Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 52:




Bách Lý Thần làm đại công tử thế gia cũng coi như một lần thử cảm giác tiết tháo nát hết.
Nhà bọn họ cũng có bí kỹ, có thể trong lúc bất tri bất giác sao chép khí tức và bề ngoài của một người cho một người khác.
Bằng không ngươi cho rằng đời trước tại sao nhiều người thoải mái nâng tay liền phản bội nam chính như vậy chứ, có thể thông đồng hạ độc vậy là tốt nhất, còn thông đồng không được hạ độc không hề gì liều chết trung thành thì tự nhiên đã sớm bị người giả thay thế, mà người thật cũng nhất định đã bị răng rắc.
Lâm Sơ Dương-giả chính là sinh ra bằng loại bí kỹ này, tuy rằng có chút ngụy nương, nhưng theo mưu sĩ của Bách Lý gia nói là phải chọn loại hình này mới được, còn nguyên nhân, mưu sĩ quanh co không dám nói.
Hiện tại tác dụng gì cũng chưa hiện ra đã biến thành một cái áo lót?
Ai thất đức như vậy hả!
Bách Lý Thần táo bạo muốn đi lên cứu giúp một chút, kết quả mới vừa bay qua liền bị linh thú một vuốt chụp bay, xong việc còn rất ghét bỏ ở trên cái áo lót kia cọ cọ.
Bách Lý Thần: “…”
Làm một tên quý công tử thế gia phong độ nhẹ nhàng, y không cùng một con súc sinh tính toán.
Kẻ thiếu đạo đức Lâm Sơ Dương cuối cùng cũng coi như biểu đạt một phần trăm hậm hực trong lòng, tuy rằng hiện tại cậu cũng là một cái áo lót, cơ mà so với cái vị bay ra bị linh thú giẫm đạp lại mang tới chùi nước mũi kia liền tốt hơn nhiều, ít nhất thì nam chính chỉ có thể bạo hoa cúc của cậu chứ không phải coi cậu là khăn lau mà dùng…
Có so sánh mới có tiến bộ, ít nhất hiện tại cậu thấy Mạc Trạch vừa mắt hơn nhiều.
Chỉ một lát sau, đại khái là cái áo lót kia thực sự bẩn không vừa mắt, linh thú rốt cục dời móng vuốt, sau đó ngóng nhìn trái phải một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng ở trong lồng ngực Mạc Trạch, giống như nhìn thấy một bữa tiệc lớn mỹ vị cuồng chân chạy như điên tới.
Lực hấp dẫn của lều bạt so với áo lót thì trước sau vẫn luôn yếu hơn một chút.
Mọi người thấy thế cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, hai tay theo bản năng buông lỏng, có vài pháp khí bị ném đi bay loạn ra bốn phía, trong nháy mắt vô số người trúng chiêu, có người bị viên gạch đập cho, có người bị các loại đồ vật kỳ quái đâm xuyên, ngay cả bị gậy răng sói chọc vào hoa cúc cũng không phải là không có, tình cảnh quá đồ sộ, khổ bức vô số, thực sự là người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ…
Lâm Sơ Dương lần này nằm cũng trúng đạn, cậu bị Mạc Trạch ôm vào trong ngực, trơ mắt nhìn một thanh phi kiếm mất chính xác bay về phía cậu.
Tuy nói cậu là đao thương bất nhập, nhưng chuyện tới trước mắt vẫn là chuẩn bị dùng một trăm chữ để hình dung một chút sự sợ sệt của cậu.
Nhưng mà lúc này, Mạc Trạch chuyển động, hắn xoay người một cái dùng phía sau lưng bảo vệ… áo lót trong lồng ngực.
Phi kiếm không chút do dự đâm thủng lồng ngực của hắn, máu đỏ tươi phun trên vải vóc trắng như tuyết của áo lót trước ngực, đặc biệt chói mắt, sau đó linh thú cũng chạy tới, một móng vuốt lại đem hắn vỗ bay ra ngoài, mãi đến tận chỗ rất xa mới rơi xuống đất, tiếp đó liền phun ra một ngụm máu.
Trọng thương, xong đời.
Lâm Sơ Dương không dám tin trợn mắt lên.
Thật, thật cẩu huyết…
Nhưng lại mẹ nó hữu dụng.
Bạn có thể tưởng tượng hình ảnh một người không để ý tính mạng mình cũng phải che chở cho bạn không?
Nói không cảm động tuyệt đối là gạt người.
Khoảnh khắc này, tất cả chỗ tốt của nam chính đều bị khuếch đại vô hạn, chỗ không tốt đều bị thu nhỏ vô hạn rồi lại tiếp tục thu nhỏ.
Khoảnh khắc này, nội dung truyện gì đó dường như cũng không quá quan trọng, bị bạo cúc hoa dường như cũng không sao.
Khoảnh khắc này,…
Quá nhiều ý nghĩ cùng nhau xoắn xuýt lại thành một đoạn đại não siêu cấp loạn, không có cách nào phiên dịch, nhưng trái tim lại là không thể khống chế càng nhảy càng nhanh.
Nhân vật chính cho dù trọng sinh cho dù nhập ma cho dù biến thái, thì có chút bản chất có vẻ như không hề thay đổi, chẳng hạn như… vẫn là một người tốt.
Nghĩ qua nghĩ lại, mới đầu quan hệ của hai người tuyệt đối không khác người xa lạ cho lắm, nhưng trước giờ nhân vật chính đối với cậu chưa từng xoi mói vẫn vô cùng tốt, bao ăn bao ở mặc cho ức hiếp, sau đó thì tốt hơn, dù cho nhập ma thì hình như cũng hơi có quan hệ với cậu.
Xong đời, thật giống như không chỉ hoa cúc cậu khuất phục, tim cũng bắt đầu khuất phục…
Không thể, cậu làm sao có khả năng thích một người đàn ông, nhất định là lỗi của hào quang nhân vật chính!
Lâm Sơ Dương một bên rất chăm chú rất khẳng định gật gật đầu, một bên quăng qua hai cái thêm máu lớn, trên người Mạc Trạch nhất thời ngay cả cái vết tích cũng mất.
Thần kỹ thêm huyết của vú em, ngươi đáng giá sở hữu.
Mạc Trạch bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt có chút tái nhợt, suy yếu nở nụ cười, giống một bệnh mỹ nhân, càng khiến người ta nổi lên mấy phần cảm giác thương tiếc, “Sư huynh không có chuyện gì là tốt rồi.”
Lâm Sơ Dương cảm giác tim mình dường như lại đập nhanh hơn hai cái, bùm bùm, cậu nhấc ống tay áo lên che che vị trí ngay cả chính cậu cũng không biết là mặt hay là tim, lại an ủi vỗ vỗ sau lưng Mạc Trạch.
Cách đó không xa Bách Lý Thần bị chụp bay dùng sức dụi dụi mắt, nhất định là y ảo giác, áo lót làm sao có khả năng động đậy chứ, cũng không phải yêu tinh, ha ha.
Linh thú làm ác kia nhìn nhìn hai người ngã xuống đất, đại khái là cảm thấy không sai biệt lắm, hình thể liền giống như khí cầu bay hơi càng co càng nhỏ lại, ngay lúc mọi người chưa phản ứng lại trước tiên vèo một cái chui xuống đất chạy trốn, vì vậy tình cảnh liền là một nùi hỗn loạn.
Xa xa, đệ tử Ảnh tông đem linh thú thu hồi vào túi linh sủng sau đó rốt cục thở phào nhẹ nhõm, làm một cấp dưới bởi vì một cái mệnh lệnh của lão đại mà nửa canh giờ bay mấy chục dặm khổ bức đó ai có thể hiểu, bất cứ lúc nào cũng lo lắng diễn quá mức lão đại đùa mà thành thật hầm luôn bảo bối của hắn có được không, may mắn tiểu bảo bối của hắn không có chuyện gì, cái khổ nhục kế này cũng coi như là… thành công đi…
Bởi vì vết máu trên quần áo Mạc Trạch rất xúc mục kinh tâm, bị xem là trọng thương đuổi về bên trong phòng, trải qua một hồi như thế vấn đề rút lui vốn định tiếp tục thảo luận cũng không cần nói tiếp nữa, nơi ở đều đã bị mất, dứt khoát ai về nhà nấy tìm mẹ.
Có điều bởi vì gương mặt kia của Mạc Trạch, vẫn có không ít em gái chủ động ở lại ân cần chăm sóc các kiểu, nhiệt tình vô cùng, mà một ít tiểu thụ trước đó chưa hết hi vọng cũng cảm thấy đây là một cơ hội, cho nên trong nhà trúc đặc biệt náo nhiệt, một chén nước cũng có tám người đưa, còn có chút linh đan hoa quả tươi vân vân, Lâm Sơ Dương nhìn mà mệt cả lòng.
Luôn có một luồng khí nóng hậm hực ở ngực phát tiết không ra phải làm sao?
Đáp, mặc kệ thôi.
Một cái áo lót còn có thể làm gì, chờ vậy.
Lần này vừa chờ đã đến nửa đêm, sau khi chờ người cuối cùng không đợi được cơ hội hiến thân rốt cuộc lưu luyến rời đi, Lâm Sơ Dương ở trước mặt nam chính biến thân.
Dù sao bí mật đều đã thẳng thắn, mọi người cũng đều không phải là hàng nguyên đai nguyên kiện, còn che giấu cái cọng lông.
Mạc Trạch nằm ở trên giường, đưa tay ra, “Sư huynh còn đang giận ta sao, ta không phải cố ý che giấu sư huynh, thật sự là…”
Lâm Sơ Dương nhịn một chút, vẫn là không nhịn nổi tiến lên một bước nắm lấy tay của đối phương, không được tự nhiên quay đầu, “Không có, nếu ta là ngươi, cũng sẽ làm như vậy.”
Mạc Trạch: “Trên đời này hiểu rõ ta nhất chỉ có một mình sư huynh, ta nguyện vì sư huynh làm bất cứ chuyện gì, dù cho dâng cả tính mạng cũng là cam tâm tình nguyện, chỉ cần sư huynh đừng không để ý tới ta, có được không?” Nói tới cuối cùng giọng điệu kia nghe như một người ăn xin đói bụng thật lâu khẩn cầu một chút bố thí.
Lâm Sơ Dương ôm tim, lần thứ hai bị miểu sát, sau đó cậu gật đầu.
Gật đầu…
Hu hu hu, thật muốn ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn nguyền rủa toàn thế giới phải làm thế nào?
Hơn nữa tim vẫn luôn gia tốc lại thêm gia tốc loại tiêu chuẩn ngôn tình này không phải nói rõ ông thật sự yêu hàng này?
Mạc Trạch hài lòng dịch ra một vị trí ở bên trong giường, “Ta biết trong lòng sư huynh cũng có ta.”
Lâm Sơ Dương giãy giụa một hồi, vẫn là chui vào chăn, rất ấm áp.
Mặc kệ, thương tâm, ngủ.
Ngày hôm sau, Bạch Tuộc Nhỏ cùng Tuyết Dao cùng nhau ra tay, dùng hình thể đem người tới lấy lòng chặn ở bên ngoài, lưu lại hai người Mạc Trạch cùng Lâm Sơ Dương ở bên trong nhàm chán.
Công năng thứ nhất của em gái Tuyết Dao: thú cưỡi, công năng thứ hai: thần giữ cửa.
Làm một trong số nữ chính lại lăn lộn đến mức này cũng là rất bi thảm, có điều Lâm Sơ Dương kỳ tích phát hiện, dữ liệu nhiệm vụ của cậu thay đổi.
Độ hoàn thành nhiệm vụ: 10/10.
Cái này mọc đầy từ lúc nào vậy?
Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ trợ giúp Tuyết Dao thu được ưu ái của nam chính, nhiệm vụ hậu cung hoàn thành, phần thưởng đã phân phát, xin không ngừng cố gắng.”
Lâm Sơ Dương còn chưa kịp hiểu lầm, Mạc Trạch liền giải thích: “Sư huynh, hồ yêu thích nhất là mê hoặc, mặc dù khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng tâm tư ác độc, đời trước ẩn nấp ở bên cạnh ta đã mấy lần hãm hại ta, trong mấy người cấu kết với Bách Lý Thần sớm nhất liền không thể thiếu nàng, cho nên vẫn là để nàng duy trì yêu hình đi, còn có thể trông cửa cho chúng ta, cũng coi như là tận dụng.”
Được rồi, cái độ hoàn thành này thuần túy là sau khi nam chính phát hiện công dụng mới của em gái Tuyết mới mở ra, Lâm Sơ Dương yên lặng vì nữ chính bên ngoài thắp nến, còn cầu xin cái gì thì thôi đi, cậu lại không ngốc.
Nghỉ ngơi không tới hai ngày, Vân Lạc liền tới tìm bọn họ lên đường, có điều mục tiêu không phải Huyền Dương tông, mà là động phủ Chân gia.
Người tiết lộ bí mật: Chân Hoa.
Lâm Sơ Dương tính toán thời gian xác thực cũng nên đến rồi, vì vậy mấy người lại lên đường, lúc này, Bách Lý Thần vẫn cứ đi cùng, ngoại trừ da hơi đen, cái khác liền là một bộ dạng quý công tử phong lưu, đối với Lâm Sơ Dương cũng thân mật hơn mấy phần.
Lúc không có người ngoài, y còn đặc biệt vỗ vỗ vai Lâm Sơ Dương, khen: “Ta nói người Bách Lý gia sao lại bị một con súc sinh đánh bại chứ, ngươi yên tâm, tử sĩ bên kia truyền đến tin tức Lâm Sơ Dương đã chết, ngươi cứ việc buông tay đi làm, chỉ cần đem Mạc Trạch triệt để chinh phục, hắn không nỡ hủy đi ngươi, mà ngươi cũng sẽ trở thành quý nhân của Bách Lý gia ta, vinh hoa phú quý bất quá chỉ là dễ như trở bàn tay.”
Lâm Sơ Dương hung hăng co rút khóe miệng, dùng một loại ánh mắt nhìn thấy giếng băng sâu nhìn Bách Lý Thần, nhân vật phản diện làm được mức độ này cũng là choáng rồi, mắt mờ cũng là bệnh, phải trị.
Bách Lý Thần đại khái là cảm thấy lời của y đã thành công câu lên hứng thú của đối phương, phân phó nói: “Nghĩ biện pháp moi ra kết cấu bên trong cùng cơ quan trận pháp của động phủ Chân gia, trở lại vẽ bản đồ cho ta.” Nói xong liếc xung quanh một cái, bước nhanh rời đi.
Lâm Sơ Dương: “…”
Sau khi trở về, cậu tự nhiên đem sự việc nói với Mạc Trạch, sau đó Mạc Trạch thật sự vẽ một tấm bản đồ — — — một tấm bản đồ đem cửa tử biến thành cửa sinh khu cơ quan biến thành khu an toàn, đương nhiên, vài cái trước tất nhiên là đúng.
Vì vậy sau khi Bách Lý Thần xác định bản đồ là thật, cho Lâm Sơ Dương một túi linh thạch, vui sướng trở lại bố trí nhiệm vụ.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.