Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 43:




Mạc Trạch cứ như vậy mặt không biểu tình nhìn bọn họ, ánh mắt dần dần lộ ra một vệt đỏ quỷ dị như máu, thời gian dường như bất động, mãi đến tận khi câu xin lỗi kia của Lâm Sơ Dương nói ra miệng.
Khoảnh khắc tiếp theo, chính là cuồng phong bão tố.
Ma khí mãnh liệt giống như nổ tung tứ tán ra, Phượng Lê Tiên còn chưa tới Trúc cơ, trực tiếp phun ra một ngụm máu bị đánh bay ra ngoài, Lâm Sơ Dương tốt hơn một chút, không phun máu, nhưng cũng bị xung đến giữa không trung, ngay lúc rơi xuống, cậu bị tiếp được.
Lâm Sơ Dương rất xoắn xuýt, tuy rằng cậu rất cảm tạ nam chính còn có thể ra tay cứu cậu chứ không phải trực tiếp đánh cậu, nhưng có thể đừng dùng ôm công chúa không.
Được rồi, cậu không nên nhiều yêu cầu như vậy, cậu nhịn…
Nhịn em gái mày đó!
Vừa rồi là ma khí đi? Là ma khí đi? Là ma khí đi?
Nam chính thánh nhân số một lục giới thế mà lại nhập ma? !
Mẹ nó ông trời mi đang chơi ông đây đúng không, hàng này đúng là nam chính?
Không phải kẻ nào đó khoác tên của nam chính nhảy ra đi?
Được rồi, cái mặt đẹp trai này, ngoại trừ nam chính ra trên đời tuyệt đối không có cái thứ hai, nhưng sa ngã thế này là chuyện gì xảy ra hả!
Mạc Trạch không có thả Lâm Sơ Dương ra, cúi đầu nhìn cậu, biểu tình lần nữa nhu hòa xuống, chỉ là trong mắt tràn đầy điên cuồng, dữ tợn khiến người ta sợ sệt, âm thanh hắn rất nhẹ, “Không ngờ sư huynh nói lời tâm tình lại dễ nghe như vậy.”
Lâm Sơ Dương: kỳ thực mấy cái đó đều không phải tôi nói, anh nhất định chưa từng xem phim truyền hình.
Mạc Trạch hỏi lại: “Sư huynh cảm thấy Phượng Lê Tiên rất tốt?”
Lâm Sơ Dương: Đó là vợ của anh mà, ông đây thật lòng không có ý nghĩ gì…
Mạc Trạch: “Vậy ta… giết nàng có được không?”
Lâm Sơ Dương: thân, anh là thánh nhân đó, không nên đem việc giết người nói thoải mái tùy tiện giống như chạy ra phố mua thức ăn được không, ông đây áp lực rất lớn nha.
Mạc Trạch không chờ được đáp lại, ánh mắt đáng sợ hơn, giọng nói cũng càng nhẹ: “Sau này lời tâm tình của sư huynh chỉ nói với một mình ta, có được không?”
Lâm Sơ Dương sắp khóc: hai tên đàn ông là không có tương lai, nam chính anh mau tỉnh lại!
Mạc Trạch: “Sư huynh rõ ràng là của một mình ta.”
Lâm Sơ Dương giãy giụa, ngay khoảnh khắc cậu nhảy xuống trong lồng ngực nam chính, có thứ gì đó giống như châm gắt gao đâm sau lưng cậu, sau đó cậu hôn mê…
******
Lúc Lâm Sơ Dương tỉnh lại đang nằm trong nhà trúc do bích ảnh biến ra, cửa sổ mở, cảnh sắc bên ngoài vẫn cứ là mảnh hồ sóng kia, chỉ là Mạc Trạch cũng không ở trong phòng.
Đầu óc Lâm Sơ Dương hỗn độn lúc nhìn ngoài cửa sổ liền giật mình một cái triệt để tỉnh táo, vèo một cái chạy trốn ra ngoài, tiếp đó cậu phát hiện cửa nhà trúc như là bị khóa lại, không mở ra được.
Cậu đem tầm mắt hướng về phía cửa sổ cân nhắc một chút, quá nhỏ, trừ khi cậu có biện pháp đem thân thể gọt đi một nửa.
Không ra được, cũng chỉ có thể trở về trên giường, lòng cậu rất loạn, vô cùng loạn.
Nam chính đến tột cùng tại sao nhập ma?
Trước đó rõ ràng là một người tốt như vậy làm sao lại nhập ma cơ chứ?
Nhập ma thì nhập ma đi, ngẫm lại kỳ thực cũng không có gì, không phải là công pháp không giống nhau thôi sao, cậu cũng không đến nỗi không thể tiếp thu, nhưng những câu nói phía sau kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ nhập ma có kèm theo kỹ năng tự cong?
Thân là một tên nam chính ngựa đực, cứ như vậy mà cong thì quảng đại em gái hậu cung làm sao chịu nổi.
Khó trách mỗi lần cậu đều không làm được nhiệm vụ, khó trách mỗi lần em gái đều đối với cậu giống như kẻ thù giết cha, cậu oan mà!
Từ từ…
Lâm Sơ Dương hậm hực che mặt, hiện tại làm sao cậu còn có thể nghĩ những thứ ngổn ngang kia chứ, bảo vệ mạng nhỏ, à không, cúc hoa quan trọng hơn!
Ngay tại lúc này, Mạc Trạch đi vào, hắn vẫn mặc bộ quần áo như lúc đến, biểu tình tựa như cũng không có gì thay đổi, chỉ là hoa văn dưới mắt trái vô cùng rõ ràng, hai mắt cũng mang theo chút sắc đỏ như máu, “Sư huynh, đừng giận ta, vừa rồi ta chỉ là đi xử lý Phượng Lê Tiên, nên mới không ở bên cạnh sư huynh.”
Xử lý?
Lâm Sơ Dương giật giật khóe miệng, “Ngươi thật sự giết nàng?”
Mạc Trạch đi tới, sủng nịch cười cười, “Vốn là nghĩ như vậy, sau đó ta cảm thấy, để cho nàng ở bên hầu hạ, nhìn ta và sư huynh ân ái cũng không tệ, cho nên liền để lại cho nàng một cái mạng.” Nói xong hắn đưa tay ra, cực kỳ tự nhiên đem người ôm lấy.
Thân thể Lâm Sơ Dương cứng đờ, vươn tay lập tức đẩy Mạc Trạch ra, chuyện cười, nếu là trước đây ấp ấp ôm ôm sờ sờ cọ cọ cậu còn có thể cho rằng là tình anh em, nhưng bây giờ rõ ràng đã biết đối phương là cơ lão thì chỗ nào còn có thể thân cận như thế, nam nam cũng sẽ thụ thụ bất thân đó.
Từ chối rõ ràng như vậy khiến gương mặt vốn đã nhu hòa của Mạc Trạch lại bắt đầu vặn vẹo.
Tại sao không chịu tiếp nhận hắn?
Bởi vì hắn là ma tu mà chính đạo người người phải tiêu diệt?
Hay là bởi vì bộ dạng giống quỷ không giống người của hắn?
Trước đây rõ ràng không phải như vậy, hiện tại ngay cả giả vờ cũng không muốn sao?
“Sư huynh…”
Lâm Sơ Dương nghe được run rẩy trong giọng nói kia, trái tim không giải thích được nhảy một cái, có chút đau.
Mạc Trạch: “Ngươi thật sự không muốn cùng với ta?”
Lâm Sơ Dương: “Sư đệ, chúng ta đều là nam nhân, ta thích là nữ nhân.”
Cậu nói rất rõ ràng, tuy rằng tổn thương người ta, nhưng dù sao cũng tốt hơn sau này không rõ ràng.
Sắc mặt Mạc Trạch chưa thay đổi, thậm chí ở bên môi đẩy ra một vệt ý cười, “Như vậy… cũng tốt.”
Lâm Sơ Dương thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Trạch: “Vậy thì làm đến khi sư huynh đồng ý là được.”
Ngụm khí Lâm Sơ Dương vừa thả ra trong nháy mắt liền nâng lên, cậu bỏ chạy, chưa được hai bước liền bị bắt lại, sau đó bị ném ở trên giường.
Mạc Trạch vỗ vỗ chỗ nào đó ở chân giường, hai sợi dây phân biệt từ hai cây cột đầu giường xông tới, cứ như mọc thêm đôi mắt, buộc trên cổ tay Lâm Sơ Dương, tiếp đó thu lại, cậu liền nằm xuống không đứng dậy nổi.
Như vậy liền không kết được ấn không phóng được phép thuật.
Lâm Sơ Dương vội vàng phóng thích kỹ năng hệ áo lót, ba cái đại chiêu đánh ra, truyền ra hai chữ giống nhau —— lệch khỏi.
Móa, độ chính xác không đủ!
Dường như Mạc Trạch đoán được Lâm Sơ Dương làm cái gì, không sao cả cười cười, lên giường ngăn chặn đối phương, một giây sau giống như mưa to gió lớn hôn lên cặp môi hắn đã tưởng niệm thật lâu.
Sau mộng cảnh từ tâm ma, mỗi đêm đầy đầu hắn đều nghĩ tới làm thế nào đem người đè xuống, triền hôn, dung hợp, tuy hai mà một, một lần lại một lần giữ lấy.
Tuy rằng hắn cũng từng khiến người hôn mê lướt qua liền thôi, nhưng sau đó lại chỉ có thể càng thêm khát vọng.
Hương vị này thật sự rất đẹp…
Lâm Sơ Dương cảm thấy mình sắp hít thở không thông, tuy rằng mấy lần cậu đều muốn cắn đứt cái thứ đồ chơi xuất hiện thêm trong miệng kia, nhưng mỗi lần đều là thật sự không hạ miệng được.
Tại sao đến lúc này cậu còn có thể nghĩ nhân vật chính tốt?
Kỳ thực thánh nhân chân chính là cậu đi.
Cái hiện thực bi đát này…
Nghĩ đi nghĩ lại quần áo của cậu đã không còn, Mạc Trạch cũng không thấy, da thịt dán vào nhau, cậu cảm giác được rõ ràng nhiệt độ của đối phương, không tự chủ đỏ mặt.
Chim non gì đó thực sự đau thương chịu không nổi.
Sau đó ngay khoảnh khắc cậu bị mở chân ra, cảnh tượng này lại có chút quen thuộc khó hiểu, cảm giác kia giống như đây không phải lần đầu tiên cậu bị bạo mặt sau vậy.
Mẹ kiếp, đây tuyệt đối không phải là thật!
—— tiếp tục kéo đèn ——
Mạc Trạch đã sớm động tâm tư, nghiên cứu qua việc nam nam không ít, kỹ thuật nhất định không kém chỗ nào, lại thêm nam chính ngựa giống bổ trợ, cho dù lúc đầu Lâm Sơ Dương còn có suy nghĩ, thì lúc sau cũng dần dần không còn ý nghĩ gì, đầu óc một mảnh trống rỗng thân thể sấm vang chớp giật.
Câu kia nói thế nào nhỉ, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.
Cứ… tạm thời như vậy đi…
Mạc Trạch tuân thủ nguyên tắc nói được làm được, vẫn luôn dằn vặt đến ngày thứ hai Lâm Sơ Dương ngất đi mới dừng lại, tiếp đó thu hồi trận pháp quanh nhà trúc thả màn xuống, vỗ tay cái bốp.
Phượng Lê Tiên cùng phu xe bưng bồn tắm cùng vật dụng cần thiết khi tắm rửa đi tới.
Nói là hầu hạ liền đúng là hầu hạ, có điều không phải gần người, bưng bồn tắm chạy chân gì đó, em gái Phượng dĩ nhiên không muốn, nhưng khổ nỗi Mạc Trạch đã hạ độc trên người nàng, mỗi tháng một viên thuốc giải, chính là muốn chạy cũng không chạy được.
Tuy nói có màn che chống đỡ không thấy rõ tình cảnh bên trong, nhưng cái bóng phía trên lại thêm mùi vị còn chưa tiêu tan trong phòng đủ để chứng minh tất cả.
Phượng Lê Tiên đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, nàng còn là một tiểu cô nương đó có được không, đôi cẩu nam nam chết tiệt này!
Chờ bưng nước xong, phu xe cùng em gái Phượng liền đi ra ngoài, cửa lần thứ hai đóng lại, lúc này Mạc Trạch mới mở sợi dây trên tay Lâm Sơ Dương ra, đem người từ trên giường ôm xuống dưới, tiến vào bồn tắm, cùng tắm dĩ nhiên lại chiếm tiện nghi một lần, sau đó tự mình động thủ đổi khăn trải giường và vân vân, xong việc sau đó đem người ôm trở về trên giường, thoả mãn ngủ.
Lần này vừa ngủ dù không đến một ngày một đêm thì cũng không sai lệch gì nhiều, chờ lúc Lâm Sơ Dương đỡ eo mở mắt ra lần nữa thì trời đã sắp tối.
Tuy rằng khắp toàn thân từ trên xuống dưới bao gồm cả cái chỗ phía sau đều đặc biệt đau, nhưng không có tinh tẫn nhân vong, thật tốt…
Cậu nghiêng đầu qua nhìn Mạc Trạch ôm cậu thật chặt, lại nhìn nhìn đôi tay đã được mở trói, vươn tay đẩy người ra, còn động tác khác, tạm thời không có.
Kính nhờ, cậu cũng không ngốc, tu vi này của Mạc Trạch rõ ràng là Kim đan kỳ, cậu một tên Linh tịch kỳ so sánh với người ta, muốn chết sao, hơn nữa cho dù cậu có thể thắng, thì nhân vật chính này chính là có liên hệ với số mệnh của thế giới, giết nhân vật chính chẳng khác nào phá huỷ thế giới có được không, thế giới không còn thì cậu phải làm sao?
Cái đồ chơi trinh tiết này so sánh với tính mạng, thì có thể xem là vấn đề sao.
Không phải là bị người ta bạo cúc thôi sao, không phải là bị người ta giảo cơ thôi sao, không phải là bị người ta giam trong phòng nhỏ thôi sao.
Mẹ nó sớm muộn cũng có một ngày ông phải bạo trở lại!
Cho mi dám đánh lén ông, cho mi dám đánh chủ ý lên mặt sau của ông, cho mi dám làm n lần chết cũng không ngưng.
Kém cỏi! ! !
Kỳ thực trước đó rất lâu Mạc Trạch đã tỉnh rồi, chỉ là tại áo lót nhà hắn không muốn đứng dậy mà thôi, bây giờ bị một chưởng đẩy ra, tự nhiên cũng mở mắt ra ngồi dậy, “Sư huynh?”
“Ừm.” Lâm Sơ Dương rất cao lãnh trả cho hắn một chữ, sau đó từ trong bao lấy ra một bộ quần áo, đang chuẩn bị mặc lên người liền bị Mạc Trạch bắt được cánh tay, cậu quay đầu, trực tiếp quăng qua một cái liếc trắng mắt.
Ông không đạp đứt mệnh căn của mi ngay từ đầu đã là rất nể tình rồi, mẹ nó còn muốn thế nào!
Mạc Trạch lấy đi quần áo trên tay Lâm Sơ Dương, tiện tay ném xuống đất, “Ta nói rồi, phải làm đến khi sư huynh đồng ý mới thôi, nếu sư huynh tỉnh rồi, vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Lâm Sơ Dương: “…” Tiếp tục em gái mi!
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.