Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 26:




Cho nên sư huynh đây là chờ hắn một đêm, vì không đợi được người mà… tức giận?
Biểu tình của Mạc Trạch biến đổi, lập tức từ mây đen dày đặc nhảy đến trời quang vạn dặm.
Hắn đem điểm tâm đặt lên bàn, sau đó một lần nữa quấn qua, hai tay vòng qua eo đối phương, vô tội nháy mắt một cái, “Sư huynh, ta biết sai rồi, ta chỉ là đêm qua bị…”
“Ngừng!” Lâm Sơ Dương cho là hắn muốn nói tới lịch sử đen tối đêm qua, trong lòng nhảy một cái, lập tức tạc mao nhảy lên.
Mạc Trạch truy hỏi: “Vậy là sư huynh tha thứ cho ta?”
Lâm Sơ Dương nhìn ánh mắt tràn ngập ỷ lại quấn quýt của Mạc Trạch… Một lần nữa hoàn toàn thất bại…
Được rồi, lại nói hắn cũng không có sai.
Dù sao Mạc Trạch là một nam ngựa đực thẳng tắp thẳng tắp, đêm qua cậu vừa khiêu vũ vừa ca hát thở gấp, là người thì phỏng chừng đều sẽ hiểu lầm, sau đó xem cậu là bệnh thần kinh mà lẩn đi xa xa.
Nhưng người ta không chỉ trở về, còn mang điểm tâm và vân vân, kỳ thực ngẫm lại rất không dễ dàng.
Chỉ có thể nói Mạc Trạch là thật lòng coi cậu là huynh đệ, cho nên dù cậu là bệnh thần kinh thì cũng lựa chọn nhẫn nhịn không muốn mất đi đoạn tình cảm anh em quý báu này…
Xí, ông mới không phải là bệnh thần kinh! ! !
Lâm Sơ Dương cực kỳ xoắn xuýt gỡ bàn tay trên người mình ra, sau đó chọn một cái bánh bao thịt trong số điểm tâm đối phương đem về hung hăng cắn một ngụm bự, một bên nhai một bên nghiêng mắt nhìn người ta.
Cảm giác kia giống như đang nhai thịt trên người đối phương vậy.
Mạc Trạch chỗ nào không hiểu ý tứ của Lâm Sơ Dương chứ, vì vậy ánh mắt càng thêm ôn nhu đáp lại, mãi đến tận khi Lâm Sơ Dương tự mình cúi đầu, đem mặt vùi vào trong điểm tâm.
Khụ, cậu tuyệt đối không phải là xấu hổ…
Đàm Tiêu bên cạnh vây xem toàn bộ quá trình yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, đôi cẩu nam nam đam mê khoe khoang ân ái này!
Đợi dùng cơm xong, Mạc Trạch thu lại bích ảnh, kéo Lâm Sơ Dương tiến vào toa xe, bên ngoài vẫn cứ là Đàm Tiêu đánh xe.
Tốc độ của truy phong báo hai đầu nhanh mà vững vàng, mặc dù không thể ngày đi ngàn dặm, nhưng cũng đi được trăm dặm trở lên.
Bên trong buồng xe một mảnh yên tĩnh.
Lâm Sơ Dương nửa nằm nửa ngồi dựa vách xe, mắt nhắm mắt mở liếc Mạc Trạch đang xem sách, trong lòng có chút do dự.
Tuy rằng Mạc Trạch không nói tới, thế nhưng chuyện đêm qua lại như cái mụn nhọt, không nói rõ ràng lỡ như thật sự coi cậu là bệnh thần kinh thì phải làm sao?
Giải thích, phải giải thích thật tốt!
Cậu đến gần rút quyển sách trong tay Mạc Trạch ra, nói: “Sư đệ, tối hôm qua… là ngoài ý muốn, giống như lần trước tắm rửa ở Mạc gia vậy, ngươi coi như nằm mơ đi, đừng để trong lòng, chờ sau này hai ta cưới vợ, cũng chỉ là chuyện cười thôi…”
Tại sao đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo?
Lâm Sơ Dương rùng mình một cái, quét mắt nhìn cửa sổ xe, rõ ràng đều đang đóng.
Mạc Trạch cười rất ôn nhu, chỉ có chỗ sâu trong hai mắt ẩn giấu một vệt dữ tợn không lau đi được, “Sư huynh… muốn cưới vợ?”
Lâm Sơ Dương có chút không hiểu ra sao: “Dĩ nhiên, có nam nhân nào không cưới vợ?”
Cậu vốn là chuẩn bị giải quyết vấn đề hậu cung của nam chính xong liền giải quyết vấn đề hậu cung của chính mình, cho dù không tìm được n em gái, thì một em cũng được…
Đầu ngón tay Mạc Trạch xoa xoa cổ Lâm Sơ Dương chậm rãi vuốt ve, âm thanh nhẹ như gió thoảng qua, xen lẫn một luồng khí tức nguy hiểm như dã thú, “Người sư huynh coi trọng kia là nữ tử nhà ai?” Nếu như coi trọng thì giết là được, đừng nói một cái mạng, dám mơ ước người của hắn, chính là giết khắp thiên hạ thì có làm sao.
Lâm Sơ Dương nắm thật chặt quần áo trên người, thật giống như càng lạnh hơn, lại nhìn Mạc Trạch trong lòng có chút run cầm cập khó hiểu, “Việc này… sau này hãy nói, hiện tại không vội.” Nói xong khô khan cười hai tiếng, “Ha ha.”
Mạc Trạch đưa tay chuyển qua trên lưng đối phương, sau đó đầu cọ qua, bờ môi dán lên vành tai, “Nhưng sư đệ ta không muốn cưới vợ, chỉ muốn như thế này theo sư huynh cả đời, sư huynh cảm thấy có được không?”
Thiếu niên, hai thằng đàn ông ám muội như thế thật sự được không?
Hơn nữa nam ngựa giống sẽ không cưới vợ?
Anh cảm thấy gặp heo leo cây còn đáng tin hơn so với cái này đó.
Lâm Sơ Dương đem những cảm giác ngổn ngang trong lòng toàn bộ tẩy sạch ra ngoài, sau đó một cái tát đem người đẩy ra, “Lớn như vậy mà còn dính người như thế, không có chuyện gì thì giúp người ta đánh xe đi, cũng không thể luôn để Đàm Tiêu người ta một mình bận việc đúng không.”
Xem, đề tài này chuyển đổi hoàn mỹ biết bao nhiêu.
Đàm Tiêu ở bên ngoài nghe được không sót một chữ gương mặt khổ bức, vì cái gì mà hai vị kia không được tự nhiên, cuối cùng trúng đạn lại là hắn?
Cùng đánh xe với lão đại, hức hức hức, quá khiêu chiến cực hạn trong lòng hắn…
Mạc Trạch rút gối ra chèn cho Lâm Sơ Dương, “Sư huynh cả đêm không ngủ tất nhiên cũng mệt mỏi, liền ngủ thêm một hồi đi, ta đây liền ra bên ngoài hỗ trợ.”
Vừa nói như thế Lâm Sơ Dương liền có chút ngượng ngùng, mặt cậu dày hơn nữa cũng không thể nhìn người ta ở bên ngoài bận việc còn cậu lại ở bên trong ngủ đi.
Mạc Trạch nhẹ bẫng liếc mắt về hướng bên ngoài một cái, rõ ràng cách cửa xe, nhưng sợi hàn ý kia vẫn là chuẩn xác không sai lệch truyền đạt đến trên người Đàm Tiêu.
Đây chính là bi ai của tu sĩ có ngũ giác quá mạnh mẽ.
Đàm Tiêu lập tức một bên đánh xe một bên xoay tay động cổ, vội la lên: “Hai người các ngươi tuyệt đối đừng giúp ta, tu vi của ta cao hơn các ngươi, chút lộ trình ấy còn chưa đủ cho ta rèn luyện gân cốt đâu.”
Kỳ thực hắn cũng rất muốn đi vào ngủ một giấc, bộ xương già hắn nghe góc tường một buổi tối cũng rất mệt mỏi, thế nhưng ánh mắt lão đại thật đáng sợ, có loại cảm giác nếu hắn dám nói liền chết ngay cả tro cũng không còn sót lại đó có được không.
Mạc Trạch vỗ vỗ gối, tiếp lời Đàm Tiêu nói rằng: “Đàm Tiêu là tu sĩ Kim đan kỳ, chút lộ trình ấy đối với hắn không coi là gì cả, cho nên sư huynh cứ việc nghỉ ngơi là được, nếu không… ta nằm với sư huynh một lát?”
Lâm Sơ Dương có chút hồ đồ rồi, Đàm Tiêu không phải tú bà nam phong quán, biến thành phu xe cậu còn có thể tiếp thu, thế nhưng hiện tại lắc mình biến hóa liền thành tu sĩ Kim đan kỳ?
Trong nguyên tác có người như thế sao?
Càng nghĩ đầu óc càng thắt lại, cậu nóng nảy xoa xoa tóc, dứt khoát quét toàn bộ ra khỏi đầu không nghĩ nữa, nằm vật xuống gối ngủ.
Mạc Trạch rất tự nhiên dán vào Lâm Sơ Dương nằm xuống, tay thuần thục ôm eo đối phương, cũng nhắm mắt lại.
Không thèm đếm xỉa đến người nào đó bên ngoài, bầu không khí trong xe ngược lại không tệ, nhưng đáng tiếc ngay lúc Lâm Sơ Dương mơ mơ màng màng, hệ thống vang lên.
Hệ thống: “Kí chủ, sớm nhắc nhở một chút, giá trị tinh khí của cậu chỉ còn không tới mười điểm, nếu như sau khi dùng hết lại bổ sung thì cần có ba ngày kỳ suy yếu, chỉ có thể duy trì hình thái áo lót.”
Lâm Sơ Dương giật mình một cái liền tỉnh táo, nhìn nhìn Mạc Trạch vẫn nhắm mắt, cẩn thận nghiêng người quay lưng sang, dùng ý thức giao lưu với hệ thống: “Làm sao có khả năng, rõ ràng ngày hôm qua còn có sáu mươi điểm, hệ thống có phải mày nhầm không?”
Hệ thống: “Tỷ lệ bổn hệ thống phát sinh trục trặc là một phần ngàn, ngày hôm qua bởi vì khoảng cách của cậu và nhân vật chính vượt qua phạm vi khấu trừ bình thường, hôm nay sau khi hạch toán dữ liệu liền khấu trừ cậu năm mươi điểm giá trị tinh khí.”
Lâm Sơ Dương: “Kính nhờ, có bao nhiêu xa đâu chứ, tao có cảm ứng hắn vẫn luôn ở cách tao không xa.”
Hệ thống: “Cảm ứng của cậu không chính xác.”
Kỳ thực huyết khế có hạn chế chủ phó, Mạc Trạch là chủ, Lưu Vân Y là phó, bên chủ có quyền chế tạo hiện tượng giả để mê hoặc hoặc là đóng cảm ứng của bên phó, nhưng đáng tiếc điều này chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết, cho nên Lâm Sơ Dương không biết.
Về phần hệ thống, nó lãng quên mang tính lựa chọn có được không…
Lâm Sơ Dương âm thầm nghiến răng, nếu như hệ thống có thực thể nhất định cậu sẽ vồ tới luyện răng một chút, có điều trừ cũng trừ rồi, nhất định là không cầm về được.
Còn phải nghĩ biện pháp sáng mai trước khi thanh toán dữ liệu đem giá trị tinh khí bổ sung mới được.
Có điều nếu cứ tiếp tục như thế, điểm thương thành sợ là không đủ dùng…
Hệ thống: “Kí chủ có thể mua sách nhiệm vụ ngẫu nhiên ở thương thành để nhận được nhiệm vụ, vận khí tốt thì sau khi hoàn thành có thể thu được lượng lớn điểm thương thành.”
Sách nhiệm vụ ngẫu nhiên một trăm điểm một quyển, Lâm Sơ Dương nhìn nhìn đến mức có chút nhức nhối, nhưng bây giờ nhiệm vụ ít như vậy, lại phải mua tụ nguyên đan, cũng sắp thu không đủ chi rồi.
Nếu không liền mua một quyển thử xem?
Do dự một hồi, cậu vẫn mua một quyển.
Hệ thống: “Có sử dụng sách nhiệm vụ ngẫu nhiên hay không.”
Lâm Sơ Dương: “Sử dụng!”
Hệ thống: “Thu được nhiệm vụ ngẫu nhiên, mời hoàn thành tâm nguyện của Đàm Tiêu —— ta chỉ muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một ngàn điểm thương thành, nhiệm vụ thất bại thu được xử phạt đặc biệt của nhiệm vụ ngẫu nhiên, trong vòng mười ngày không thể chuyển đổi thành hình người, đồng thời không thể nhận nhiệm vụ ngẫu nhiên lần thứ hai.”
Lâm Sơ Dương có chút choáng váng, đây là cái nguyện vọng quỷ gì hả?
Hệ thống: “Không biết.”
Lâm Sơ Dương: “…”
Buổi tối ba người cuối cùng cũng coi như chạy tới một toà thôn trấn, sau khi dàn xếp khách điếm xong xuôi, Mạc Trạch nhanh nhẹn đến nhà bếp chuẩn bị cơm tối, sau khi xong việc liền hầu hạ sư huynh hắn ngồi xuống, cửa phòng không khóa, vừa vặn Đàm Tiêu đi ngang qua bên ngoài.
Lâm Sơ Dương vội vàng kêu lên: “Bận bịu cả ngày, lại đây cùng nhau ăn cơm đi.”
Sắc mặt Mạc Trạch cứng đờ, Đàm Tiêu cũng có chút sững sờ, theo bản năng dùng ngón tay chỉ chỉ mình, “Ta?”
Lâm Sơ Dương rất dứt khoát gật đầu một cái, trực tiếp đứng dậy lôi người ta vào, ấn lên ghế, còn giúp người ta xếp đặt bát đũa.
Lần này muốn đi cũng đi không được.
Đàm Tiêu cứng ngắc giật giật khóe miệng, len lén liếc Mạc Trạch một cái, quả nhiên, ánh mắt kia thấy thế nào cũng không thích hợp…
Bên môi Mạc Trạch vẫn mang nụ cười, “Sư huynh của ta nói đúng lắm, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, liền tùy tiện ăn một chút đi, cơm nước này đều là ta dùng linh cốc làm, đối với tu luyện cũng có ích.”
Vừa nói như thế tay cầm đũa của Đàm Tiêu liền run lên, đây chính là thức ăn tân tông chủ làm đó, hắn ăn vào ngày mai còn có mạng để sống không?
“Nhanh ăn đi.” Lâm Sơ Dương nghĩ người ta ngại ngùng, gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong bát đối phương, “Tay nghề của sư đệ ta không tồi đâu.”
Đàm Tiêu nhìn tân tông chủ đối diện cười càng thêm ấm áp như gió xuân, thật lòng sắp khóc rồi.
Hức hức hức, tại sao cuối cùng bị thương luôn là hắn.
Này mẹ nó rốt cuộc là ăn cơm hay là muốn đòi mạng hả!
Một bữa cơm ăn gần tới nửa canh giờ. Nguồn :
Lâm Sơ Dương cảm thấy không sai biệt lắm, để đũa xuống hỏi: “Đúng rồi, Đàm Tiêu, ngươi có nguyện vọng gì hay không?”
Đàm Tiêu một lần nữa cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên, đây là chê hắn chết không đủ nhanh đi…
Lão đại, cầu buông tha mà! ! !
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.