới chưa nhỉ." Tang Viễn Viễn cho hắn cái bậc thang bước xuống.
Tang Bất Cận lập tức giống bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ.
Tang Viễn Viễn kiến nghị nói: "Hay hai người đi ra ngoài nhìn xem?"
Lúc này, nàng thực sự có chút hoảng hốt. Mấy ngày này rõ ràng cùng U Vô Mệnh sớm chiều ngọt ngào ở bên nhau, lại bỗng nhiên có loại cảm giác thiếu nữ mới yêu, nhìn thấy hắn liền e lệ đến không được.
Nàng cảm thấy mình cần được lẳng lặng một mình.
U Vô Mệnh hiển nhiên cũng có cùng ý tưởng với nàng.
Hắn tiến lên câu cổ Tang Bất Cận, đi nhanh ra ngoài điện. Bước ra cửa điện, hắn xả xiêm y đàng hoàng lại, lui về phía sau nửa bước, giống y chang một thị vệ.
Nhìn theo hai người rời đi, Tang Viễn Viễn đứng bên cạnh cửa điện cười một lát, chậm rãi nhìn chung quanh bốn phía.
Gian Phượng Hồi điện này là cố ý bài trí giống như đúc gian Hồi Vân điện mà nàng đã từng ở. Hàn Thiếu Lăng cũng coi như là dùng vài phần tâm tư, rõ ràng thẳng thắn tỏ vẻ với nàng hắn muốn cùng nàng ôn chuyện cũ.
Chỉ tiếc, đối với nàng mà nói, thời gian đó chỉ là ác mộng.
May mắn có người đem nàng từ trong ác mộng kéo ra tới. Nàng cắn môi dưới, gục đầu xuống, trong lúc lơ đãng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Từ khi nào thì chân chính thích U Vô Mệnh nhỉ? Nàng cũng nói không rõ.
Nàng tựa vào khung cửa sổ khắc hoa lớn, nghiêng đầu, ánh mắt càng thêm xa xưa.
"Tang Nhi."
Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm cực trầm thấp, cực kỳ có từ tính.
Tang Viễn Viễn thình lình giật mình muốn nhảy dựng.
Vừa quay đầu lại liền thấy Hàn Thiếu Lăng một thân huyền y, đường đường chính chính đứng ở trong điện, ngóng nhìn nàng.
Tang Viễn Viễn: "......"
Nàng vỗ vỗ ngực.
Bình thường, nam chính đột nhiên xuất hiện ở khuê phòng nữ chính là chuyện thật sự hết sức bình thường —— Tang Viễn Viễn cũng không cho rằng mình là ' nữ phụ '. Nhân vật này của nàng nếu đã chết thì đúng thật là nữ phụ không có gì nghi ngờ, nhưng nếu còn sống thì tuyệt đối càng có tư cách làm nữ chính hơn so với Mộng Vô Ưu.
"Tới bao lâu rồi?" Nàng thật tự nhiên tiếp đón hắn.
Hàn Thiếu Lăng sửng sốt, tiết tấu đang nghĩ tốt hoàn toàn bị phá vỡ: "...... Vừa đến, thấy Tang thế tử rời đi liền tiến vào gặp nàng một chút."
"Quan hệ của chúng ta thật ra cũng không phải là thân thiết lắm." Tang Viễn Viễn chân thành nói, "Ngươi đừng gọi ta như vậy, quá mức thân cận rồi, dễ dàng dẫn đến hiểu lầm không cần thiết."
Thái độ nàng thật sự là quá tự nhiên cùng thành khẩn, khoé miệng Hàn Thiếu Lăng hơi cứng lại, lại không có lời gì để nói.
"Mới vừa rồi là suy nghĩ đến ta sao." Hắn đến gần hai bước.
Hắn thật ra đã lén nhìn nàng trong chốc lát, thấy nàng dựa vào khung cửa sổ, trên mặt là nụ cười mờ mịt như mây, lại thấm ra ngọt ngào mát lạnh nhè nhẹ làm trong lòng hắn muốn tan chảy.
Nơi này là vương cung của hắn, nàng ở chỗ này cười như vậy, trong lòng trừ bỏ hắn còn có thể nhớ ai?
"Nhớ phu lang chưa cưới của ta." Tang Viễn Viễn hào phóng đáp.
Hô hấp Hàn Thiếu Lăng cứng lại, trái tim nhảy ' thình thịch ', trong nháy mắt liền quyết định vứt bỏ hiệp định cùng Tần Châu vương. Hắn biết, cái người trước mắt hắn đây chính là cái bình giấm chua nhỏ, nếu muốn đem nàng cùng Tần Vô Song một lưới bắt hết, nàng nhất định sẽ lại cùng hắn cá chết lưới rách.
Hắn gục đầu xuống, cười đến tự tin lại mê người.
Tang Viễn Viễn nghiêm chỉnh bổ sung nói: "Không phải nói ngươi. Ta đã đính hôn, lần này ta chỉ cùng ca ca đến đây xem mắt tức phụ."
Hàn Thiếu Lăng: "......" Lượng tin tức quá lớn, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
"Nàng cùng ai đính hôn? Là hạng vô danh tiểu tốt nào ?." Mày rậm của Hàn Thiếu Lăng mày rậm nhíu chặt, "Tang Viễn Viễn, nàng muốn bất chấp tất cả sao? Sao phải để ý ánh mắt thế nhân, mặc dù đã cùng U Vô Mệnh một thời gian, vậy thì sao, ta không thèm để ý. Nàng sao lại có thể tùy tùy tiện tiện với cuộc đời mình?"
Tang Viễn Viễn không khỏi cảm khái lại lần nữa, xem ra phụ vương quét sạch gián điệp thập phần sạch sẽ, Tang Châu hiện giờ thật sự không có nội quỷ. Đều đã trôi qua mấy ngày rồi, tin tức nàng cùng U Vô Mệnh đính hôn vậy mà một chút ít cũng chưa lọt ra.
"Là người ta thật sự thích." Nàng cười nói, "Mới vừa rồi ta là đang nghĩ về hắn."
Hàn Thiếu Lăng khinh khỉnh cười cười, nói: "Ta đã tấn giai lên đến thất trọng thiên Linh Diệu cảnh, cái thế gian này không có địch thủ. Ta biết, nàng rất để ý việc bị U Vô Mệnh làm bẩn, ta chắc chắn giết hắn báo thù cho nàng. Hắn chết rồi nàng sẽ không cần cảm thấy có lỗi với ta. Tang Viễn Viễn, mở to mắt ra nhìn kỹ lại đi, nam nhân đứng ở trước mặt nàng mới chính là người đang bước lên đỉnh, trở thành chúa tể chân chân chính chính của Vân Cảnh mười tám châu. Cơ hội như vậy, nàng xác định chỉ vì lẩn quẩn trong lòng mà chắp tay nhường người khác sao."
Tang Viễn Viễn đã hiểu. Hoá ra hắn ta đại nạn không chết, lại nhảy liền vài giai, cho nên khí thế kiêu ngạo như vậy. Vương gia bá đạo quả nhiên là kiêu căng tự phụ nha, ý nghĩ của hắn vĩnh viễn chỉ là ' nàng thất thân không còn mặt mũi cùng hắn ở bên nhau ' hoặc là ' cố ý tìm nam nhân khác là vì muốn làm hắn ghen '.
Hắn chẳng lẽ hoàn toàn ý thức không đến, nguyên nhân nàng cự tuyệt kỳ thật vô cùng đơn giản sao?
Tang Viễn Viễn cười nói: "Không phức tạp như vậy, ta chỉ là không thích ngươi mà thôi."
Hàn Thiếu Lăng cười khẽ ra tiếng: "Ta không tin. Ta có chỗ nào không tốt sao?"
"Ngươi còn không bay được." Nàng cười ngâm ngâm nói.
Thái dương Hàn Thiếu Lăng muốn nhảy dựng.
Hắn phát hiện, mình thật sự hoàn toàn không hiểu nữ nhân trước mặt này.
Sau khi hiệu quả của đồng tâm khế hoàn toàn biến mất, hắn từng tỉnh táo một thời gian, cảm thấy mình như là bị trúng tà, thực ra hắn căn bản không có mê luyến Tang Viễn Viễn nhiều như vậy. Nhưng dần dần, hắn lại bắt đầu không tự giác mà lấy mấy nữ nhân bên người ra so sánh với Tang Viễn Viễn trong trí nhớ, càng so sánh càng cảm thấy nàng đúng là độc nhất vô nhị trên trời dưới đất.
Hơn nữa nàng còn bỏ hắn mà đi, càng như một bài toán khó khiêu khích hắn.
Hắn đã thấy qua bộ dáng giả vờ đoan trang của nàng, cũng thấy qua nàng thẳng lưng giữa chiến trường liệt hỏa cùng biển máu, thấy qua nàng mồ hôi như mưa, thân hình lanh lẹ xách một thanh đao không vừa tay chém xuống Minh ma.
Lại đã quên nàng còn có một bộ mặt thiên chân ngây thơ như vậy.
Nàng mặc một bộ tơ băng tằm màu xanh lam, giống một khối đường mát lạnh ngọt ngào.
Mà khối đường này còn càn quấy như vậy.
Không bay? Nực cười, chẳng lẽ cái nàng gọi là vị hôn phu lang kia thì bay được chắc? Nàng chẳng là coi trọng một con thiêu thân phành phạch?
Nghĩ như vậy, hắn nhịn không được oán hận mà nghiến răng.
"Nàng đúng là tiểu yêu tinh huyễn hoặc nhân tâm!"
Lúc này ngay cả bản thân Hàn Thiếu Lăng cũng không biết trong đầu mình suy nghĩ cái gì, tựa như một tổng tài bá đạo tự tin bạo phát, hắn tin tưởng chắc chắc rằng nữ nhân này nhất định trong lòng cũng có yêu hắn, chẳng qua bởi vì ghen tức mới cố ý phát cáu với hắn như vậy.
Nếu không phải như thế, nàng làm sao có thể nói ra chuyện bay bổng hoang đường như vậy?
Tang Viễn Viễn rùng mình một cái thật lớn, hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Không hổ là nam chính ngược văn cổ đại nha, mở miệng ra toàn là mấy lời kịch kinh điển, lợi hại!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, bất động thanh sắc đem một chân thối lui đến bên ngoài đại điện.
Thân vệ Tang Châu đều canh giữ ở hành lang gấp khúc, mắt nhìn trừng trừng, Hàn Thiếu Lăng hẳn là không thể não tàn làm ra chuyện cưỡng chế tình yêu các loại đâu nhỉ.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Hàn Thiếu Lăng càng là tâm ngứa đến khó nhịn.
Người trước mặt này, vô luận dung nhan hay khí chất, tính cách tính tình, điểm nào cũng đều gãi đúng chỗ ngứa của hắn, đáng yêu đến cực điểm. So với nàng, Mộng Vô Ưu thật là chỗ nào cũng kém cỏi, giống như U Vô Mệnh nói như vậy, là cái đồ dỏm.
Vẫn là cái đồ dỏm phẩm chất chẳng ra gì.
Hắn cười khổ: "Nàng đừng lo lắng, ta sẽ không động nàng. Ta chỉ hỏi nàng một câu —— nếu không có Mộng Vô Ưu, lúc trước nàng có rời bỏ ta không? Tang Viễn Viễn, ta thật không rõ, lúc trước nếu vừa gặp đã thương, vì sao nàng một hai phải kiên trì đem hôn kỳ định ở 6 năm lúc sau? Năm đó ta đã 24, ta đã là vua của một nước, sao có thể có thể vẫn luôn phòng không chiếc bóng chờ nàng đến 30?"
Tang Viễn Viễn bất động thanh sắc mím môi, nhìn hắn.
Hàn Thiếu Lăng tiếp tục cười khổ: "Nếu như lúc đó nàng trực tiếp gả tới đây, nếu là nàng, là nàng, ta nhất định nguyện ý cùng nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Ta sẽ không cưới U Doanh Nguyệt, tất nhiên cũng không có khả năng đi chạm vào cái đồ dỏm Mộng Vô Ưu kia. Ta sẽ cho nàng tất cả những điều tốt nhất, cùng nàng nắm tay đến đầu bạc răng long. Nhưng mà, nàng vì cái gì một hai phải khảo nghiệm ta chứ? Vì cái gì một hai phải bắt ta chờ nàng 6 năm? Tang Viễn Viễn, bản năng con người là không chịu nổi khảo nghiệm, nàng có hiểu hay không?"
Nàng nhăn mi lại, chậm rãi suy tư.
Nếu là cái Tang Viễn Viễn người gỗ khắc ra từ hai chữ ' nữ đức ' kia, nàng ta có lý do gì muốn Hàn Thiếu Lăng nhiều hơn 6 năm nhỉ? Không có. Yêu cầu tùy hứng vô lễ như vậy, ngay cả chính mình chỉ sợ cũng không dám nói ra miệng.
Trừ phi có nguyên nhân gì cực kỳ đặc thù.
Ví dụ như, nàng ta biết nàng ta sẽ rời đi vào 6 năm sau?
Da đầu Tang Viễn Viễn tê dại, vội vàng hít mấy hơi thở, bình ổn tâm lý.
"Ta không nhớ rõ," nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi biết, ta sau khi tỉnh lại từ trong hôn mê, quên mất rất nhiều sự tình. Ta không nhớ rõ mấy sự tình trước kia cùng ngươi đính hôn, càng không nhớ rõ ta đã từng đưa ra yêu cầu bất cận nhân tình như vậy. Ngươi có thể cẩn thận nói lại cho ta nghe được không?"
Hàn Thiếu Lăng sủng nịch cười cười.
Hắn nói: "Khi đó, ta vừa mới bình ổn xong nội loạn Hàn Châu, bỗng nhiên nhàn rỗi không có gì làm, hơi có chút nhàm chán. Vừa lúc nghe nói Tang Châu có vương nữ xinh đẹp, đem làm lễ cập kê, vì thế ta liền đi tham tia. Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đang đứng giữa băng tằm đầy đất, ngẩng đầu nhìn ta, liếc mắt một cái, ta không thể nhịn được liền ngừng lại hỏi nàng, không sợ sâu sao? Ngươi liền tóm một con đến trước mặt ta, bảo ta xem thân thể màu lam của băng tằm, nó trong suốt như thuỷ tinh, đáng yêu cực kỳ. Nàng đứng giữa mấy dây tằm lùn lùn cũng đáng yêu giống như vậy. Ta bỗng nhiên liền muốn cưới vợ."
Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ, nếu theo lời hắn nói, lúc đó xác thật là chính ta, hơn nữa cũng không phải như cha mẹ đã nói —— nhìn thấy Hàn Thiếu Lăng ta liền thay đổi. Như vậy, vấn đề xảy ra khi nào?
"Thật đáng tiếc." Nàng quay đầu, nhìn hắn cười nói, "Vốn dĩ lần đầu gặp nhau còn rất tốt đẹp."
Thần sắc hắn trong nháy mắt có chút hoảng hốt: "Đúng vậy. Lúc ấy, trong lòng ta không có tính kế, không có ích lợi, chỉ muốn đem cô gái yêu tằm này cưới về nhà, dành ra một gian cung điện cho nàng nuôi tằm, cũng rất có ý tứ. Vì thế ta tính toán sau khi dự tiệc trong cung xong, liền tới hỏi thăm cô gái tằm này."
"Sau đó thì sao?" Nàng tò mò hỏi.
"Sau đó, ta liền thấy nàng ở trên lễ cập kê." Mắt Hàn Thiếu Lăng lộ ra hồi tưởng, "Một khắc đó, nàng không thể biết được là trong lòng ta mừng rỡ như điên đến mức nào đâu? Nữ tử tốt như vậy, như là tằm tiên tử từ trên bầu trời rơi xuống, cùng ta môn đăng hộ đối lại là Tang Châu vương nữ. Thật sự là trời cho lương duyên."
Tang Viễn Viễn an tĩnh nhìn hắn, trong lòng loáng thoáng cảm giác được một ít cảm xúc mơ hồ.
"Sau đó thì sao?" Nàng hỏi.
"Sau đó nàng thấy ta. Nàng sửng sốt một lát, lại hướng ta cười cười. Tang Nhi, trong nháy mắt đó, trong lòng ta chỉ có một ý nghĩ, đây là Tang Nhi của ta, ta muốn nàng, chiều chuộng nàng cả đời! Lễ xong, nàng liền đi ra sau điện. Ta lập tức gặp Tang Châu vương cầu hôn, sau khi ông ấy dò hỏi nàng xong, nói cho ta biết nàng có thể đáp ứng nhưng đại hôn lại cần phải chờ đến sau 6 năm. Ta không thể hiểu được liền nghĩ cách tìm được nàng, nhưng nàng lại không muốn nói nhiều lời với ta, chỉ bày ra một gương mặt hiền thục chuyện công xử theo phép công."
Tang Viễn Viễn nghĩ thầm, lúc này hiển nhiên đã không hề là ta! Vấn đề liền ra chỉ trong thời gian ngắn ngủi ngay sau lễ cập kê. Nếu là hành vi của con người, như vậy người này tất nhiên là một trong những người đã tham gia lễ cập kê hôm đó! Khi nào quay về nhà lại nói cha mẹ đem tình huống ngay lúc đó nhớ kỹ lại một lần, để xem có thể có manh mối gì hay không.
Nàng ngước mắt nhìn nhìn Hàn Thiếu Lăng, lại thầm nghĩ: Lúc ấy chỉ mới có mười lăm tuổi, đột nhiên thấy nam tử anh tuấn phi phàm, khí chất hơn người như Hàn Thiếu Lăng, đối với hắn có chút hảo cảm tuổi mới lớn cũng rất bình thường, nhưng vô luận như thế nào đều không thể tùy tiện đưa ra yêu cầu bắt một nam nhân chỉ mới gặp mặt một lần chờ đợi 6 năm chứ!
Đây là cái đồ não tàn Mary Sue nào mới có thể khảo nghiệm người khác như vậy?
"Vậy mà người cũng đáp ứng rồi." Ánh mắt nàng có chút phức tạp.
"Ta đáp ứng rồi." Hàn Thiếu Lăng chua xót cười cười, "Ta đáp ứng rồi, để vị trí chính thê bỏ không 6 năm, chờ nàng. Năm thứ hai, xuất phát từ suy tính các phương diện, ta cưới U Doanh Nguyệt về. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ta nghĩ ta nhất định sẽ chờ nàng."
Tang Viễn Viễn lắc đầu nói: "Vì một người căn bản còn không hiểu rõ, thật không đáng làm đến bước kia như vậy. Hàn Châu vương, ngươi có thể đáp ứng được yêu cầu bất cận nhân tình như vậy, đã là thập phần có tâm. Ta hiểu ngươi, ngươi không cần tự trách. Ngươi và ta, chẳng qua là hữu duyên vô phận thôi."
Hàn Thiếu Lăng lại không muốn buông tay: "Nhưng mà ta hối hận, cho ta cơ hội một lần nữa được không? Nàng là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng ta, là lần động tâm đầu tiên của ta trong cuộc đời này, và cũng là nữ nhân ta yêu chân thành nhất trong quãng đời còn lại của ta. Ta sẽ chinh phục giang sơn này, đem nó cho nàng làm sính lễ, như thế nào? Trên đời này chỉ một mình ta mới có thể cho nàng hứa hẹn như vậy."
Tang Viễn Viễn: "......" Hiếm hoi lắm mới giao lưu bình thường được trong chốc lát, làm sao lại để tổng tài bá đạo bám vào người nữa rồi.
"Ha! Hàn Châu vương, khẩu khí thật lớn nha! Nói vậy cũng không sợ nghẹn bản thân mình sao!" Một giọng nữ cực thanh thúy sang sảng truyền đến.
Trong lòng Tang Viễn Viễn vui mừng, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Vân Hứa Chu mặc một bộ áo bào trắng dày nặng, cổ tay áo cùng góc váy có thêu hoa văn sóng gợn nhẹ nhàng, bước lại đây như là dắt sóng lớn đi vào.
Dái tai Tang Bất Cận ửng đỏ, đi bên cạnh Vân Hứa Chu.
U Vô Mệnh híp mắt, cong khóe môi, thân hình như quỷ mị lướt đến trước người Tang Viễn Viễn, lười biếng nâng một cánh tay lên, bảo hộ nàng ở sau người.
Sắc mặt Hàn Thiếu Lăng bất biến, mỉm cười thi lễ: "Chỉ là cùng Tang vương nữ tâm sự chút chuyện cũ thôi. Chớp mắt cũng hơn 6 năm rồi, Tang vương nữ thiên chân thuần thuần, vẫn như ngày đầu mới gặp nhau, không khỏi làm ta thập phần cảm khái. Ta còn có việc trong người, không thể ở lại lâu, chư vị thỉnh tự tiện."
Dứt lời, phẩy nhẹ tay áo rộng đi nhanh ra khỏi Phượng Hồi điện.
U Vô Mệnh chậm rãi xoay người, nhìn thẳng Tang Viễn Viễn.
Ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm đến mức nàng có chút hoảng hốt.
Hắn bắt được bả vai nàng, giống xách một con gà con , đem nàng bắt vào trong nội điện.
"Tiểu Tang Quả," hắn nghiến răng, ngữ khí nguy hiểm hỏi, "Giống như lúc mới gặp nhau? Nàng nói gì với hắn mà thiên chân thuần thuần, hử?"
Tang Viễn Viễn ngó hắn một chút, thấp giọng trả lời: "Ta nói với hắn, người ta thích còn bay được. Hắn chắc cho rằng ta đang nói giỡn đi?"
U Vô Mệnh: "?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.