Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 10: Radio




"Vật tư khẳng định là phải lấy lại, nhưng mà đại thiếu, vật tư hiện tại còn trong tay nhị thiếu, vị trí cụ thể chúng ta cũng không biết, theo tính cách của nhị thiếu, chọc cho nóng thì nói không chừng anh ấy sẽ hủy vật tư cũng sẽ không đưa cho chúng ta." Triệu Tín nói.
"Hừ! Cậu ta dám, chớ quên cậu ta cũng là người Hàn gia, vì Hàn gia cũng nên cống hiến. Trước kia hồ nháo còn chưa tính, hiện tại mạt thế, không chấp nhận được cậu ta tùy hứng như vậy."
"Nhưng hiện tại vật tư rốt cuộc......"
Châm chọc cười cười, Hàn Triều cắt đứt tinh thần lực không muốn nghe tiếp, quả nhiên đối với bọn họ không thể chờ mong cái gì! Vừa rồi ở đại sảnh anh có cảm giác mục đích thật sự bọn họ đến tìm anh là vì vật tư, kết quả thật không ngoài sở liệu!
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, mọi người tụ tập ở đại sảnh khách sạn.
Hàn Triều mang theo Thích Thất đứng ở phía sau đám người, khóe môi nở nụ cười bất cần đời, cầm đao nghiêng nghiêng dựa vào cột chống ở đại sảnh khách sạn.
Nhìn Hàn Triều một lần nữa khôi phục bộ dáng bất cần đời, Thích Thất tò mò xem xét anh vài lần, thời gian là bao lâu? Có lẽ từ khi mạt thế đến, Hàn Triều tựa như thay đổi thành một người khác, dáng vẻ bất cần đời đã không thấy, trở nên đáng tin cậy, kiên nghị, giống như có anh ở đó thì không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, bất luận cái gì trước mặt anh đều không là vấn đề. Mà hiện tại, anh lại khôi phục trở về bộ dáng cô biết lúc đầu, đã xảy ra chuyện gì?
Đại sảnh khách sạn, người sống sót biết bọn Hàn Tiến phải đi, sôi nổi che kín cửa khách sạn:
"Các người không thể đi, các người đi rồi, chúng tôi phải làm sao?"
"Đúng vậy, các người là quân nhân, nên bảo vệ chúng tôi, các người đi rồi ai sẽ bảo vệ cho chúng tôi."
"Đúng rồi, đúng rồi..."
Triệu Tín đứng ra giơ tay ý bảo mọi người an tĩnh, sau đó trấn an nói: "Mọi người an tâm, chính phủ khẳng định sẽ tích cực cho người đến cứu viện, khả năng sẽ là ngày mai, hoặc ngày mốt, quân đội cứu viện sẽ tới. Chúng tôi muốn đi thành phố B, mọi người cũng không có khả năng đi cùng với chúng tôi xa như vậy. Cho nên..."
Lời còn chưa nói xong đã bị người cắt ngang: "Nói thật dễ nghe, đã hơn mười ngày mà vẫn không gặp chính phủ tới cứu viện, tôi mặc kệ, các người là quân nhân, bảo vệ dân chúng chúng tôi là việc các người phải làm, không cho các người đi."
Triệu Tín nghẹn lời, mạt thế đã hơn mười ngày, không nói người thường, chính là bọn họ cũng không biết tin tức gì từ bên ngoài, ở mạt thế hệ thống thư từ qua lại đều bị phá hỏng, căn bản không liên lạc với bên ngoài.
Nếu không phải biết được vật tư ảnh hưởng đến Hàn gia thế nào, mà trong tay Hàn Triều nắm chính là vật tư duy nhất Hàn gia chuẩn bị, bọn họ nhất định phải tìm được, không thì bọn họ đã sớm bỏ đi, bên ngoài thay đổi thế nào bọn họ cũng thật không biết.
Lúc hai bên đang giằng co, đột nhiên có tiếng loa truyền tới: "Từ từ... từ từ... yêu cầu đại dân chúng... từ từ... căn cứ an toàn... từ từ... đi trước..."
Tiếng loa! Từ đâu ra?! Mọi người hướng về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi xinh đẹp ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một cái radio nhỏ, nhìn trái nhìn phải, còn duỗi tay vỗ vỗ, chụp chụp, mọi người kinh hồn táng đảm, sợ cho cái radio hiện tại là thứ duy nhất biết được tin tức bên ngoài sẽ bị cô làm hư.
Radio là trước mạt thế Thích Thất mua, ở mạt thế mọi thiết bị thông tin cơ bản đều không thể dùng, radio sẽ thành thiết bị duy nhất để mọi người biết được tin tức bên ngoài, trong lúc mua vật tư cô đã chuẩn bị vài cái.
Đáng tiếc sau khi mạt thế đến, radio vẫn luôn không bắt được tín hiệu truyền đến, nhưng sáng hôm nay cô nghe được tin, vốn đang cho rằng tất cả mọi người đều nghe được, nghe xong đối thoại giữa hai bên bọn họ, biết bọn họ căn bản không biết tới sự tình căn cứ an toàn, cô liền nghĩ đến lấy radio ra cho bọn họ nghe, kết quả...
"Em đang làm gì?" Hàn Triều nhìn Thích Thất ngồi xổm trên mặt đất, cũng đi theo nửa ngồi xổm tò mò xem cô đùa nghịch radio.
"Ai? Ai? Thật kỳ quái, rõ ràng buổi sáng tiếp được tín hiệu mà? Mới vừa rồi em còn nghe được, như thế nào đi xuống lầu lại mở ra không có nữa? Có phải bị hư rồi hay không?" Cô vừa nói vừa đem radio đảo đảo, lại loảng xoảng chụp chụp vài cái.
"Anten không kéo ra, em kêu nó thu tín hiệu như thế nào, thật là ngốc." Trong miệng Hàn Triều đầy ghét bỏ, trong mắt lại không ngừng hiện ra vài tia buồn cười, vài tia sủng nịch.
Thích Thất nhìn lại radio vẫn còn mới như vậy, chụp lấy cái ót cười ha hả: "Ha hả ha hả, đúng rồi đúng rồi còn có anten, em thế nào lại quên mất."
"Người sống sót thành phố C xin chú ý, người sống sót thành phố C xin chú ý, đây là căn cứ an toàn thành phố C, căn cứ ở quân khu phía đông bắc thành phố C, kêu gọi dân chúng..."
Trong radio truyền ra tới tin tức căn cứ an toàn thành phố C, vị trí, thuyết minh sẽ có quân đội đến tiếp ứng người sống sót, hộ tống người sống sót tiến đến căn cứ, cũng kêu gọi người có năng lực chính mình tiến đến căn cứ an toàn.
Nghe xong tin truyền, người sống sót trong khách sạn hoan hô lên, bọn họ rốt cuộc được cứu trợ.
"Tốt quá, mọi người, hiện tại mọi người có thể đi căn cứ thành phố C, chúng tôi..." Triệu Tín vừa muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, chính phủ phái quân đội tới cứu viện, người sống sót có thể đi căn cứ, bọn họ liền có thể xuất phát, không ngờ anh còn chưa nói xong đã bị người cắt ngang.
"Các người còn phải đi? Chúng tôi làm sao bây giờ?" Người sống sót giáp kêu lên.
Triệu Tín trên mặt cứng đờ, sau đó khôi phục, trấn an nói: "Các người có thể đi căn cứ an toàn, tin tức không phải có nói sao, có thể chờ đợi bộ đội cứu viện."
"Chúng ta tay không tấc sắt như thế nào đi? Lại nói, ai biết bộ đội khi nào có thể lại đây." Người sống sót giáp nói.
"Đúng rồi, các người còn không phải là quân đội, không nên hộ tống chúng ta đi an toàn căn cứ sao?" Người sống sót Ất nói.
"Chúng ta là......"
Triệu Tín còn chưa nói xong liền lại bị cắt ngang: "Chúng ta có thể hộ tống các ngươi đi căn cứ an toàn, nhưng các ngươi cần thiết bảo đảm phục tùng mệnh lệnh."
Những người sống sót vội vàng đáp ứng: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề."
"Tốt, tốt."
Triệu Tín trong lòng trầm xuống, vội vàng kêu lên: "Hàn đội......"
Lời nói chưa nói ra, đã bị Hàn Tiến phất tay ngăn lại: "Chúng ta trước đi căn cứ thành phố C."
Triệu Tín quét mắt một cái nhìn người sống sót bốn phía, câm miệng không nói.
"Hàn đội, vì cái gì phải đáp ứng mang người sống sót?" Chờ những người sống sót tan đi, Triệu Tín không tán đồng hỏi Hàn Tiến.
"Chúng ta trước đi căn cứ an toàn, nơi đó có máy liên lạc vệ tinh."
Căn cứ thành phố C là quân khu cải biến thành, nơi đó có hệ thống thông tin vệ tinh, cho nên Hàn Triều quyết định đi căn cứ, nhìn xem máy vệ tinh còn có thể dùng được không, trước liên lạc với thành phố B.
Triệu Tín tận tình khuyên nhủ: "Hàn đội, anh đừng quá xúc động, ngay cả muốn đi căn cứ cũng không thể mang nhiều người như vậy."
Hàn Tiến tắc có điểm không cho là đúng: "Vì cái gì không thể? Dù sao chúng ta cũng phải đi căn cứ."
"Hàn đội, nhiều người như vậy chỉ cần đi ra ngoài chính là vấn đề lớn, chúng ta như thế nào đi căn cứ?"
"Chúng ta hôm nay ra ngoài tìm xe......"
......
"Nhìn cái gì?"
Ngồi ở sô pha khách sạn, trong miệng ngậm một khối bánh quy, Thích Thất nghe được thanh âm, tầm mắt nhìn về phía hai người Hàn Tiến đang đối thoại quay lại:
"Hàn tổng, vì sao Triệu Tín kia không muốn đại ca anh mang người sống sót đi căn cứ?" Cô rất tò mò, dù sao bọn họ cũng phải đi, vì sao không thể đi chung?
Lúc trước khi bọn họ muốn đi thành phố B, mang nhiều người sống sót lặn lội đường xa đi thành phố B là căn bản không có khả năng, thây ma ở phụ cận khách sạn đều bị dọn dẹp sạch thật an toàn, người sống sót còn không bằng lưu lại tại khách sạn chờ cứu viện, nhưng hiện tại?
Hàn Triều lười biếng ngồi ở sô pha khách sạn, nghe được vấn đề Thích Thất hỏi, ngẩng đầu liếc mắt một cái phương hướng Hàn Tiến, giải thích:
"Người sống sót ở khách sạn có gần hai trăm người, nếu phải tiến hành di chuyển sẽ đem đến không ít thây ma, hiện tại tuy rằng thây ma thân thể cứng đờ không linh hoạt, chạy cũng không mau, nhưng chúng nó không biết mệt mọi, số lượng lại kinh người.
Hiện tại có căn cứ an toàn ở đây, căn cứ cũng tổ chức cứu viện, người sống sót hoàn toàn có thể chờ quân đội tới cứu, quân đội quen thuộc đường lối, có đoàn xe, có thể cứu chữa, có vật tư, còn có vũ khí, chờ đợi cứu viện so với đi theo chúng ta muốn tốt hơn nhiều."
Anh như suy tư gì, nhìn thoáng qua Hàn Tiến: "Đại ca lần này quá xúc động..."
......
Tiểu đội Hàn Tiến đi ra ngoài tìm xe và xăng, Triều Hổ không chịu ngồi yên cũng đi theo, mà ăn không ngồi rồi Thích Thất và Hàn Triều trở về phòng khách sạn.
Ngồi trên giường gặm bánh, Thích Thất ngẩng đầu nhìn Hàn Triều nằm trên giường, bánh quy thật khô cô ăn đã xong, nếu hiện tại có trái cây thật tốt, cô đã lâu không ăn được trái cây: "Ai! Thật nhàm chán!"
Liếc mắt một cái thấy Hàn Triều không phản ứng: "Em nói nha, Hàn tổng, gần đây mặt trời thật nóng, làn da em giống như bị phơi đến đen, anh nói có phải hay không nên lấy gì bổ bổ."
Trái cây trong không gian Hàn Triều không chỉ ăn quá ngon, lại to lại ngọt còn không bị ô nhiễm, ngẫm lại thật là đến chảy nước miếng, đáng tiếc Hàn Triều không thường lấy ra ăn. Bây giờ sẽ cùng đám người sống sót lên đường vậy càng ăn không được, thừa dịp này chỉ có bọn họ hai người, có thể a a một chút hay sao.
Nghe được lời này Hàn Triều mở mắt ra nhìn mây đen che bầu trời, mặt trời thật nóng?! Hừ! Anh nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Thích Thất thấy Hàn Triều vẫn không để ý tới mình, không ngần ngại trực tiếp thò lại gần kéo kéo anh: "A, dậy đi, lấy chút trái cây cho em ăn đi, sau này đi cùng đội ngũ có nhiều người như vậy, trái cây đều không thể lấy ra ăn nha." Ngẫm lại còn có điểm ủy khuất.
Hàn Triều đột nhiên mở to mắt, đúng, về sau phải đi cùng đội ngũ......
......
Xong việc, ôm một đống trái cây Thích Thất khóc không ra nước mắt, cô chỉ muốn ăn trái cây mà thôi, không muốn thứ khác......
Bọn Hàn Tiến tìm được ba chiếc xe buýt du lịch, sáng sớm hôm sau, người sống sót theo thứ tự ngồi lên xe, mà vật tư lấy từ dị năng không gian được lấy ra phát cho mọi người.
Thích Thất là bị Hàn Triều bế lên xe buýt, kháng nghị một đêm, rạng sáng Thích Thất mới được Hàn Triều buông tha cho đi ngủ, mà đội ngũ sáng sớm phải xuất phát. Vừa tiến vào mộng đẹp Thích Thất như thế nào cũng không muốn tỉnh, Hàn Triều bất đắc dĩ chỉ có thể ôm cô lên xe.
Đội ngũ xuất phát, dọc theo đường đi nơi nơi đều là xe báo hỏng, đoàn người thỉnh thoảng phải dừng lại dọn dẹp, không ngoài Hàn Triều dự liệu, đội ngũ bọn họ đưa tới không ít thây ma.
Mà đối diện với thây ma, người sống sót càng hoảng sợ hoảng loạn, thậm chí có người còn muốn chạy ra ngoài xe trốn, kết quả lại bị thây ma ăn luôn, người sống sót càng thêm hoảng sợ, bất đắc dĩ đội Hàn Tiến chỉ có thể phái người tới trấn an.
Vừa phải dọn dẹp đường, đối phó thây ma, còn phải một bên trấn an người sống sót, cho đến khi mặt trời ngả về tây, đội ngũ mới chậm rãi ra khỏi nội thành, trời tối tình huống không rõ không thích hợp lên đường, đoàn người chỉ có thể dừng lại đóng quân.
Mà cho đến khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, Thích Thất vẫn ỷ trên vai Hàn Triều nặng nề ngủ, thậm chí bữa tối cũng không thức dậy ăn, trực tiếp ngủ tới sáng sớm hôm sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.