"Được rồi, nước ấm đó, đệ uống đi." Tô Mộng Mộng một lần đem ly nước ấm đưa qua.
Bùi Tịch lại chậm chạp không nhận, không biết đã ngây người từ lúc nào, Tô Mộng Mộng nhìn hắn giải thích, "Lúc nãy nước lạnh, ta dùng pháp lực đun nóng một chút, ngươi hiện tại bị thương nặng, không thích hợp uống đồ lạnh."
Bùi Tịch này tiếp nhận ly nước, cúi đầu trong mắt hiện lên cảm xúc không biết tên, nháy mắt liền biến mất;
"Đưa cho ta." Tô Mộng Mộng nhìn hắn đã uống xong, duỗi tay lấy đi ly rỗng lại bị hắn giữ tay
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Bùi Tịch giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt ẩn hiện quang mang, tâm giống bị người ta nhẹ nhàng cào một cái, khó chịu không thể phát tiết..
"Ta chỉ muốn để ngươi dưỡng thương thật tốt thôi," Tô Mộng Mộng cau mày, "Thật sự, ngươi buông ta ra trước được không, ta đi lấy thuốc cho ngươi."
Tô Mộng Mộng nhìn hắn trong lòng có một ý tưởng lớn mật, nhẹ nhàng nâng lên một tay khác hướng tới lỗ tai hắn nhẹ nhàng xoa xoa, làm hắn lập tức buông tay.
Bùi Tịch gắt gao nắm chặt tay, nhịn xuống xúc động trong lòng;
"Chủ nhân, có cần đuổi nàng đi không, lỡ như lát nữa ngươi chịu đựng không được thì phải làm sao?"
"Không cần."
"Nhưng lỡ ngươi nhịn không được lộ ra chân thân, chẳng phải đưa cổ cho nàng thịt sao!"
"Chờ ta hâm nóng một chút, ngươi liền có thể uống."
Tô Mộng Mộng cười cười, sử dụng pháp lực hâm nóng lại thuốc..
Bùi Tịch nhìn người đang đứng sau ánh đèn, trong lòng bỗng nhiên run lên..
"Đinh!"
"Giá trị hắc hóa của nam chính giảm 3 điểm."
Tô Mộng Mộng nghe được thanh âm này, tay bỗng nhiên run lên, cuối cùng cũng giảm được vài điểm!
Vốn dĩ đã mệt rã rời hiện tại liền biến mất không thấy, cả người đều thoải mái, rất muốn vui vẻ nhảy lên hoan hô cho bản thân, xem ra cách làm này của mình đúng rồi
Bùi Tịch không có người thân bên cạnh, không có bằng hữu, bây giờ nàng liền ở bên cạnh chăm sóc hắn giống như người thân, luôn suy nghĩ vì hắn, vậy thì không bao lâu sau nàng liền hoàn thành nhiệm vụ rồi!
"Sư đệ," Tô Mộng Mộng múc một muỗng thuốc đưa đến miệng hắn "Uống đi."
Bùi Tịch nhìn hành động của nàng, đồng tử co lại, đáy lòng lại bị một cọng lông vũ lướt qua..
"Không cần, ta tự uống."
Tiếng nói vừa dứt, liền đưa tay tiếp nhận chén thuốc trong tay Tô Mộng Mộng, trực tiếp uống xong, vội vàng lấy đồ ngọt lúc nãy đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn.
Nhìn bộ dáng uống thuốc của hắn Tô Mộng Mộng chép miệng, "Đắng lắm đúng không?"
Bùi Tịch lúc này mới nhẹ nhàng cắn một miếng bánh, thật mềm cũng thật ngọt, ánh mắt sáng lên;
Tô Mộng Mộng nhìn phản ứng của hắn, che miệng cười trộm, "Ăn ngon không?"
"Nếu sư đệ không thích thì ngày mai ta đổi món khác, còn nếu thích thì ngày mai ta lại tiếp tục làm bánh này."
"Bánh mì này là do sư tỷ làm?" Bùi Tịch có chút kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, ngon lắm đúng không?" Tô Mộng Mộng hỏi hắn, ánh mắt có chút chờ mong đáp án;
Nếu hắn thấy ngon vậy chứng minh người khẩu vị của người ở đây vẫn giống với thế giới của nàng, vậy thì nàng lại mở vài cửa hàng, nhanh chóng làm giàu!
Bùi Tịch nhìn vẻ mặt nàng tràn đầy chờ mong, híp híp mắt, biểu tình đạm nhiên, "Ta thấy không ngon."
"Cái gì?" Âm lượng Tô Mộng Mộng cất cao, đồng tử phóng đại, gương mặt tràn đầy không thể tin, vẻ mặt của hắn lúc nãy làm nàng cho rằng hắn sẽ nói không tồi..
Bùi Tịch nghe thanh âm của nàng, ở địa phương nàng nhìn không thấy khóe miệng giơ lên nụ cười châm biếm;
Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nha
https://dembuon.vn/threads/edit-xuyen-sach-nam-chinh-benh-kieu-hac-hoa-ninh-mong-tam.95479/