Mạc Trạch nói ra hai chữ ảo cảnh kia liền như hạ xuống một đạo thiên lôi, trong nháy mắt liền bổ Lâm Sơ Dương tỉnh lại.
Đương nhiên, đây không phải là tỉnh trong ảo cảnh, mà là chân chính tỉnh lại, sau khi cậu đã đem toàn bộ gốc gác của mình bán đi…
Đây cũng thật là một chuyện xưa bi thương, mẹ nó thật muốn đem tường trực tiếp cào xuyên a a a!
Rất nhanh, Mạc Trạch cũng tỉnh, hắn trừng mắt nhìn, tràn đầy thoả mãn ôm lấy Lâm Sơ Dương, cọ cọ trên gò má của đối phương, “Sư huynh, ta rất sung sướng, ngươi thế nào?”
Lâm Sơ Dương sờ sờ cái eo cảm thấy hơi đau nhức, cậu chỉ cảm thấy thật là khổ bức, lại thêm mấy cái ảo cảnh như vậy nữa có phải là cậu sẽ đem loại gièm pha như tám tuổi đái dầm giá họa cho người khác nói ra toàn bộ không?
Tôn trọng giữa tình nhân đã nói đâu?
Làm nhân vật chính ghê gớm lắm à.
Có thiện ý của quảng đại thế giới ghê gớm lắm à.
Mà hình như thật đúng là rất ghê gớm…
Để cho cậu giãy dụa một chút.
Mạc Trạch tiếp tục nói: “Mấy thứ ở thế giới kia ngược lại thật đa dạng, không bằng chúng ta ở bên này cũng làm một ít, nghĩ cũng có thể kiếm một món tiền, sư huynh cảm thấy thế nào?”
Lâm Sơ Dương yên lặng liếc mắt nhìn nam chính một cái, cho nên nói hàng này muốn đổi thành mở cửa hàng đồ dùng người lớn sao?
Chủ ý này cũng thật là… quá tốt!
Nhân vật chính dám mở loại cửa hàng này có thể có mấy ai, dù sao thì cậu ngang dọc giới văn mạng nhiều năm là chưa từng nhìn thấy, việc có đặc sắc có tính đại biểu như thế, nhất định phải nâng hai tay tán thành.
Vì vậy cậu rất làm bộ làm tịch gật gật đầu: “Việc này vẫn là mau chóng chứng thực cho thỏa đáng.”
“Sư huynh nói đúng lắm.” Mạc Trạch nói xong liền giơ tay lên, trong tay lập tức nhiều thêm một tấm bùa truyền âm, thu lại trọng điểm sau đó nhanh chóng đánh ra ngoài.
Thân là một nhân vật chính, hắn chỉ cần nghĩ kế là tốt rồi, bên dưới nhiều tiểu đệ như vậy cũng không phải bất tài, tự nhiên không cần hắn đi tính toán.
Trong chốc lát hai người nói chuyện, ngoài cửa bị người nhẹ nhàng gõ vang, tiếng của em gái nhân sâm truyền vào: “Hai vị chủ nhân, thánh nữ gửi thư.”
Lâm Sơ Dương nghe vậy đẩy Mạc Trạch một cái.
Em gái trung khuyển nhà mi đến mi còn không mau dậy gặp gỡ?
Mạc Trạch nhân thể lùi lại sau đó lập tức dán trở lại, dúi đầu vào cổ áo lót nhà mình trầm thấp cười ra tiếng, “Sư huynh như vậy chẳng lẽ là ghen tị?”
Lâm Sơ Dương quay đầu qua chỗ khác, cậu mới không hề tức giận, bất quá chỉ là một em gái nguyên-hậu cung không hạ dược còn giữ ở bên người thôi mà.
Lại đến mười cô nữa cậu cũng không, tức, giận!
Nhiều nhất là khi ngựa giống chết tiệt này bản tính khó đổi dự định mở hậu cung, vừa vặn, cậu cũng có thể chạy về yêu giới làm Yêu vương của cậu.
Mạc Trạch ngẩng đầu nhìn chăm chú hai mắt Lâm Sơ Dương, tựa như trong đất trời rốt cuộc không dung chứa được thứ gì khác, thâm tình khiến người ta say mê: “Trong lòng ta chỉ có một mình sư huynh, nữ nhân kia bất quá chỉ là hữu dụng với sư huynh nên ta mới giữ nàng lại, chỉ có điều bản thể của nàng đặc thù, ta mới không hạ dược thôi, ta không muốn lấy thân thể sư huynh mạo hiểm.”
Lâm Sơ Dương gian nan giơ tay lên, che mặt, không thể không thừa nhận, cậu bị biểu hiện của ngựa giống chết tiệt sâu sắc làm cho sung sướng, chỉ là cảm thấy hơi xin lỗi em gái nhân sâm…
Như vậy cũng không tiện để em gái chờ đợi thêm nữa, vì vậy cậu liền đẩy đẩy Mạc Trạch: “Nên dậy rồi.”
Mạc Trạch ôn nhu đáp lại, đứng dậy đem hai người thu thập thỏa đáng, mới nói với em gái ở ngoài cửa: “Vào đi.”
Diêu Sân nhẹ nhàng đẩy mở cửa đi tới, dịu dàng hạ bái với hai người, “Diêu Sân kiến quá hai vị thần giả.” Nói xong đầu tiên là cung kính nhìn Lâm Sơ Dương một cái, sau đó nở nụ cười ám muội dụ người với Mạc Trạch.
Không sai, dù nàng biết được quan hệ của hai người này thì vẫn không có ý định từ bỏ, chẳng qua là đem mục tiêu từ vị trí đại lão bà chuyển sang nhị lão bà mà thôi.
Từ xưa nam nhân tam thê tứ thiếp, làm vợ cả không được, vẫn có thể làm thiếp mà, cái này nhất định có thể tới một phát!
Nắm tay!
Nghĩ tới đây ánh mắt Diêu Sân càng thêm nóng bỏng, động tác tận lực duyên dáng lấy ra một phong thiệp mời đỏ thẫm: “Thánh nữ quyết định mùng năm tháng sau đại hôn với Tiên đế, hi vọng hai vị thần sứ có thể tới tầng trời ba mươi ba tham gia tiệc mừng.”
Mạc Trạch không nhìn em gái ân cần, tiếp nhận thiệp mời: “Chuyển lời cho thánh nữ, ta và sư huynh chắc chắn sẽ tới xem lễ, nếu không có chuyện gì liền lui ra đi.”
Diêu Sân cắn cắn môi cánh hoa, không tình không nguyện đáp một tiếng, rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ một lần nữa, Lâm Sơ Dương trừng thiệp mời đỏ thẫm trong tay Mạc Trạch, đôi mắt suýt chút nữa trừng rớt ra luôn.
Tình huống thế nào vậy, tại sao nam chính vừa giảo cơ, nữ chính lại cùng nhân vật phản diện HE rồi!
“Bọn họ làm thế nào mà hợp lại với nhau?”
Động tác của Mạc Trạch cứng đờ: “Sư huynh không biết?”
Lâm Sơ Dương thành thực gật đầu, cậu quả thật không biết.
Khóe miệng Mạc Trạch giật một cái: “Lúc hai người chúng ta tiến vào thần tuyền, ta từng hạ mệnh lệnh cho Ỷ Điệp, để nàng giao hảo với Tiên đế, một năm này nàng gặp mặt ta, chính là nói những việc này.”
Lâm Sơ Dương ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi, cũng không thể nói mỗi lần em gái Ỷ Điệp đến đây cậu đều đang ngẩn người đi, luôn cảm thấy nói ra rất có lỗi với người ta…
Thế nhưng không nói, cái này phải giải thích thế nào?
May mà Mạc Trạch hiểu Lâm Sơ Dương rõ ràng triệt để, cũng không nhất định có ý muốn người ta giải thích, dễ dàng liền bỏ qua việc này, đi ra ngoài chuẩn bị đồ đạc.
Tiên đế ba mươi ba tầng trời phía dưới kết hợp với thánh nữ ba mươi ba tầng trời phía trên, nói nhỏ chính người có tình sẽ thành thân thuộc, nói lớn đó chính là hai giới thần tiên hợp nhất, từ nay về sau thống lĩnh lục giới.
Quyền lợi lớn như vậy nhất định sẽ có người đi ra làm rối, dù sao thì thế lực hai giới cũng không phải đặc biệt thống nhất, luôn có một hai kẻ có dã tâm mà, điều này cũng dẫn đến hôn lễ rất có khả năng không tiến hành được.
Mà việc hắn phải làm chính là thừa cơ hội này ám sát Tiên đế, còn mấy vấn đề hỗn loạn sau đó cùng với ai sẽ thượng vị hoàn toàn không cần phí tâm tư, dù sao thì không bao lâu đều sẽ thần phục bọn họ thôi, đến lúc đó nghe lời thì lưu lại không nghe lời trực tiếp giết chết là được.
Mạc Trạch sớm có dự định đúng là không chút lo lắng, đợi hành lý thu thập ổn thỏa, đem một thanh đoản kiếm dùng thiên tài địa bảo luyện chế thành ngâm qua kịch độc sau đó dùng bí pháp truyền đến cho Ỷ Điệp, lại dẫn áo lót nhà hắn xuất phát.
Về phần tại sao lại đi sớm như vậy, đây cũng coi như một hồi du lịch biến tướng không phải sao, vừa vặn cùng áo lót nhà hắn nhìn ngắm giải sầu thay đổi hoàn cảnh.
Lâm Sơ Dương cũng cảm thấy đề nghị này không tồi, tuy rằng dọc theo đường đi đều trắng toát chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một tí tẹo xanh biếc, nhưng chung quy vẫn tốt hơn lúc trước không ít.
Lần này đi chính là ước chừng hơn nửa tháng, chờ bọn họ đến tầng trời thứ ba mươi ba thì cách mùng năm chỉ còn ba ngày.
Có em gái Ỷ Điệp – khôi lỗi – nguyên hậu cung ở đây, hai người gần như là dùng địa vị người thân được nghênh đón vào tiên cung, đứng ở bên cạnh em gái là một nam tử có khuôn mặt hơi kém hơn so với nam chính một chút, cũng chính là Tiên đế.
Là một nhân vật phản diện trong văn ngựa đực, giá trị nhan sắc làm sao có khả năng cao hơn ngựa giống chứ ╮(╯▽╰)╭ Tiên đế nghe tức phụ tương lai nói hai người này không những ở phàm giới đã cứu tính mạng của nàng, ở thần giới cũng chăm sóc tựa như huynh trưởng, đối với bọn họ tự nhiên cũng cực kỳ khách khí cảm kích, vung tay lên, liền đem cung điện để không sang trọng nhất xa xỉ nhất ngoài cung điện mình ở ra đưa cho bọn họ cư trú.
Mà Mạc Trạch cũng biểu thị cảm tạ cùng tôn trọng, đem Tiên đế cùng em gái khôi lỗi khen đến nở hoa, cũng dâng lên chúc phúc chân thành nhất của mình và Lâm Sơ Dương…
Bất quá chỉ thời gian một chén trà, hai kẻ thù vốn dĩ một mất một còn ngươi sống ta chết lại thâm tình bắt tay nhau, phải gọi là lệ nóng doanh tròng, chỉ hận quen biết quá muộn.
Tiên đế: Đây tuyệt đối là huynh đệ tốt!
Mạc Trạch: Sao đời trước không phát hiện hàng này ngu xuẩn như thế chứ?
Cho nên nhân vật chính cùng đại phản diện lần đầu tiên gặp mặt quả thực lóe sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng, hai mắt ông đều sắp bị chói mù rồi có được không!
Lâm Sơ Dương che mặt, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Cậu không phải là ăn dấm, thật sự không phải là ăn dấm chua của lão nam nhân Tiên đế này đâu, thật sự…
Mẹ nó trở về nhất định phải để ngựa giống chết tiệt tắm rửa ba ngày quỳ hỏng năm cái ván chà quần áo ngoài ra một tháng không cho chạm vào cậu!
Mãi đến sau khi ăn tiệc tối xong, hai người mới được đưa về phòng.
Tiên cung cơ bản là đi theo con đường phiêu dật, cho nên cung điện có xa hoa nữa thì so với ma giới lóng lánh vàng cũng có chút đơn sơ, Mạc Trạch nhíu mày nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng lấy từ túi trữ vật các loại đồ dùng bày ra, ăn mặc dùng đầy đủ mọi thứ, còn một bên bận rộn một bên an ủi Lâm Sơ Dương: “Mấy ngày này phải ủy khuất sư huynh một chút rồi.”
Lâm Sơ Dương rất muốn nói kỳ thực cậu không có chút ủy khuất nào, cho dù có đơn sơ nữa thì cũng hơn căn trọ nhỏ của cậu trước khi xuyên qua rất nhiều rất nhiều, giống như cái nhà rỗng cùng với hoàng cung vậy.
Có điều nhìn một chút cậu cũng không cảm thấy tức giận như vậy nữa, đều nói nam nhân nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, kỳ thực nam nhân nghiêm túc quan tâm mình cũng có một tí tẹo, chỉ có một tí tẹo đẹp trai như thế, cho nên ván chà quần áo gì đó liền tạm thời để qua một bên đi…
Ba ngày sau, lễ cưới cử hành trong cung điện lớn nhất của tiên cung.
Đây là buổi lễ kết hợp của hoàng giả hai giới, không thể nghi ngờ là buổi lễ long trọng nhất trong lịch sử, phàm là có chút danh tiếng hoặc là muốn nắm giữ danh tiếmg đều chạy tới xem lễ, đừng nói cung điện, ngay cả toàn bộ tiên cung cũng chưa chắc chứa đủ nhiều thần tiên như vậy.
Cho nên các tân khách được chia làm ba đợt, trong điện tất cả đều là người có danh vọng cùng với đại tu giả của lục giới, ngoài điện thì lại là mấy người có chút danh tiếng, cuối cùng là ngoài tiên cung, nơi này tùy tiện, chỉ cần muốn đến là có thể đến, là có thể gia nhập, yến hội cũng lấy hình thức tiệc cơ động, vô số tiên quả linh nhưỡng được bưng lên, lại có vô số đĩa không được bưng xuống…
Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch tự nhiên được an bài ở vị trí tốt nhất trong điện, cách nơi bái đường gần nhất, cũng có thể thoải mái nhìn thấy trạng thái của cả tòa đại điện.
Lúc này mọi người cơ bản đã đến đông đủ, mỗi người tán gẫu thưởng trà tiện thể làm bộ làm tịch mở rộng quan hệ, vô cùng náo nhiệt, đương nhiên, cũng có không ít người quăng cành ô-liu* cho bọn họ, mấy người đó đều giống nhau được Mạc Trạch tiếp nhận thành thạo ứng đối.
*Cành ô-liu là biểu tượng của hòa bình và thịnh vượng, ném cành ô-liu nghĩa là muốn giao hảo, tạo quan hệ, chung sống hòa bình.
Bàn luận tâm cơ, nam chính hoàn toàn đè bẹp bọn họ.
Đợi thời gian vừa đến, Tiên đế một thân hỉ phục đỏ thẫm hai tay ôm Ỷ Điệp từ không trung bồng bềnh hạ xuống, tướng mạo anh tuấn cao lớn tuy rằng không sánh được với nam chính, nhưng bộ dạng ôn nhu nhìn nữ thần đích thực duy nhất trong sinh mệnh, vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt người khác, đặc biệt là gái.
Các em gái: Đây mới thật sự là nam nhân tốt, sau này thánh nữ có phúc phần đó biết không!
Đương nhiên, em gái Ỷ Điệp cũng không kém, một thân mũ phượng khăn choàng kia tất cả đều là dùng thiên địa chí bảo, chỉ nhìn thôi liền khiến không ít người đỏ mắt, thêm vào tướng mạo hoàn mỹ khuynh thành kia, dáng người uyển chuyển yêu kiều kia…
Mấy tên đàn ông đã không thể dùng từ đỏ mắt để miêu tả, ánh mắt nhìn về phía Tiên đế đủ loại ước ao ghen tị, bọn họ cũng muốn cưới nữ thần a a a!
Trên sân chỉ còn lại hai người bình thường duy nhất là Mạc Trạch và Lâm Sơ Dương.
Mạc Trạch là trong mắt chỉ có mỗi mình áo lót nhà hắn, căn bản không dung chứa thứ gì khác, còn mấy thiên địa chí bảo đó hắn cũng là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hoàn toàn không cần đố kị.
Mà Lâm Sơ Dương là hoàn toàn hiểu rõ bản chất của em gái.
Mẹ nó em gái có tốt nữa thì đó cũng chỉ là con rối thôi được không!
Nhiều lắm là một con búp bê bơm hơi di động thôi, không biết còn có thể ảo tưởng một hồi, biết rồi làm sao khả năng cứng lên chứ!
Ngẫm lại thì thật ra Tiên đế cũng rất đáng thương, đời trước cầu mà không được, đời này… không đề cập tới cũng được, vẫn là đốt thêm cây nến nữa cho hắn đi.
Lễ cưới quy quy củ củ tiến hành, mặc kệ trong lòng mọi người thế nào, ngoài mặt vẫn là chúc phúc cho đôi tân nhân này.
Bái thiên địa xong là có thể trực tiếp động phòng, về phần loại yến hội chúc rượu, người ta là Tiên đế, vợ người ta là Vương mẫu nương nương, kẻ nào có gan để người lãnh đạo trực tiếp kính rượu, cho nên tự nhiên cũng miễn, cấp dưới nên ăn thì ăn nên uống thì uống, hai vị tân nhân cứ như vậy xuống sân khấu.
Cái mỏ Lâm Sơ Dương đã sớm bị Mạc Trạch chiều hỏng, đối với sơn hào hải vị trước mặt không có hứng thú gì quá lớn, liền lôi kéo Mạc Trạch rút lui…
Hiển nhiên, một đêm này cũng không yên bình.
Nghe đồn đêm đó, Tiên đế gặp phải mấy chục làn sóng ám sát;
Nghe đồn đêm đó, Tiên đế vì bảo vệ thê tử mà đẫm máu chiến đấu, lấy một địch trăm; nghe đồn đêm đó, Tiên đế đã chết;
Nghe đồn…
Dù sao thì tất cả đều là nghe đồn, còn chân tướng đến tột cùng như thế nào thì không ai biết, chỉ là ngày hôm sau lúc mọi người thức dậy, hết thảy hỏa hồng đại biểu cho lễ cưới đều bị đổi thành một mảnh trắng thuần.
Đối với việc này, Lâm Sơ Dương biểu thị —— cả một đêm ông đều bẹp bẹp rồi lại bẹp bẹp, căn bản là động tĩnh gì cũng không nghe thấy, loại cảm giác bỏ qua tình tiết quan trọng này quả thực nát! bét! mà!
Thực sự là mệt yêu.
Hết