Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 55:




Hệ thống: “Trừng phạt ngẫu nhiên sinh ra, nếu như nhiệm vụ thất bại, yêu cầu kí chủ sử dụng đạo cụ của hộp quà may mắn nhảy một điệu nhảy cho nhân vật chính, căn cứ dự đoán của bổn hệ thống, nhiệm vụ này có thể sớm thất bại, xin hỏi kí chủ có từ bỏ nhiệm vụ hay không.”
“Ừ.” Lâm Sơ Dương thuận miệng đáp một câu, mở túi trữ vật ra lật tới cái hộp quà may mắn bị cậu lãng quên thật lâu kia, sau đó bỗng dưng xuất hiện ở trên tay cậu.
Hộp quà này rất đẹp, bề ngoài là màu vàng, phía trên buộc một cái nơ con bướm to màu đỏ, hơi hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong xe.
Lâm Sơ Dương có chút kích động, nhẹ nhàng gỡ nơ con bướm xuống mở nắp ra, dưới đáy hộp chính là một hắc động, cái gì cũng không nhìn thấy.
Mạc Trạch hơi hơi nhíu mày, “Sư huynh, hộp này bị người ta thi pháp, hay là để ta đi.”
“Yên tâm, an toàn.” Lâm Sơ Dương dửng dưng như không vỗ rớt cái tay ngăn cản của Mạc Trạch, chuyện nhận thưởng như này đương nhiên phải tự mình đến mới hưng phấn chứ.
Cậu vươn tay tiến vào hắc động, đồ vật bên trong dường như rất nhiều, nhưng đều trơn như chạch, thật vất vả bắt được một cái lập tức kích động lấy ra, đến thời khắc phấn chấn lòng người.
Là một cây nến màu đỏ.
Ánh mắt Vân Lạc cùng em gái U Uyển từ hiếu kỳ biến thành khinh bỉ, cũng là Mạc Trạch nghi hoặc nhận lấy, tỉ mỉ nghiên cứu chỗ khác biệt của cây nến.
Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ thu được một cây nến, cây nến này phẩm chất tốt, cứng mềm vừa phải, nhiều tác dụng.”
Khóe miệng Lâm Sơ Dương hung hăng co quắp một chút, lại đem bàn tay đi vào túm một cái, lúc này dễ dàng hơn nhiều, cảm giác là cái bọc nhỏ, lấy ra mở ra xem, là một bộ tai mèo cùng một cái đuôi mèo thật dài.
Vân Lạc cùng em gái U Uyển: thật manh!
Ánh mắt Mạc Trạch lóe lóe, lần thứ hai lấy đồ vật tới cất vào tiểu tư khố.
Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ thu được trang phục tình thú miêu sủng, sau khi mặc có thể nâng cao chất lượng sinh hoạt của kí chủ cùng bạn lữ, cũng đạt được trạng thái ‘Manh’, trong trạng thái, giá trị may mắn của kí chủ tăng lên.”
Biến em gái mày đi nâng cao chất lượng sinh hoạt!
Lâm Sơ Dương táo bạo muốn trực tiếp đá văng cái hộp, có điều một lần cuối cùng có lẽ có cải thiện nhỉ, có lẽ… có thể bên trong có phần thưởng lớn nhỉ.
Cậu liền đưa bàn tay vào, lúc này có chút run cầm cập, một lần cuối cùng đó.
Kết quả là một cái roi da.
Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ thu được lang hổ tiên, roi này trải qua cải tạo, thấy đỏ không thấy máu, đồng thời cảm giác đau đớn rất nhẹ, là đồ vật cần thiết khi xuất núi lữ hành.”
Cây nến, roi da, tai mèo…
Hộp quà biến mất .
Lâm Sơ Dương mỉm cười lại mỉm cười, “Hệ thống, mày đi ra, hai ta tâm sự nhân sinh, tao tuyệt đối không đánh mày, thật sự.”
Hệ thống: “Không tán gẫu, không rảnh, đừng quên trừng phạt ngẫu nhiên, không đúng hạn hoàn thành trừng phạt là phải tăng gấp bội.”
Tay Lâm Sơ Dương cầm roi da nắm thật chặt, nụ cười xuất hiện vết rách, “Hiện tại tao từ bỏ còn kịp không?”
Hệ thống: “Cậu nói xem? Đúng rồi, ngay ba mươi giây trước Huyền Dương tông xác định Tiêu Nhu cùng đại đệ tử Đan Hoa tông thông gia, căn cứ phán đoán của bổn hệ thống khả năng nam chính cướp hôn là không, cho nên nhiệm vụ thất bại, trừng phạt ngẫu nhiên sinh ra, nội dung là yêu cầu ở trong lương đình nhảy một điệu múa cột cho nhân vật chính. Bởi vì trừng phạt ngẫu nhiên có thể dung hợp, sau khi hai hợp một trừng phạt mới biến thành yêu cầu kí chủ mặc vật phẩm của hộp quà may mắn ở trong lương đình nhảy một điệu múa cột cho nhân vật chính, xin không ngừng cố gắng.”
Lâm Sơ Dương: “…” Tiết tháo đâu, hạn cuối đâu, bị chó gặm sao?
Hệ thống: “Trừng phạt không hoàn thành, tăng lên gấp đôi, đồng thời cưỡng chế chấp hành.”
Một đòn trí mạng.
Oh no!
Lâm Sơ Dương xoắn xuýt lại xoắn xuýt, nhưng dù sao thì đã biết mình cong, rất có thể cứ như vậy tiếp tục trôi qua cùng nam chính, cho nên cũng không đến nỗi đặc biệt bài xích, thậm chí giãy dụa qua đi, còn sinh ra một tí tẹo, chỉ có một tí tẹo mong đợi như thế…
Khụ khụ, đây tuyệt đối là cảm giác sai, nhất định thế!
Xe ngựa… hẳn là xe hồ ly (?) vọt vào sương đen, liền như bị một mảnh vải đen bao lấy, chỉ có trong buồng xe có đặt nguồn sáng mới có thể thấy rõ, lúc này đôi mắt U Uyển biến thành màu đỏ.
Đường về ma giới tự nhiên cũng chỉ có huyết thống Ma tộc mới có thể tìm được đường sá chính xác.
Em gái U Uyển khá đại khí chỉ huy lộ tuyến tiến tới, bất quá chỉ gần nửa ngày liền xuyên ra khỏi sương đen, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp phải một chút công kích nho nhỏ, thì cơ bản không đụng tới nguy hiểm lớn gì.
Trong nguyên tác miêu tả về Ma giới là như vầy: “Bầu trời ma giới là máu đỏ, là cháy đen, không có thực vật, trống trải mà cằn cỗi, chỉ ngẫu nhiên có hai ba bộ xương khô tô điểm, càng lộ vẻ hoang vu.”
Lâm Sơ Dương cảm thấy nếu nói bây giờ còn có thứ gì là vâng theo nguyên tác, thì cũng chỉ còn lại mấy miêu tả cảnh vật mà thôi.
Không thấy xa xa trên mặt đất bày song song ba bộ xương người sao, ngay cả tư thế to nhỏ đều giống nhau cậu mẹ nó cũng choáng rồi.
Có điều hoang vu thế này cũng chỉ là vùng ngoại ô mà thôi, thật sự vào trong thành trấn cũng là tương đối náo nhiệt, biết tại sao ma giới lại nóng lòng mở rộng lãnh thổ tấn công các giới không.
Nhân khẩu bành trướng.
Đơn giản mà nói chính là cư dân quá nhiều khối địa phương ma giới nhỏ bé này sắp chứa không nổi, cho nên chỉ có thể phát triển ra phía ngoài, nếu như nam chính giống như nguyên tác thống nhất lục giới, đại khái ra quyết định đầu tiên chính là kế hoạch hóa gia đình cho ma giới.
Nghĩ tới đây Lâm Sơ Dương không nhịn được cười ra tiếng, thu được khinh thường của hai vị em gái thật giả đối diện, chỉ có Mạc Trạch hơi không vui, ý nghĩ của áo lót nhà hắn hắn hoàn toàn đoán không được, “Sư huynh lại nghĩ tới điều gì, không ngại nói với ta đi.”
Lâm Sơ Dương lập tức thu cười giả vờ nghiêm túc, cũng không thể nói với nam chính là cậu đang ảo tưởng bộ dáng đối phương đứng trên bục giảng hô to sinh ít một đứa nuôi dưỡng tốt hơn đi, dù là tình nhân cũng sẽ bị đánh có được không, “Ta chỉ là đang suy nghĩ… Nghe nói Ma tôn từng bị thần nữ ừm… cái gì gì đó, không biết bây giờ tình trạng như thế nào, dù sao đó cũng là…” Bạn đang �
Mạc Trạch cưng chiều nhìn cậu, nói: “Trong lòng ta chỉ có một mình sư huynh, những người khác đều không quan hệ với ta, dù sao những tình cảm đó, ta đã dùng tính mạng để trả lại sạch sẽ, còn việc này cũng chỉ có thể hỏi U Uyển cô nương thường hành tẩu ở Ma giới.”
Làm số ít người biết được chân tướng em gái U Uyển đối mặt với ba tầm mắt đồng loạt bắn về phía nàng, nhất thời như ngồi bàn chông, vì sao muốn đẩy lên người nàng, nàng chỉ là một khách qua đường muốn đòi chút chỗ tốt thôi có được không.
Tầm mắt quá nóng rực, em gái chống đỡ một hồi, áp lực cực lớn, đành phải lắp ba lắp bắp nói: “Ma… Ma tôn hắn nhiều năm, khụ, chưa lâm hạnh hậu cung.”
Quả nhiên liệt.
Ngẫm lại cũng đúng, bị người ta đạp đứt anh em nhỏ và vân vân, cho dù thân thể cùng công năng có thể dùng đan dược khôi phục, nhưng ám ảnh trong lòng, mọi người hiểu mà.
Có điều nếu quyết định sống cùng nam chính, vậy Ma tôn nói thế nào cũng là cha vợ của mình, cứ như vậy nói xấu lão nhân gia người có vẻ như hơi không tử tế.
Lâm Sơ Dương áy náy nhìn Mạc Trạch một cái, ngoan ngoãn ngồi mặc cho ôm.
Vừa tiến vào ma giới thuộc về khu vực biên giới, đến chủ thành còn cần một chút thời gian, nhưng bọn họ ngoại trừ Mạc Trạch là ma tu, Lâm Sơ Dương xem như là một loại yêu tu, Vân Lạc cùng Chân Hoa lại là đạo tu tiêu chuẩn, cùng Ma giới đều xem như là quan hệ thù địch, cho nên dọc theo đường đi chỉ có thể tận lực né qua thành trấn, đến phụ cận chủ thành đã là hai ngày sau.
U Uyển cho dù có nổi tiếng thanh danh hiển hách hơn nữa thì cũng không dám tùy tiện mang theo tu sĩ không phải ma tu vào thành, thời khắc do dự, Mạc Trạch từ trong bao trữ vật lấy ra vài cái đấu bồng đen phát cho Vân Lạc cùng Chân Hoa mỗi người một cái, sau đó đội giúp Lâm Sơ Dương.
Đấu bồng này không phải làm từ vải vóc phổ thông, mà là từ một loại vật liệu có thể ngăn cách người khác dò xét tu vi và dung mạo chế thành, chỉ cần không cởi ra sẽ không bị phát hiện, an toàn tin cậy.
Cuối cùng Mạc Trạch đội cho chính mình một cái, mang theo mọi người cứ như vậy đi về phía cửa thành.
Người giả x ở đâu cũng tồn tại, khoác cái đấu bồng mang cái mặt nạ và vân vân bất quá chỉ là bình thường, quan trông coi cửa thành cũng không tỉ mỉ kiểm tra thế nào, cơ bản chỉ cần giao tiền là được.
Ma giới lấy mạnh vi tôn, bất kỳ địa điểm nào cũng cho phép giao đấu giết chóc, dù sao thì không có thực lực tiến vào thành tự nhiên sẽ có người thu thập.
Vì vậy trên đường liền có tình cảnh phía dưới.
Người qua đường Giáp va vào vai Mạc Trạch, sau đó lấy nắm đấm ra: “Tiểu tử thúi mắt mù sao, đừng tưởng rằng mặc áo choàng lão tử liền vỗ không chết…” Câu kế tiếp chưa nói xong, liền bị Mạc Trạch chụp thành ruồi bọ.
Người qua đường Ất đạp lên mặt giày Vân Lạc, người qua đường Ất: “Lão tử nói ngươi…” Câu kế tiếp không cần nói, Vân Lạc sớm tung ra một phen độc phấn, ngã một đám lớn.
Người qua đường Bính trực tiếp hơn, vọt tới trước mặt Chân Hoa, há miệng, mùi rượu xông tận trời, nói: “Này, bồi đại gia ngủ một giấc thế nào, chỉ cần theo đại gia ta bảo đảm sau này trên đường không ai bắt nạt ngươi.”
Chân Hoa lấy mũ trùm xuống nhe răng nở nụ cười, gương mặt người qua đường Bính giật giật, trực tiếp ngã xuống đất miệng sùi bọt mép cả người co giật, không quá một hồi liền tắt thở.
Lâm Sơ Dương cũng bội phục, cái hiệu quả dọa người cao siêu nhất này không xuất hiện ở nhân giới, ngược lại xuất hiện ở ma giới, cũng là đủ kỳ lạ, ngay lúc cậu cho rằng vận số của cậu tốt nhất cũng an toàn nhất, một cơn gió mạnh chợt xuất hiện bên cạnh cậu.
Tất cả da gà lập tức dựng đứng lên, cậu theo quán tính nghiêng người qua bên cạnh, chỉ tay một cái, một cái áo lót trắng toát từ trên trời bay xuống.
Lâm Sơ Dương ho khan một tiếng, biến áo lót biến nhiều quá, thuần túy là phản ứng bản năng.
Mạc Trạch giấu châm nhỏ trên đầu ngón tay, đi tới bên tai Lâm Sơ Dương nhẹ giọng nói: “Sư huynh đừng tự trách, vừa nãy ta thấy là người kia muốn đánh lén sư huynh.”
Lâm Sơ Dương thoáng xoay đầu qua một bên, xoa xoa lỗ tai có chút ngứa, “Ta luôn cảm thấy những người này là cố ý, dù sao nơi này là chủ thành, cho dù có loạn hơn nữa thì cũng không loạn thành bộ dáng này, giống như có người sai khiến.”
Mạc Trạch cúi đầu nhìn nhìn cái áo lót kia, ý vị thâm trường nói: “Xác thực như sư huynh nói, có điều báo ứng tới quá nhanh, người kia hẳn là cũng không nghĩ tới đi.”
Lâm Sơ Dương khinh bỉ nói: “Ngươi còn tin nhân quả báo ứng?”
Mạc Trạch khẽ mỉm cười, “Tự nhiên là tin, nhưng mà có giới hạn, chỉ cần có thể cùng sư huynh trường sinh làm bạn, cho dù là địch của cả trời đất, cũng đáng, nhân quả báo ứng gì đó, phá huỷ là được.”
Lâm Sơ Dương bị lời này kích thích ra một cỗ dâng trào sục sôi, nắm chặt lấy tay đối phương.
Nam chính chính là uy vũ bạo ngược như thế.
Mạc Trạch không coi ai ra gì cầm ngược trở lại, lần thứ hai đưa lỗ tai qua nhỏ giọng nói: “Buổi tối sư huynh mang đôi tai mèo kia vào cho ta xem được không?”
Cho nên nói đây mới là mục đích đi?
Lâm Sơ Dương trong nháy mắt tiến hóa thành mặt không cảm xúc, trên tay dùng sức.
Ông bóp chết mày!
Em gái U Uyển từ đầu tới đuôi đều bị không để ý tới bị che đậy rất hoàn toàn rốt cuộc nhìn không được, nín giận nói: “Sao ta lại cảm thấy người kia khá quen mắt nhỉ?”
Người kia là chỉ cái vị bị biến thành áo lót kia.
Lúc này, phía sau lao ra một đội binh lính mặc áo giáp, dẫn đầu là một tên thái giám, một bên chạy một bên hô: “Ai u Đại hoàng tử điện hạ của ta, tên nào thất đức đáng chém ngàn đao đem ngài biến thành áo lót vậy hả!”
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.