Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 37:




Như loại tiệc tối này bình thường là yêu cầu mang dấu hiệu, nói cách khác không quan tâm ngươi là tông môn thế gia hay là tán tu đều phải mang dấu hiệu để phân biệt.
Mạc Trạch biết thân phận không thể giấu diếm, cho nên dứt khoát chọn hai bộ pháp y khiêm tốn lại xa hoa, tự tay mặc thỏa đáng cho hai người.
Bộ của Lâm Sơ Dương là trắng, có lẽ nguyên nhân bởi vì là Lưu Vân Y, da thịt của cậu là trắng nõn bóng loáng như vậy, lại phối hợp với bộ đồ tuyết trắng này, phảng phất như tiên tử từ tiên cảnh phi thân xuống.
Mạc Trạch mê muội nói: “Ngươi thật đẹp.”
Lâm Sơ Dương yên lặng nhìn mình trong gương, xem nhẹ hai vết hồng không biết bị sâu gì cắn ở trên cổ, dường như xác thực rất đẹp đẽ, nếu như mặt cậu lại trắng thêm một chút, vành mắt lại hồng một chút, tư thái lại mềm mại một chút…
Mẹ kiếp, giỏi cho một đóa Bạch Liên Hoa!
Thiên lôi nhập xác đó có được không.
Mạc Trạch nhạy cảm cảm giác được cảm xúc của áo lót nhà hắn, “Sư huynh không thích? Vậy ta liền giúp sư huynh cởi.”
Loại cảm giác cởi ra càng nguy hiểm hơn là chuyện gì vậy?
Lâm Sơ Dương nhanh chóng nắm lấy cái tay đưa đến cổ áo cậu, vô cùng nghiêm túc nói: “So với cái này, sư đệ, ngươi nói cho ta biết trước có phải là ngươi giấu tiền riêng không?” Quần áo này thoạt nhìn liền có giá trị không nhỏ được không, cậu lại không bỏ tiền vậy tiền mua quần áo là từ đâu tới?
Mạc Trạch hơi đáng tiếc thu tay về, “Ta làm sao có khả năng gạt sư huynh làm ra mấy cái chuyện cấp thấp đó được, pháp y này là Đàm Tiêu đưa, nói là báo đáp chúng ta chăm sóc hắn trên đường đi.”
Lâm Sơ Dương có chút mơ hồ, chăm sóc? Có vẻ như dọc theo đường đi đều là Đàm Tiêu đánh xe chạy chân chăm sóc bọn họ đi?
Mạc Trạch: “Sư huynh không tin ta?”
Lâm Sơ Dương: “Ta tin…”
Mạc Trạch mỉm cười nói: “Trước đây ta từng nói với sư huynh, Đàm Tiêu có một ít ham mê tương đối đặc biệt, những chuyện kia đều là chuyện hắn thích làm.”
Lâm Sơ Dương lập tức hiểu, cho nên nói Đàm Tiêu chính là một tên M thích mặc đồ con gái đồng thời thích bị ngược đúng không?
Mạc Trạch không tỏ rõ ý kiến, xoay người mang dấu hiệu thân phận Huyền Dương tông phát ra đeo cho hai người.
Sau đó, là có thể xuất phát.
Trên thực tế Bạo Viêm Môn cũng không ở trong thành, mà là trên một ngọn núi nắm giữ linh mạch ở ngoại thành, mà địa phương cử hành tiệc tối là ở một quảng trường lớn bên ngoài chính điện.
Lúc này các thế gia Cửu Khê Lĩnh đều hao tổn không ít nhân thủ, hơn nữa rất nhiều người đều là tinh anh được nhà chủ bồi dưỡng trọng điểm, cho nên người tới tham gia tiệc tối cũng không ít, phần lớn đều là tìm thành Bắc Ninh muốn cái công đạo, thuận tiện tiêu diệt ma tu kia báo thù.
Bạo Viêm Môn cũng coi như là vung một khoản lớn, không chỉ đem toàn bộ bốn phía quảng trường khảm nạm minh châu đắt tiền chiếu sáng, mà các bàn đều mang lên linh quả từ trung phẩm trở lên làm đồ ăn vặt trước bữa ăn.
Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch vừa đến liền đưa tới vô số người vây xem.
Lúc mới đầu Lâm Sơ Dương còn không chút nào để ý, dù sao thì mọi người đều là nhìn nam ngựa đực bên cạnh cậu, không có quan hệ nhiều lắm với cậu, mà khi thị giả dẫn bọn họ đến chỗ ngồi, thần kinh cậu có thô hơn nữa cũng cảm nhận được có chút không đúng.
Dù sao bất luận là ai đi qua trước mặt ngươi liền nhìn chằm chằm cổ ngươi, nhìn nhìn liền đối mặt ngươi lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, có người thậm chí còn không ngừng nháy mắt, ngươi cũng sẽ cảm thấy quỷ dị đi.
Lâm Sơ Dương theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ, không có gì mà…
Mạc Trạch tự nhiên đưa tay ôm eo Lâm Sơ Dương, môi tiến đến bên tai đối phương nhẹ giọng nói: “Sư huynh không cần để ý, bọn họ chỉ là hâm mộ sư huynh lớn lên dễ nhìn thôi.” Cái gì gọi là mở mắt nói dối, trời biết đất biết hắn biết.
Cố tình Lâm Sơ Dương còn thật sự tin, luận giao tiếp phế không có hố nhất chỉ có càng hố hơn, cái thứ kỹ thuật cao như ánh mắt truyền lời phỏng chừng cả đời này cậu cũng không học được.
Cho nên sau khi Mạc Trạch nói xong cậu rất không có cốt khí mà đỏ mặt.
Nhiều người như vậy khen cậu đẹp trai lại còn bị sư đệ nhà cậu nói thẳng ra như vậy, da mặt cậu dày hơn nữa cũng sẽ xấu hổ được không.
Sau đó hình tượng của hai người bọn họ trong cái nhìn của người bên ngoài chính là dáng vẻ này —— một tay thanh niên vóc dáng hơi cao (tiểu công) ôm eo thanh niên vóc dáng thấp một chút (tiểu thụ), một tay khác thân thiết cầm lấy tay thanh niên thấp hơn, hai cái đầu cực kỳ thân cận, vành tai tóc mai chạm nhau…
Mẹ kiếp, cơ lão ve vãn trước mặt mọi người có được không, thân thiết thật giống như muốn ngay tại chỗ đến một phát có được không, chói mù mắt chó của ông có được không!
Nụ cười của thị giả dẫn dường phía trước cứng ngắc ở trên mặt, khóe mắt cũng sắp rút ra nếp nhăn rồi, hắn phải nói uyển chuyển thế nào mới có thể làm cho hai vị này chú ý hình tượng một chút, mẹ nó muốn đánh dã chiến thì đi nơi khác có được không, hắn miễn phí dẫn đường tới rừng cây nhỏ nhé!
Lúc người nhìn bọn họ càng nhiều hơn, dĩ nhiên là có người chú ý tới thân phận của họ, tiếp theo có người không ngừng truyền ra tiếng thốt kinh ngạc, rất nhanh, tin tức này liền truyền tới chỗ chưởng môn Bạo Viêm Môn.
Trên thực tế Bạo Viêm Môn cũng coi như là cái đuôi kề bên tông môn nhất lưu, nhưng so với Huyền Dương tông thì là một trên trời một dưới đất, hai người kia là đệ tử nội môn thân truyền của Huyền Dương tông, vậy nhất định phải lấy lễ để tiếp đón, thỏa đáng.
Vì thế Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch vừa tới vị trí liền bị một đám người ngăn lại, được nghênh đón đến chủ bàn ngồi xuống.
Lâm Sơ Dương ở trên đường đã được Mạc Trạch dặn qua sẽ gặp phải tình huống thế nào, cho nên ngược lại cũng bình tĩnh, nên làm gì thì làm đó, còn ăn, thì sư đệ nhà cậu tự nhiên sẽ đưa đến trước mặt cậu.
Đợi ngày hết đêm đến, liền bắt đầu dọn thức ăn lên, đồng thời hơn mười vũ cơ từ bốn phương tám hướng đi ra vừa đi vừa khiêu vũ.
Lâm Sơ Dương nhìn một chút liền cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc, thật giống trong tiểu thuyết từng viết, lúc đó nam chính đã giết Lưu Kim Minh, hơn nữa trải qua tầng tầng trở ngại cũng nhận được danh hiệu đệ nhất cuộc so tài thành Bắc Ninh, sau đó Bạo Viêm Môn cũng an bài một hồi tiệc tối như thế, cũng có mấy vũ cơ tư thái xinh đẹp vừa đi vừa khiêu vũ…
Mạc Trạch đại khái nhìn lướt qua trong lòng liền có tính toán, lén lút truyền tín hiệu cho Ảnh tông xong liền nhìn về phía áo lót nhà hắn, sau đó liền phát hiện áo lót nhà hắn đang nhìn chằm chằm bộ ngực của một vũ cơ, “Sư huynh cảm thấy nàng đẹp mắt không?” Giọng hắn rất nhẹ, lại ngậm một cỗ sát ý nhàn nhạt.
Lâm Sơ Dương hơi cổ quái chém cho Mạc Trạch một cái liếc mắt.
Sư đệ nhà cậu không phải là để ý mấy vũ cơ đó đi?
Haiz, là một nam ngựa đực cuồng thu hậu cung, khả năng này đại khái dường như… vô cùng lớn.
Nếu như bây giờ cậu nói ra chân tướng có thể rất tàn nhẫn hay không?
Nếu không thì uyển chuyển một chút?
Ừm, liền quyết định như vậy.
“Sư đệ, mấy vũ cơ đó cũng không phải là tốt, bọn họ… không thích hợp với ngươi, sau này ngươi sẽ gặp được người càng tốt hơn.”
Mạc Trạch tiếp tục truy hỏi: “Vậy sư huynh có thích hay không?”
Lâm Sơ Dương khẳng định nói: “Ta không thích.”
Tiếng nói của cậu vừa dứt, xung quanh vang lên một trận tiếng ho khan, ngay cả chưởng môn cũng bị nước miếng của chính mình sặc một cái.
Thời điểm nói không thích có dám đem mắt của ngươi dời đi không!
Mẹ nó nhìn chằm chằm ngực con gái người ta mà nói không thích ngươi lừa quỷ à!
Lâm Sơ Dương không quản bọn họ, đôi mắt vẫn như cũ dính vào trên ngực em gái, sau đó cậu cảm thấy tay có chút ngứa…
Bạn đang �
Mọi người đều biết skill bị động không cần chủ động phóng thích mà là dựa vào điều kiện phụ trợ để phát động, cho nên ngay lúc Lâm Sơ Dương ngứa tay hết sức chuyên chú, quần áo em gái kia đột nhiên… bạo.
Hết thảy đều đến quá đột nhiên, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, ngay cả em gái kia cũng vẫn còn tiếp tục động tác kế tiếp, mãi đến tận 3 giây sau, mọi người mới bị nút tạm dừng muộn màng ấn rắc một tiếng, toàn bộ tạm dừng.
Em gái dừng lại, ánh mắt tất cả mọi người dính vào trên người em gái cũng dừng lại.
Không còn quần áo, ngực em gái là vùng đất bằng phẳng, đừng nói bánh màn thầu, ngay cả bánh nướng mặn không nhân cũng không được, hơn nữa phía dưới còn dài thêm một thứ đồ chơi so với con gái —— một thứ mà đàn ông đều có nhưng con gái thì tuyệt đối không có.
Một giây sau quần áo các vũ cơ khác cũng bị bạo, kết quả toàn bộ giống như người thứ nhất…
Thời đại này đam mê dị trang có bao nhiêu thịnh hành vậy?
Sau khi tạm dừng kết thúc, ánh mắt mọi người cũng thay đổi, đặc biệt quỷ dị đặc biệt ý vị thâm trường quăng về phía chưởng môn Bạo Viêm Môn.
Chưởng môn khổ bức hận không thể ngồi xổm dưới đáy bàn, tuy rằng hắn đã lớn tuổi rồi, nhưng tuyệt đối là thẳng nam có được không, lúc tuổi còn trẻ cũng từng yêu thích em gái có được không, mẹ nó có thể đừng dùng loại ánh mắt đối với biến thái này nhìn hắn không!
Lâm Sơ Dương gãi gãi chóp mũi, lúc đầu đúng là cậu vô tình, nhưng vừa vặn chứng minh suy đoán của cậu, nơi này xác thực là đoạn nội dung sau cái đoạn thi đấu, còn hết thảy lúc sau, được rồi, là cậu cố ý…
Trong nguyên tác viết những thiếu niên này kỳ thực tất cả đều là sát thủ Lưu gia an bài, mục đích chính là đóng vai thành vũ cơ giết chết thành chủ thành Bắc Ninh, sau đó sẽ đem tội danh giá họa cho nam chính, một là có lý do chính đáng truy sát nam chính, hai là ngăn chặn tình cảm của em gái Hoa cùng nam chính.
Sát thủ hành động dĩ nhiên là thành công, đợi lúc thành chủ vừa chết tình cảnh đại loạn, mấy vũ cơ phân tán lặn ra, lại dỡ xuống ngụy trang khôi phục thân nam tử, vì vậy lúc thị vệ cùng người nhà họ Lưu nơi nơi truy tìm nữ nhân và nam chính, nghênh ngang ra khỏi thành.
Đương nhiên, nguyên tác là nguyên tác, tình huống hiện tại, tuy rằng Lâm Sơ Dương không hiểu tại sao Lưu gia còn phái ra sát thủ, nhưng ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả quần áo cũng bị mất, những người này hẳn là sẽ không động thủ đi…
Trên thực tế cậu đánh giá thấp trình độ chấp hành mệnh lệnh của sát thủ.
Hơn mười vị thiếu niên sát thủ cứ như vậy thân thể trần truồng bay lên không trung, trong tay bỗng dưng xuất ra một thanh trường kiếm, từ bốn phương tám hướng cùng nhau đâm về phía thành chủ Hoa Hoa, tốc độ của các thiếu niên rất nhanh, thời gian một cái chớp mắt như vậy, những người khác ra tay đã không còn kịp rồi.
Kỳ thực nếu người ta là thành chủ thành Bắc Ninh, vậy tu vi nhất định sẽ không quá kém, nếu như đột nhiên phát sinh có lẽ không kịp phản ứng, nhưng mới nãy những thiếu niên này không khác nào đã bại lộ, lại thêm ra tay hoảng hốt, hắn cũng không phải là không thể ứng phó.
Thế nhưng cố tình tất cả mọi người đều cho là hắn không được, ngay cả Lâm Sơ Dương chịu ảnh hưởng của nguyên tác cùng với Mạc Trạch sau khi sống lại cũng cảm thấy như vậy.
Cho nên ngay sau khi Hoa Hoa bày ra một tư thế tự nhận là phong lưu tiêu sái xong, một giây sau hắn biến thành một cái áo lót nhẹ bẫng, còn là áo nữ…
Bọn sát thủ: Mẹ kiếp, người đâu!
Mọi người: Người này đã biến mất tại sao lưu lại một cái áo lót, còn là của nữ, chẳng lẽ thành chủ anh minh vĩ đại của chúng ta hắn… mặc áo lót nữ?
Lâm Sơ Dương: Mẹ nó, ông đem thành chủ biến sai giới tính rồi làm sao bây giờ!
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.