Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 1:




Lâm Sơ Dương làm sao cũng không nghĩ tới có một ngày cậu sẽ bị một bát mì nghẹn chết.
Mì là Lão Đàn dưa muối, vị mà cậu thích nhất, nấu xong rồi thêm chút dấm chua lại thả chút dầu ớt, ngửi một cái đều là hương thơm, cậu vừa ăn vừa mở website ra, đúng dịp thấy tiểu thuyết lúc trước đang theo cập nhật, còn là đại kết cục.
Bộ truyện này tên là «vô cực chí tôn», điển hình văn tu chân ngựa giống hậu cung, tác giả kéo hố hơn nửa năm, thời điểm mắt thấy chỉ kém một chương nữa là kết thúc liền gài bẫy, lúc đó cậu bị bẫy suýt nữa hộc máu, không nghĩ tới non nửa năm cũng đã qua tác giả lại phát hiện lương tâm cho cái kết thúc.
Hai mắt Lâm Sơ Dương tỏa sáng, vội vàng mua V, thuận tiện thưởng một cái hoả tiễn, sau đó xem từ đầu.
Truyện «Vô cực chí tôn» này khác với phái khổ tình ngược nhân vật chính đang lưu hành hiện giờ, vai chính Mạc Trạch có thể nói là ở trong nghịch cảnh trưởng thành thành thánh nhân, dưới sự chiếu rọi của bàn tay vàng cuối cùng dẫn dắt đông đảo hậu cung tiểu đệ thân nhân cùng nhau thành thần.
Chương cuối cùng này là lúc nhân vật chính công thành danh toại, Lâm Sơ Dương xem đến kích động, nhưng mà đến phần cuối lại vẫn cứ chênh lệch một bước.
Tác giả viết như vầy: “Mạc Trạch dẫn dắt mọi người đứng ở lằn ranh tầng trời thứ chín mươi chín, phía trước là một cái truyền tống trận khổng lồ, đây là phương pháp duy nhất đi đến vô cực giới, chỉ cần vào vô cực giới, hắn chính là chủ thần của thế giới này, chỉ kém một bước này, hắn liền có thần lực vô thượng, trợ giúp những người càng cần phải trợ giúp, sứ mạng của hắn trách nhiệm của hắn tất cả đều sẽ được giải đáp sau khi bước một bước này, như vậy, còn do dự cái gì đây…”
Chấm dứt ở đây, phía dưới một đám dấu chấm lửng liền đánh ra hai chữ thiệt bự —— “Kết thúc”.
Lâm Sơ Dương muốn mắng người, truyện gần tới 20 triệu chữ rồi mà còn thiếu vài chữ như vậy sao, đi một bước đó nữa không được sao, cái kết thúc nhìn như kết thúc trên thực tế là chưa xong gì cả hại cậu sắp hộc máu có biết không, có còn để cho người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sống không hả!
Cậu kích động mắng, mì trong miệng cũng không quan tâm, kết quả không để ý kẹt ở cuống họng, liếc mắt so với vai chính còn “công thành danh toại” trước một bước.
Sau đó, cậu xuyên.
Đây không phải là căn nhà nhỏ hiện đại chỉ có một phòng ngủ một phòng vệ sinh kia của cậu, mà là một phòng ngủ khá là nghèo nàn, muốn nói có cái gì đặc biệt, thì chính là trang trí đặc biệt cổ hương cổ sắc, cùng với trang trí của mấy gian phòng trong phim truyền hình cổ trang có tám phần giống nhau, chỉ có điều gia cụ ở trong đó phần lớn đều là giả, mà đồ vật trong phòng này tuy rằng ít, nhưng mỗi một thứ xách ra ngoài quẳng tới hiện đại đều tuyệt đối là cấp bậc quốc bảo.
Bên ngoài trời đã tối, bên trong phòng châm ngọn đèn, ánh sáng có chút mờ tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ bóng người chiếu ra trên bức bình phong cũ nát cách đó không xa, thỉnh thoảng còn có thể truyền ra vài tiếng nước chảy, rõ ràng chủ nhân căn phòng đang tắm.
Lâm Sơ Dương hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Có biết xuyên qua đại biểu cho cái gì không?
Vai chính, bàn tay vàng, hậu cung, tiểu đệ, xưng bá thế giới…
Chỉ cần xuyên qua, đó chính là tình tiết cuộc sống thành công, có thể có chuyện gì càng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào hơn chuyện này sao, ngược lại cậu một kẻ không cha không mẹ một mình cô đơn, đến chỗ nào cũng giống nhau, chỉ là không biết mình rốt cuộc là hồn xuyên hay là người xuyên đây?
Dựa theo định luật xuyên qua, chủ nhân căn phòng đang tắm kia nhất định là một em gái, chỉ không biết là dạng yêu nghiệt ngự tỷ hay là loli đáng yêu nhỉ.
Chùi, nước miếng cũng sắp rớt ra rồi.
Cậu theo bản năng vươn tay đi lau khóe môi, lại phát hiện nhấc tay nửa ngày ngay cả ngón tay cũng không động đậy, giống như là bị cao thủ võ lâm điểm huyệt.
Cậu liền thử một chút, kết quả vẫn như trước không thể động đậy, vì vậy hưng phấn qua đi, cậu sợ hãi.
Nhưng mà chuyện làm cho cậu càng sợ hãi hơn còn ở phía sau.
Chủ nhân căn phòng hình như đã tắm rửa xong, ở trần từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn mái tóc dài như tơ lụa màu đen khoác lên vai kia, nhìn thân thể tràn ngập sức bật rồi lại sáu khối cơ bụng không chút nào lộ liễu kia, nhìn gương mặt tuấn tú tràn ngập ánh mặt trời hoàn mỹ có thể so với thiên thần giáng trần kia…
Đẹp thì đúng đẹp rồi, cơ mà giới tính không đúng nha!
Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu sắp chết rồi, đố kị chết, đây rốt cuộc ai là nhân vật chính vậy hở!
Chủ căn phòng tự nhiên không nghe được nội tâm Lâm Sơ Dương hò hét, hắn đi lại vững vàng tiêu sái đến trước giường, cẩn thận từng li từng tí một lại cực kỳ ôn nhu (?) theo thân thể Lâm Sơ Dương khẽ vuốt xuống, tiếp đó không chút do dự tiến vào thân thể của đối phương…
Động tác hào phóng như vậy khiến Lâm Sơ Dương trong nháy mắt bối rối, mãi đến tận khi chủ nhân căn phòng soi soi trước một mặt gương mà độ rõ ràng có thể so với hiện đại mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiếp đó hận không thể chết một lần nữa.
Giời ạ xuyên thì xuyên đi, xuyên không thành nhân vật chính cho pháo hôi phản công cũng được mừ, lại xuyên thành áo chíp của người ta là thế quái nào?
Xuyên không đại thần mi ra đây, ông tuyệt đối không bóp chết mi đâu! ! !
“Đo lường được tâm tình của kí chủ lâm thời dao động cao hơn 200%, hệ thống tải thành công, kí chủ lâm thời chào ngài, bổn hệ thống là hệ thống phát triển thành thần tiến sĩ K tinh cầu M88, tạm mệnh danh là KH001, mời ngài xác nhận là có trói buộc vĩnh viễn với bổn hệ thống hay không.”
Bỗng nhiên xuất hiện âm thanh dọa Lâm Sơ Dương giật mình, cậu xem qua không ít truyện hệ thống, nhất thời hiểu rõ đây là bàn tay vàng, áo lót không thể nói chuyện, nhưng cậu có ý thức, có thể dùng ý thức giao lưu với hệ thống, “Có dám cho ông mày một thân thể không hả!”
Hệ thống: “Bản thể xuyên qua là căn cứ vào dữ liệu bản thân kí chủ kết nối sau đó lấy được thân thể tốt nhất, không thể thay đổi.”
Lâm Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi: “Ý của mày là nói ông thích hợp làm áo lót của người ta đấy hả?”
Hệ thống: “Đúng thế.”
Lâm Sơ Dương hận không thể lật bàn: “Tới địa ngục đi trói buộc, ông đây mặc kệ rồi!”
Hệ thống: “Vì thân thể của kí chủ ở thế giới khác đã hoả táng, sau khi thủ tiêu trói buộc hồn phách của kí chủ sẽ quy về hư vô, có xác nhận thủ tiêu trói buộc hay không?”
“…” Lâm Sơ Dương âm thầm mài răng, cái này là uy hiếp trắng trợn cố tình lại không thể khiến người ta hoàn toàn từ chối, dù sao trói buộc hệ thống còn có thể làm áo lót cho người ta, không trói buộc thì ngay cả cơ hội đầu thai cũng mất. Nguồn :
Hệ thống dụ dỗ nói: “Sau khi trói buộc vĩnh viễn hệ thống thì kí chủ có thể chuyển đổi thành hình người, sau đó căn cứ vào tình huống tu luyện của bản thân, chỉ cần đến trình độ nhất định liền có thể vĩnh viễn thu được thân thể, hơn nữa bổn hệ thống vì trở thành hệ thống thần, chỉ cần kí chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, không chỉ có thể thành thần, thậm chí có tỷ lệ xưng bá thế giới…”
“Áo lót vẫn cứu vớt thế giới như thường.” Lâm Sơ Dương kiên định gật đầu, đem tiết tháo còn dư lại không nhiều vò đi vò lại toàn bộ ném xuống.
Có điều cậu cũng không nói sai, mi có gan thì ra cửa không mặc đồ lót đê.
Hệ thống: “Trói buộc vĩnh viễn thành công, kết nối thế giới… kết nối xong xuôi, thế giới trói buộc là «vô cực chí tôn», sách đã để vào ba lô, mời kí chủ tự mình kiểm tra.”
Lâm Sơ Dương bị lời này gây kinh hãi, cao hứng nửa ngày thì ra là xuyên sách, người ta vai chính còn ở đây thì cậu làm sao hả hả?
Hệ thống bỗng dưng bắn ra mấy cái lựa chọn, theo thứ tự là nhân vật, kỹ năng, túi vật phẩm, nhiệm vụ, bạn tốt, thương thành.
Tầm mắt cậu dừng lại trên balo ở sau lưng vài giây túi trữ vật liền tự động mở ra, tổng cộng ba mươi ngăn, trống rỗng, chỉ có ngăn thứ nhất bỏ một quyển sách nhỏ như biểu tượng, cậu liền nhìn chăm chú quyển sách vài giây, trong lòng đọc thầm sử dụng, quyển sách tự động từ trong túi trữ vật nhảy ra, hóa thành một vệt sáng tiến vào trong cơ thể cậu, đem nội dung truyện mà cậu đã quên mất bù lại toàn bộ.
Nhân vật chính của «vô cực chí tôn» tên là Mạc Trạch, là con trai nuôi của tam gia của thế gia tu chân Mạc gia, bởi vì trời sinh thể chất ngũ linh căn phế vật, thuở nhỏ liền không được coi trọng, dưới thiết kế của một kẻ có tâm, cuộc sống mỗi ngày không khác gì nô dịch.
Cho dù bị Mạc gia đối xử như vậy, Mạc Trạch vẫn cứ không bị lệch lạc, trong lòng cảm kích Mạc gia, nên sau đó cho dù gặp được kỳ ngộ đem ngũ linh căn hóa thành đơn linh căn, cũng dứt khoát từ chối lời mời của các đại tông môn, kiên trì ở lại Mạc gia, dưới chiếu rọi của bàn tay vàng thu tiểu đệ khuếch trương hậu cung cuối cùng thống lĩnh lục giới cùng phi thăng đến vô cực giới cao nhất thảnh thơi thảnh thơi sinh sống.
Lúc trước khi Lâm Sơ Dương đọc truyện liền bị đóa hoa trắng nhân vật chính thăng hoa thành thánh nhân này làm cho máu tươi đầy mặt, thật khó tưởng tượng có người dù bị ngược chết đi sống lại như vậy vẫn liếm mặt nói tha thứ cho mi, mi đánh hắn má phải hắn còn đưa má trái đến tay mi cho mi đánh.
Một chữ —— tiện.
Cảm khái xong xuôi, cậu lại đem tầm mắt hướng về thông tin nhân vật.
Họ tên: Lâm Sơ Dương
Bản thể: Lưu Vân Y (phòng thủ)
Thực lực: Luyện khí tiền kỳ
Chủ nhân: Mạc Trạch
Giá trị tinh lực: 100
Giá trị thể lực: 100
Khí huyết: 2000
Nội lực: 1500
Ái tâm: 350
Lưu Vân Y là một trong số pháp bảo hộ thân mà mẹ ruột của Mạc Trạch lưu lại cho hắn, truyền thuyết là vân tàm ti tiên giới chế thành, toàn thân trắng noãn, tự mang công năng thanh tẩy huân hương, chỉ cần mặc vào thì bất kỳ pháp bảo linh khí nào cũng không thể tạo thành thương tổn với hắn, đồng thời có thể tăng nhanh tốc độ phục hồi vết thương bình thường cùng bổ sung linh khí, trong nguyên tác thì Lưu Vân Y đã cứu Mạc Trạch không dưới mười lần, chỉ có điều bởi vì bên ngoài miêu tả không rõ, nên chẳng ai nghĩ tới bảo bối này lại là cái áo lót.
Lâm Sơ Dương cảm thấy tâm lý cân bằng được ít nhiều, dù sao thì Lưu Vân Y là Thần khí hiếm có trong lục giới, còn đi theo chân nhân vật chính lăn lộn, cách nhân vật chính càng gần thì có nghĩa là càng có cơ hội chen rớt nhân vật chính để mình vào thay, áo lót… thì áo lót đi, ngược lại cũng không phải vĩnh viễn như vậy.
Ngay lúc cậu đang xây dựng tâm lý, Mạc Trạch đã đem chính mình thu thập thỏa đáng, quay người ra cửa.
Hôm nay là ngày thứ ba gia chủ Trương gia đến Mạc gia làm khách, bởi vì hai nhà có ý định thông gia nên gia chủ Mạc gia đặc biệt bố trí dạ tiệc vào đêm nay, muốn nam tử đã đến tuổi của Mạc gia có mặt toàn bộ để cháu gái của gia chủ Trương gia xem mặt, rất có ý tứ mặc quân lựa chọn.
Tuy rằng hiện nay giữa nam nữ nhân giới không có nhiều quy củ như vậy, nhưng hành động này vẫn khó tránh khỏi có chút hoang đường, dù sao thì Mạc gia trong những gia tộc tu chân ở nhân giới đứng hàng thứ ba, xách ra toàn bộ cho người ta lựa giống như lựa bắp cải thế này, vứt đi vẫn là mặt mũi của Mạc gia, cho nên hành động này của gia chủ Mạc gia tỏ rõ chính là não bị nước vào, cố tình người khác đều không nhìn ra, không một ai đứng ra ngăn cản.
Tiệc tối đặt ở trong chủ viện, đầy năm cái bàn lớn, Mạc Trạch đi vào sân, không nhìn ánh mắt hoặc miệt thị hoặc khinh bỉ của mọi người, vẫn cúi đầu đi đến trong góc tìm chỗ ngồi xuống, sau đó ở nơi mà người khác không thấy được cong khóe môi lộ ra một nụ cười khá là châm chọc, đáy mắt một mảnh trong trẻo lạnh lùng.
Nếu như Lâm Sơ Dương biết xem sắc mặt người ta, nhất định sẽ bị biểu tình lạnh lùng của Mạc Trạch làm cho khiếp sợ, do đó tận đáy lòng hoài nghi tính chân thực của quyển sách, nhưng đáng tiếc cậu một kẻ phế vật giao tiếp ghét nhất chính là xem sắc mặt người ta, cho nên hiện tại coi như cậu nắm giữ tầm mắt 360 độ không góc chết cũng chỉ miễn cưỡng điều tra điều tra hoàn cảnh, sau đó toàn bộ tâm tư đặt trên hoa quả tráng miệng trên bàn, hận không thể nhào tới cắn hai cái.
Không bao lâu Mạc Trạch cảm giác ngực hắn dường như dính cái gì đó, áo lót có chút ẩm ướt…
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.