Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 4: Không Thể Nói Là Phế Vật!





"Ngươi làm vẻ mặt gì đấy?!"
Biểu cảm như vậy, khuôn mặt vừa nhìn đã rét lạnh, nhìn tiếp lại cảm thấy gương mặt kia của Đế Nữ lộ vẻ châm chọc như có như không, trong ánh mắt còn hiện rõ sự không kiên nhẫn.
Đây chẳng khác nào là lửa cháy đổ thêm dầu.
Trong lòng hơn mười vị Tiên Quân Tiên Tôn càng thêm tức giận, có người trực tiếp quát lớn tại chỗ: "Tạ Vi Ninh! Hiện tại ngươi đang tỏ cái thái độ gì? Thân là nữ nhi Tiên Đế, bây giờ đến cả lễ nghĩa cơ bản cũng không có sao?"
Đám người bọn họ cống hiến không biết bao nhiêu cho Tiên giới, luận bối phận thì lớn hơn nàng mấy bậc, luận quan hệ thì có thể xem là nửa trưởng bối của nàng, luận công trạng thì ngay cả Tiên Đế Tiên Hậu cũng phải khiêm nhượng vài phần, cho bọn họ mấy phần mặt mũi.
Ở bên ngoài, có tiểu tiên nào, nhân vật phương nào lại dùng thái độ thế này nói chuyện với bọn họ chứ?
Ngày xưa bọn họ tới, Đế Nữ này tốt xấu còn biết phải rót một ly trà trước, mới bắt đầu nói mấy câu vô cớ gây sự, suy nghĩ hão huyền, giở tính tình thiên chi kiêu nữ của nàng.
Hiện tại thì tốt rồi, ra ngoài một chuyến trở về, trước tiên không nói đến chuyện chẳng làm được gì nên hồn, thái độ lại càng quá đáng hơn trước.
Sau khi có Tiên Quân sơ tán thị nữ ngoài viện, lập tức không nhịn được nói: "Nếu ngươi không phải là Đế Nữ, ngươi cho rằng hiện tại mình có thể có được tất cả sao?!"
Tiên Quân đang nói chợt dừng lại, nhìn trong phòng còn một người khác, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút: "...!Phù Ngạn, ngươi cũng ra ngoài trước đi."
Phù Ngạn nghiêng người nhìn sang.
Phong Thầm giương mắt nói: "Ra ngoài viện chờ."
Phù Ngạn cúi người hành lễ với nàng rồi lui ra.
Lúc này Tiên Quân mới nói tiếp: "Ngày thường không luyện tập phép thuật, không thích tu luyện, toàn thích gây chuyện thì cũng thôi; hiện tại còn tạo ra phiền toái lớn như vậy cho Tiên giới! Ngươi nói xem, trước đây ngươi quăng một chiến thư cho Ma Tôn, nói mang mười vạn Hộ Thiên Vệ mười tên Tiên Quân nhất định có thể thắng chắc, giải quyết một đại họa cho Tiên giới, bảo đám người Ma giới an phận một chút —— kết quả thì sao?!"
"Ngươi đã làm gì? Ma Tôn kia thế nào rồi? Ngươi biết không?!"
"Ngươi không biết, ngươi chưa làm gì cả đã bị một đạo thiên lôi đánh ngất, thậm chí tiêu hao vô số dược liệu thượng phẩm mới chữa được cái thân này của ngươi.
Còn Ma Tôn kia, cũng được người Ma giới mang về! Sau chuyện này, hai ngày nay người Ma giới tới không ít, tung hoành ngoài Bất Ngự Môn, kêu gào muốn giết người Tiên giới chúng ta để Ma Tôn hả giận!"
Trong biểu cảm mất kiên nhẫn của Phong Thầm cuối cùng lộ thêm một cảm xúc khác, lông mày hơi nhếch lên.
Chà, dáng vẻ cũng có chút giống đấy.
"Ngươi xem ngươi đã làm chuyện tốt gì, toàn tìm phiền phức cho bọn ta!" Một Tiên Tôn khác cực kỳ bất mãn nói: "Mấy năm gần đây quan hệ giữa Tiên giới và Ma giới ngày càng căng thẳng, lần này ngươi không những không diệt trừ được Ma Tôn rắc rối kia, ngược lại càng làm quan hệ hai giới bế tắc đến cùng cực, sợ là không bao lâu nữa, hai bên sẽ phải khai chiến!"
Tiên Tôn cười lạnh một tiếng: "Ta không nhớ cuộc chiến lần trước giữa hai giới là bao nhiêu năm trước, nhưng lại khắc sâu cảnh tượng sinh linh đồ thán kia! Ngươi có biết hiện tại bên ngoài lòng người hoảng sợ, có bao nhiêu người bởi vì chuyện này mà oán hận ngươi không!"
Tiên Tôn bên cạnh đánh giá "nàng" một lát, nhìn ra hiện nay "nàng" mới chỉ hồi phục ngoại thương, không biết bên trong còn bị thương đến mức nào, cần bao nhiêu linh đan diệu dược điều dưỡng, không khỏi chê trách: "Nữ nhi Tiên Đế, cảnh giới tu vi thấp kém, còn chưa hoàn toàn vào được Ma giới, thậm chí còn có mười vạn Hộ Thiên Vệ, thế mà lại bị trọng thương ở địa bàn của mình như vậy, ngươi đã làm mất hết mặt mũi Tiên giới! Việc này đã truyền khắp Tứ giới, ai cũng biết nữ nhi Tiên Đế không kham nổi trọng trách, đến cả một tia thiên lôi cũng không chịu nổi!"
Dù đó là tia thiên lôi cấp tím trước nay chưa từng gặp, chỉ ghi lại trong sách cổ.
Dù cho nghe nói Ma Tôn kia cũng bị thiên lôi đánh ngất, hai người cùng rơi xuống hố sét.
Mấy Tiên Quân Tiên Tôn này sớm đã giấu bất mãn với Đế Nữ ở đáy lòng, lần này mượn cái cớ để mắng nàng, cũng vì chuyện Ma giới tới gây sự mà giận chó đánh mèo với nàng, dù cố ý hay vô tình mà xem nhẹ hai việc này.
Giờ phút này, bọn họ đối mặt với Đế Nữ không biết hối cải như vậy lửa giận bốc lên tận đầu, lật ra các loại chuyện từ nhỏ đến lớn trong quá khứ, từ trước đến nay của nàng, làm sai chỗ nào, không đúng chỗ nào, lại quên mất mục đích ban đầu bọn họ tới nơi này.

—— vì sao hôm đó trời giáng xuống thiên lôi cấp tím.
Không ai chú ý tới Đế Nữ bị mọi người trách mắng, khí thế dần âm trầm, linh khí âm thầm dao động quanh "nàng" như sóng nước.
Lúc đầu Phong Thầm thấy bọn họ tới, ngại thân phận hiện tại khác biệt, vì tránh người khác phát hiện dị thường, gắng gượng nhịn mấy phần, không để bất kỳ câu nào của bọn họ lọt vào tai.
Khi nghe thấy người Ma giới, mới kéo dài sự kiên nhẫn này thêm một chút.
Không ngờ, những người này ngày càng không biết tiết chế, từng câu từng chữ kích động đến của thần kinh hắn.
Buộc sự nhẫn nhịn của hắn, biến thành không thể nhịn được nữa.
"Ngươi có nghe lọt tai những lời của bọn ta được phần nào không?"
"......"
"Tạ Vi Ninh!"
"......"
Sắc mặt Phong Thầm âm trầm, âm sắc lạnh nhạt: "Ồn quá.
Cút hết cho ta."
"?!"
Chúng Tiên Quân Tiên Tôn sửng sốt, quay sang tức giận quát: "Sao ngươi dám nói như vậy!"
Vừa dứt lời, trong phòng chợt nổi lên gió lạnh, rèm cửa trực tiếp bị gió cuốn lên, phát ra từng tiếng va đập!
Mọi người trấn tĩnh nhìn, phát hiện kẻ tạo ra dị tượng này lại là Tạ Vi Ninh?
Không đợi bọn họ cất tiếng hỏi, liền thấy đối phương đưa lòng bàn tay ra, một luồng khí lạnh chuyển động dọc theo lòng bàn tay, ngay lập tức tạo thành một cây linh kiếm —— hóa hình từ linh lực?!
Chuyện này đặt trên người ai cũng đều rất bình thường, nhưng đặt trên người Tạ Vi Ninh, tuyệt đối không bình thường.
Mọi người còn chưa hồi thần lại.
Ngay sau đó, mi tâm Phong Thầm hiện lên sự cáu kỉnh, rút kiếm chém tới.
"Bùm!"
Tiếng chấn động vang xa tới mười dặm.
Phù Ngạn chờ ngoài viện há hốc mồm nhìn Tiên phủ bị tốc cả nóc này, sau khi bình tĩnh lại, càng ngơ ngác nhìn các Tiên Quân Tiên Tôn bị kiếm khí tung ra ngoài cửa.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm Tiên phủ bị hư hại, chỉ thấy một nữ tử mặc bạch y, bên khóe miệng của Đế Nữ bọn họ tràn ra một vệt máu nhạt, lòng bàn tay nàng lại liên tục chảy máu, máu dính lên thân kiếm, linh kiếm màu trắng bạc tràn ngập mùi máu tanh.
Thậm chí, một áp lực vô hình ập đến trong nháy mắt.
Nữ tử có bề ngoài thu hút như vậy, rõ ràng bị thương cũng lộ ra một loại xinh đẹp vỡ vụn, vào giờ phút này, chỉ khiến người ta cảm thấy như đang dẫm lên hoa sen màu đỏ máu từ địa ngục mà đến, mỗi cái nhíu mày và mỗi nụ cười đều như thể đang đòi mạng người.
—— "Hoang đường!"

Không biết là vị Tiên Quân nào nói ra lời trong lòng bọn họ trước.
Đám người đứng lên với khuôn mặt cứng đờ, lại thấy khóe miệng người bên trong hơi nhếch lên, bật cười chế nhạo, ánh mắt trông thế nào cũng đều là khinh miệt.
Tuy Đế Nữ này đột ngột tung kiếm ném bọn họ ra ngoài cửa, nhưng suy cho cùng cảnh giới có sự chênh lệch, không tổn thương bọn họ bao nhiêu.
Nhưng thấy nàng từng bước một tiến lên, đáy lòng mọi người lại sinh ra sợ hãi.
"Đây dù sao cũng là Đế Nữ." Có người thấp giọng nói một câu.
Đúng vậy, đây là Đế Nữ, dù thế nào bọn họ cũng không thể thật sự động thủ.
Nhưng lúc đáy lòng xuất hiện suy nghĩ này, trên mặt đám người lại cảm thấy nóng rát.
Một Tiên Tôn phủi tay áo, mở miệng tiên phong: "Hôm nay thế này thôi, Đế Nữ, ngươi vẫn nên lo dưỡng thương."
Trước khi rời đi, ánh mắt rơi xuống linh kiếm, lại nhìn nàng thêm một cái nói: "Có thực lực như vậy, đừng dùng loạn."
Hắn dẫn đầu, những người còn lại cũng lần lượt từ bỏ rời đi.
"Từ từ."
Thanh âm này không nhỏ cũng không to, lại đâm thẳng vào đáy lòng đám người.
Trên mặt một Tiên Quân có chút khó coi: "Ngươi còn có chuyện gì?!"
Quăng bọn họ ra ngoài, bị bẽ mặt trước mặt một tiểu thị nữ còn chưa đủ sao!
"Thủ lệnh thông hành." Phong Thầm lãnh đạm nói.
Tiên Quân ngạc nhiên nói: "...!Ngươi cần nó làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ra ngoài?"
Hắn quay đầu lại, thấy đám người đi cùng đều im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn Đế Nữ chằm chằm, liền biết lúc này không ai cùng hắn nói chuyện, chỉ đành nói với "nàng": "Ma tu dưới trướng Ma Tôn ngoài Bất Ngự Môn đều chỉ đích danh đòi cái đầu của ngươi đấy!"
Ánh mắt Phong Thầm rơi xuống.
Tiên Quân bất giác nghẹn lời, một lát sau, hắn lấy thủ lệnh từ trong ngực ném qua.
Phong Thầm thuận tay tiếp lấy.
Tiên Quân phất tay áo xoay người: "Đi!"
Đám người nhìn nàng lần cuối, bước nhanh rời đi.
Chờ sau khi không còn nhìn thấy mấy bóng Tiên Quân Tiên Tôn trong viện này nữa, Phù Ngạn ngập ngừng tiến lên, vừa định đỡ tay nàng, liền nghĩ đến lòng bàn tay máu chảy không ngừng, đến gần xem mới phát hiện toàn bộ cánh tay cầm kiếm đều đang chảy máu, nhất thời không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
Lúc nàng đang bối rối, linh kiếm đã hóa thành linh khí tiêu tán.
Phong Thầm ngồi trên mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối, những giọt máu lập tức rơi xuống đầy đất.
"Điện hạ, người, việc này..."
Phong Thầm nhắm mắt lại.
"Gọi Tiên Y."
"Vâng!" Phù Ngạn bị "nàng" nhắc nhở mới nhớ ra, vội vàng lấy hạc giấy viết thư từ trong tay áo, sau khi đưa linh lực vào hạc giấy bay lên không trung, nhắm thẳng mục tiêu đến vị trí của Tiên Y.
Làm xong tất cả, Phù Ngạn lại hỏi: "Điện hạ, Tiên phủ này..."
"Gọi người sửa."
"Vâng!" Lại một con hạc giấy bay vào không trung.
Phong Thầm đi dạo một vòng ở linh phủ trong cơ thể, vô cùng trống vắng, không có chút gì, lại còn người nhỏ hư hại cần hắn chữa trị.
Xác nhận thân thể này sẽ vô dụng trong thời gian ngắn.
Phong Thầm...!Phong Thầm trầm mặc tiếp nhận sự thật này.
Hắn đã rất lâu không trải qua cảm giác vết thương nghiêm trọng, nhịn ho, nuốt máu như vậy.
Nói một câu, dường như tác động tới phế phủ.
Với hắn, chỉ là một cú đánh tùy ý.
Với nàng ta, lại là một cú đánh phải dùng hết toàn lực để không bị mất mạng.
Hắn không thể nói nàng ta là phế vật.
Chà.
Chẳng còn từ nào có thể hình dung nữa.
Nghĩ đến đây, Phong Thầm cau mày, hít sâu một hơi.
Chỉ hy vọng người này ở trên người hắn, đừng gây ra rắc rối gì mới tốt.
Nếu không......
Gương mặt Đế Nữ hiện ra một nụ cười tràn ngập sát ý.
Phù Ngạn dọn viện tử một chút, tránh những đá vụn đâm vào da của Điện hạ, chờ nàng dọn dẹp xong rồi lấy ra một cái nệm cho "nàng" ngồi, mới phát hiện trong viện vô cùng tĩnh lặng.
"Điện hạ?"
Mí mắt Phong Thầm khẽ giật.
Những người xung quanh Đế Nữ này bao gồm cả đám người Tiên Tôn, đều ồn ào và không biết nhìn sắc mặt.
So với Ma giới của bọn họ, thật sự...!ài.
Hắn mở mắt, một khuôn mặt thanh tú đang lo lắng xuất hiện trong tầm mắt.
Người này.
Vẫn xem là an tĩnh.
Tuy làm việc không nhanh nhẹn, nhưng không quan trọng.
Phong Thầm nói: "Sắp xếp mấy tên Hộ Thiên Vệ."
Phù Ngạn thắc mắc nhìn về phía "nàng".
"Bảo vệ ta đến Ma giới."

"...!Vâng." Phù Ngạn từ cảnh tượng ban nãy cũng đã biết, chắc hẳn Điện hạ các nàng đã quyết tâm muốn đến Ma giới.
Một con hạc giấy lại bay vào không trung.
Sau một lúc lâu, tiếng trò chuyện ríu rít tập hợp ngoài viện, có vẻ những người xung quanh cuối cùng đã phát hiện đống đổ nát kỳ lạ ở đây, rất nhiều thị nữ nhấc váy chạy đến.
Trước khi đám người kia tiến vào viện, Phong Thầm nhắm mắt điều tức* một hồi lâu, chợt nói: "Truyền việc này ra ngoài."
(Ji: *điều chỉnh, bình ổn hơi thở)
Phù Ngạn ngẩn ra, nàng nghĩ một chút, có chút không chắc chắn, dò hỏi lại: "Là truyền việc ngài muốn đến Ma giới ra ngoài sao?"
Đế Nữ điện hạ nhắm mắt dưỡng thần không cất lời.
Phù Ngạn: "Vậy cần truyền tới Ma giới không?"
Vẫn không nói gì.
Chỉ là khi nhắc tới Ma giới, mi tâm hơi động một chút.
Phù Ngạn hiểu ra: "Đã rõ, nô tỳ đi làm ngay."
Một hạc giấy lại bay vào không trung.
...
Tại Ma giới, Tạ Vi Ninh đi quanh phòng một lát, cảm thấy làm Ma Tôn này...!hình như cũng không có gì khó?
Chẳng có chuyện gì, càng không ai tới tìm nàng.
Thậm chí trong căn phòng này cũng không có thị nữ người hầu, cũng sẽ không ai phát hiện sự dị thường của nàng.
Chỉ có một từ thôi: Sướng.
Chỉ là ——
Nàng dừng bước.
Cúi đầu kéo vạt áo lần nữa, khẽ xoa một cái, cho dù không phát hiện ra cái gì, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Tạ Vi Ninh đẩy cửa ra ngoài, trong sắc trời tối đen này, đến chỗ một hộ vệ đang canh giữ ở ngoài hành lang và dừng lại.
Hộ vệ cầm chặt vũ khí, căng người ra, đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng.
Tạ Vi Ninh dán mắt nhìn hắn.
Sau một hồi lâu, hộ vệ thầm run rẩy.
"Đi..."
Hộ vệ quỳ sụp xuống.
"Gọi người tới."
Tạ Vi Ninh cuối cùng phun ra nửa câu sau: "Bản tôn muốn tắm."
Hộ vệ ngẩn ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.