Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 88: Kết thúc




Mộng Khả Nhi vs Mạc Trạch, một lần nữa, Mộng Khả Nhi hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng cô ta là bị bảo an kéo ra, người chủ trì quyết định thật nhanh tuyên bố họp báo kết thúc, tan cuộc.
Đến đây, cũng coi như là đem hôn sự của Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch triệt để công bố, còn phản ứng, vậy thì mỗi người có cái nhìn khác nhau.
Cũng không lâu lắm bộ phim kinh dị ở nước ngoài kia khởi động máy, Mạc Trạch dứt khoát thu thập hành lý của hắn và Lâm Sơ Dương, vừa vặn xuất ngoại hưởng tuần trăng mật.
Lâm Sơ Dương rất do dự: “Ta đi rồi công ty làm sao bây giờ?”
Mạc Trạch ôn nhu nở nụ cười: “Giao cho Lữ Mông là được.”
Đối với hắn mà nói, lúc áo lót nhà hắn không rời giường nổi, công viẹc ném cho Lữ Mông; lúc áo lót nhà hắn không muốn làm việc, công việc ném cho Lữ Mông; lúc áo lót nhà hắn cần hưởng tuần trăng mật, công việc vẫn là ném cho Lữ Mông… Lữ Mông Lữ Mông Lữ Mông, dù sao thì tất cả công việc đều giao cho Lữ Mông là được.
Nếu không phải xem ở việc Lữ Mông còn có chỗ dùng, hắn đã sớm đem người giết chết.
Về phần Lâm Sơ Dương có đồng ý hay không, trực tiếp ôm lên giường làm đến đồng ý là được rồi, hắn chung quy luôn có thể làm cho Lâm Sơ Dương gật đầu, hoàn toàn không thành vấn đề.
Lúc Lâm Sơ Dương nhìn thấy ánh mắt của Mạc Trạch, thần kỳ hiểu rõ ý của đối phương, trên người nhất thời phát lạnh, yên lặng cầm điện thoại di động lên.
Tuy rằng cảm thấy hơi xin lỗi Manh Manh, thế nhưng dưới dâm uy của ngựa giống chết tiệt, Manh Manh cậu vẫn là tự cầu phúc đi.
Thà chết bạn không chết mình, trước tiên vì bạn tốt đốt một loạt nến.
Sau đó, cậu gọi điện thoại cho Lữ Mông.
Lữ Mông: “Mọe nó tên khốn kiếp cậu còn không thấy ngại gọi điện thoại tới đây, không phải đã nói cùng đi làm cùng tăng ca cùng đồng tâm hiệp lực sao, kết quả mẹ nó cậu lại cho ông leo cây, ông sắp mệt thành chó rồi! Sắp chết rồi! Mau! Đến!”
Lâm Sơ Dương: “Manh Manh, tớ là tới xin nghỉ.”
Lữ Mông: “Xin cái mẹ nhà cậu! Nói, có phải Mạc đại thần côn* ép cậu không?”
*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Đại thần côn Mạc Trạch: “…”
Lâm Sơ Dương: “…” Hiện tại cúp điện thoại còn kịp không?
Lữ Mông: “Này, sao không lên tiếng? Có phải là để tớ nói trúng rồi không, tớ chỉ thấy kỳ quái, thiếu niên ba tốt chính nghĩa dương quang trong « vô cực chí tôn » sao lại biến thành cái hàng tam quan bất chính tiết tháo vỡ nát căn bản không tồn tại điểm cuối này chứ, hắn thực sự là nam chính ngựa giống kia à?”
Mạc Trạch-đại thần côn-tam quan bất chính tiết tháo vỡ nát căn bản không tồn tại điểm cuối-vốn là nam chính ngựa giống, cười híp mắt nhìn điện thoại.
Quả nhiên vẫn là giết tương đối tốt.
Lâm Sơ Dương mặt than: “… Ừm, hắn trọng sinh.”
Lữ Mông: “Không phải là trọng sinh thôi sao… Trọng sinh… Meo?”
Lâm Sơ Dương: “Sau khi bị tất cả tiểu đệ em gái hợp tác giết chết.” Nến đã không cứu vớt được bạn tốt của cậu.
Lữ Mông: “… Dựa vào kinh nghiệm chạy tiêu thụ nhiều năm của tớ đến xem, có phải là hắn ở bên cạnh cậu không?”
Lâm Sơ Dương khổ bức che mặt: “Phải.”
Lữ Mông: “… Đột nhiên tớ cảm thấy Dương Dương cậu thiếu tình yêu như thế nên cùng nam thần nhà cậu đi ra ngoài chơi nhiều nhiều một chút, không phải là xuất ngoại thôi sao, căn bản không thành vấn đề! Cứ việc yên tâm lớn mật đi đi, không tới một năm đừng trở về, trở về tớ sẽ sốt ruột cậu đó, dù sao thì con chó tớ còn có thể kiên trì rất rất nhiều năm, không tin cậu nghe này, gâu ~ “
Mạc Trạch dùng hai ngón tay rút điện thoại của Lâm Sơ Dương ra: “Như vậy thì cám ơn nhiều, trùng hợp trong tay tôi có vài đơn đặt hàng, liền giao luôn cho cậu đi.”
Lữ Mông từ bỏ giãy dụa: “Nhiều ít?”
Mạc Trạch: “Hai vạn.”
Lữ Mông: “Tôi ##$^*& anh!”
Mạc Trạch mỉm cười: “Cái gì?”
Lữ Mông: “Được…” Đáng thương hắn ngay cả dũng khí cúp điện thoại cũng không có.
Mạc Trạch tắt điện thoại di động đưa cho Lâm Sơ Dương, trở lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau, hai người ngồi máy bay, bay đến một đảo nhỏ nước x.
Mọi người đều biết quay phim khủng bố nhất định không tách khỏi mấy cảnh như hoang đảo / sơn thôn / lâu đài cổ vân vân, mà nơi đạo diễn lựa chọn tuy rằng diện tích không lớn, nhưng lại đem mấy cảnh đó bày hết ở bên trong, quả thực chính là thánh địa quay phim khủng bố, trước hết đến một phát.
Về phần phương diện này, Mạc Trạch biết được, còn những phương diện khác, hắn tỏ vẻ tạm thời giữ bí mật.
Lâm Sơ Dương làm trạch nam hai mươi mấy năm hiển nhiên cũng từng nghe qua địa phương như thế, có điều tự mình đến đây lại là lần đầu tiên.
Hòn đảo này ẩn giấu trong đông đảo đảo nhỏ, cũng không phải quá rõ ràng, nếu không phải có hướng dẫn viên du lịch quen thuộc đường biển thì rất dễ dàng khiến người ta lạc đường, mà cảm giác đầu tiên khi đi lên chính là:
Ông là đến rừng rậm nguyên thủy sao?
Thật nhiều hoa cỏ rất cao lớn hơn nữa còn không gọi tên được không nói, đặc biệt là đóa hoa mập kiều diễm ướt át cực lớn kia đem một con chuột nhai đi nhai lại nuốt xuống kỳ thực là ông hoa mắt đúng không? Đúng không!
Cái vật thể dài thòn quấn quanh trên cây khô độ dài gấp hai lần chiều cao của ông bán kính còn thô hơn so với đường kính chân ông kỳ thực không phải con trăn mà chỉ là dây leo thôi đúng không?
Bổ sung thêm một câu —— dây leo biết thè lưỡi…
Lâm Sơ Dương lau mặt, đem toàn bộ rít gào trong lòng đè xuống, mấy cái đó thật lòng không tính là gì cả, tốt xấu thì… cũng coi như là một chủng loài sinh vật đi.
Ông tuyệt đối còn khủng bố hơn chúng nó gấp trăm ngàn lần có được không.
Mi từng gặp người sống biến thành áo lót sao?
Mi từng gặp áo lót biết chạy biết nhảy biết nói biết giảo cơ sao?
Mi từng gặp áo lót không những mình là áo lót mà còn có thể đem mi biến thành áo lót sao?
Ha ha hả, doạ tàn phế các ngươi đồ người phàm môi cá nhám!
Cho nên, mấy thứ đó thật lòng không tính là gì cả…
Nghĩ như vậy, cậu liền cùng với Mạc Trạch và một vài người khác trong đoàn phim đi tới chỗ ở sau đó—— một khách sạn duy nhất trên đảo.
Ghi chú: đây cũng là một khách sạn lấy bối cảnh chuyện ma quái, có nhiều căn phòng vẽ đầy các loại bùa chú, một phòng tắm vừa gặp chút mưa liền xuất hiện mặt quỷ, thang máy ba mặt tất cả đều là gương, điện thoại vừa đến 0 giờ tuyệt đối sẽ vang lên, cùng với tầng lầu / căn phòng / tầng hầm thứ x nửa đêm mới có thể khiến khách nhân nhìn thấy, chỉ có thứ bạn không nghĩ tới, không có thứ nơi này không tìm được.
Cho nên người dám ở chỗ này quả thực cần dũng khí, ngay cả Lâm Sơ Dương đi vào đại sảnh âm trầm kia, cũng khó tránh khỏi có cảm giác áp lực hơi lớn.
Khó trách trước kia trong diễn đàn thường nói, tốc độ phim quay trên hòn đảo này vĩnh viễn nhanh hơn không chỉ gấp ba lần những nơi khác, hiện tại thoạt nhìn hoàn toàn chính là bị doạ ra có được không!
Lúc này, bên tai cậu thổi qua một tia hơi lạnh, thật giống như phía sau đột nhiên có thêm người nào đó.
Lâm Sơ Dương run lên một cái, dùng hai trăm phần trăm tốc độ xoay người, sau đó cậu nhìn thấy gương mặt của Mạc Trạch.
Mạc Trạch đưa tay ra: “Sư huynh nếu sợ liền nắm tay ta đi.”
Lâm Sơ Dương: Người hù người là sẽ hù chết người đó có hiểu không?
Cậu oán hận liếc ngựa giống chết tiệt một cái, nắm lấy cái tay kia.
Cậu thật sự không phải sợ sệt… Thật sự…
Mạc Trạch nhẹ giọng cười cười, một tay khác bí mật quấn lấy eo áo lót nhà hắn, nếu hắn dám dẫn người đến đây, vậy thì chứng minh trên đảo này quả thực rất sạch sẽ, chỉ có điều kiến trúc hơi doạ người mà thôi, cơ mà ở một trình độ nào đó, vậy cũng xem như là tình thú không phải sao, chẳng hạn như có thể ở trong căn phòng quan tài tràn đầy bùa chú kia dùng durex pleasuremax đến một phát gì đó…
Đương nhiên, cái đó cũng không phải trọng điểm.
Khi quay phim tiến hành được một tháng, hai người cũng ở trên hòn đảo này du ngoạn một tháng gần như đã xem thành hậu hoa viên nhà mình, trọng điểm đến.
Sáng hôm nay, lúc Mạc Trạch hầu hạ áo lót nhà hắn rời giường, thay cho cậu một bộ âu phục thuần trắng, là cái loại rất chính thức.
Lâm Sơ Dương nhìn nhìn trên người, quăng cho Mạc Trạch một ánh mắt nghi hoặc.
Mạc Trạch mặt mày mỉm cười, trên tay lại lấy ra một bộ âu phục màu đen cùng kiểu với bộ âu phục trắng, mặc vào trên người mình.
Lâm Sơ Dương vẫn chưa hiểu, cơ mà hình như Mạc Trạch cũng không có ý định giải thích, chỉ nắm tay cậu, ôn nhu nói: “Sư huynh đi theo ta.”
Một giây sau, hai người xuất hiện trên bờ cát trắng lóa như tuyết, phía sau là toà lâu đài cổ kiểu tây, phía trước đối diện biển rộng.
Biển rộng, bãi cát, lâu đài cổ, thoạt nhìn rất đẹp rất có ý nhị, thế nhưng, Lâm Sơ Dương vẫn rất không hiểu ngựa giống chết tiệt đến cùng là dẫn cậu tới nơi này làm gì.
Mạc Trạch chỉ chỉ chỗ giao giữa trời và biển: “Sư huynh nhìn nơi đó.”
Lâm Sơ Dương nghe vậy nhìn lại, sau đó, cậu thấy được một đống người, hơn nữa phần lớn đều là người quen.
Vân Lạc, Chân Hoa, Liễu Mục Nhiên, Đàm Tiêu, Thanh Liên tôn giả cùng với tứ đại trưởng lão yêu giới vân vân, còn có một vài người nhìn quen mắt lại không gọi nổi tên, nhiều vô số khoảng chừng hơn trăm người.
Bọn họ hoặc ngự kiếm hoặc bơi lội hoặc cưỡi tiểu quái thú, đều gấp rút xông về phía này.
Mà trong lâu đài cổ lúc này cũng đi ra mấy người, có tinh anh các giới, ông chủ, danh nhân vân vân, còn có chủ quản, thị giả, đầu bếp mặc trang phục cổ trang hoặc hiện đại .
Nói chung chỉ một lát như vậy, liền thêm gần vạn người.
Lâm Sơ Dương nhìn bên này lại nhìn bên kia, lúc nhìn lại Mạc Trạch, mặt đã đầy khiếp sợ, tuy rằng có thể nhìn thấy mấy người sư phụ rất vui vẻ, thế nhưng đem người của hai thế giới tụ lại cùng nhau thật sự không thành vấn đề sao?
Còn có, ngựa giống chết tiệt đến tột cùng anh giấu tôi làm chuyện gì!
Mạc Trạch ôn nhu nhìn lại cậu, tay trái búng một cái, giống như mở ra cái chốt, trên bờ cát liền có thêm rất nhiều thứ.
Cánh hoa hồng trắng đầy đất, vô số bó hoa, thảm đỏ thật dài, bàn ăn cực kỳ dài phủ kín thức ăn ngon, bong bóng, dải lụa màu đầy trời…
Lâm Sơ Dương không nhịn được dụi dụi mắt, trong lòng ầm ầm nhảy lên.
Thật, thật mộng ảo.
Mạc Trạch lấy ra một cái hộp hình trái tim, mở ra, lộ ra hai chiếc nhẫn không biết dùng bảo thạch gì mài thành ở bên trong, trong mắt đầy thâm tình cùng điên cuồng: “Ta đã nói muốn bù cho sư huynh một hôn lễ.”
Trên thực tế từ rất lâu trước đó hắn đã lên kế hoạch buổi hôn lễ này, chỉ là không có nói với Lâm Sơ Dương mà thôi, mà tài chính chuẩn bị cho hôn lễ chính là hắn kiếm được trong thời gian đó, như trước đó đã nói, thực phẩm, châu báu, ô tô, bất động sản vân vân, phàm là sản nghiệp có thể kiếm tiền, hắn đều sẽ nhúng tay vào, sau đó gom lại, trước đây không lâu chính thức thành lập đế quốc thương nghiệp của chính mình.
Đương nhiên, nhiêu đó còn chưa đủ, đầu tiên hắn là bạn đời của Lâm Sơ Dương, tiếp theo hắn là một vị thần, cuối cùng mới là vương giả của đế quốc thương nghiệp này, cho nên, hắn còn phải thành lập cầu nối giữa hai thế giới, tiến tới từng bước xâm chiếm thế giới này.
Mặc kệ là thế giới nào, cuối cùng rồi cũng sẽ là nơi giải trí của hai người bọn họ.
Ngoại trừ những người tu tiên giới, mỗi một người còn lại xuất hiện ở nơi này, đều nắm giữ một bộ công pháp tu tiên (thu phí).
Nơi khởi nguồn công pháp: công ty sản phẩm bảo vệ sức khỏe của Lâm Sơ Dương.
Mạc Trạch tỏ vẻ chỉ mỗi mình làm ăn là không được, việc làm ăn của áo lót nhà hắn cũng nhất định phải duy trì.
Lâm Sơ Dương cảm thấy đầu óc của cậu đã nghỉ việc, hoàn toàn không biết nên làm cái gì.
Cậu kết hôn rồi?
Cậu kết hôn rồi! ! !
Cảm động à → cảm động!
Vui mừng à → vui mừng!
Muốn hôn hắn à → muốn!
Vậy còn chờ gì?
Lâm Sơ Dương một phát bắt được Mạc Trạch, trực tiếp hôn qua, còn vấn đề người quen gì đó thế giới gì đó, trước hết chờ ở một bên đi…
Chờ hôn lễ chân chính bắt đầu, đã là nửa giờ sau đó.
Người chủ trì: Vân Lạc.
Dù sao thì Vân Lạc là sư phụ hai người mà, nếu nói ai thật sự có tư cách chủ trì cuộc hôn lễ này, cũng chỉ có một mình y.
Vân Lạc lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ bút lông, đọc: “Lâm Sơ Dương, ngươi có nguyện ý cùng Mạc Trạch kết hôn không? Bất luận là bần cùng hay khoẻ mạnh, đều yêu hắn, chăm sóc hắn, tôn trọng hắn, vĩnh viễn trung trinh không thay đổi với hắn cho đến đoạn cuối cùng của sinh mệnh?”
Lâm Sơ Dương giật giật khóe miệng: “… Ta nguyện ý.” Tuy rằng vẫn rất cao hứng rất cảm động, nhưng vì sao trong nháy mắt lại có loại cảm giác thật kịch vậy?
Lại nói sư phụ à mấy lời kịch đó người từ đâu lấy ra vậy hả a a a!
Xin tôn trọng bối cảnh thời đại ngài ra đời được không?
Vân Lạc đương nhiên không nghe thấy gào thét trong lòng Lâm Sơ Dương, lời tương tự y lại hỏi Mạc Trạch một lần.
Mạc Trạch cười rất ôn nhu: “Ta nguyện ý.”
Kế tiếp, trao đổi nhẫn.
Vân Lạc: “Để chúng ta cùng nhau chúc phúc cho đôi tân hôn phu phu này, tiếp theo, luận võ bắt đầu.”
Lâm Sơ Dương: Đây cũng không phải là diễn mà là thánh chuyển rồi có được không!
Kế tiếp không phải là hôn môi à! Hôn môi đó!
Vân Lạc bình tĩnh quăng cho cậu một cái liếc mắt —— vừa nãy không phải hôn rồi sao, còn lâu như vậy.
Lâm Sơ Dương: “…”
Vân Lạc vung tay lên, một cái đài cao độ lớn có thể so với sân bóng đá đột nhiên xuất hiện ở trên mặt biển, cứ như vậy không hợp lôgic nổi lơ lửng, sau đó bên trái một yêu tinh bên phải một pháp tu đồng thời nhảy lên, kế tiếp, ngươi đập ta một quả cầu lửa, ta vứt ngươi một quả bóng nước, ngươi đập ta một mảnh tường nhiệt, ta vứt ngươi một mảnh sóng biển…
Loại cảm giác có thể so với phim quốc tế kia hung hăng làm mới tam quan của các vị nhân vật nổi tiếng, giống như thấy được trái đất hủy diệt sao hỏa trọng sinh, làm người ta trợn mắt há mồm, mắt trợn lên một cái lớn hơn một cái, miệng mở ra một cái tròn hơn một cái. Bạn đang �
Mạc Trạch kéo Lâm Sơ Dương lui qua một bên, hôn hôn tóc bên tai cậu, “Sư huynh thoả mãn chứ?”
Lâm Sơ Dương gãi gãi lỗ tai: “Tuy rằng biến chuyển có chút lớn, có điều hình như… cũng thật náo nhiệt.”
Mạc Trạch: “Vậy không bằng sau này hàng năm, chúng ta đều tới đây cử hành hôn lễ một lần, được không?”
Lâm Sơ Dương nở nụ cười: “Được đó.”
Một năm sau, Mạc Trạch thành công đoạt được giải thưởng Kim X vai nam chính xuất sắc nhất, trở thành một ảnh đế mới.
Ba năm sau, bởi vì hai giới tài nguyên kinh tế thành công dung hợp, chính thức trao tặng phu phu Mạc Trạch danh hiệu ‘người mở đường tu tiên’.
———-oOo———-
HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.