Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 10: Dưa hái xanh không ngọt




Hít một hơi thật sâu, Tô Mộng Mộng bày ra nụ cười tiêu chuẩn của bạch liên hoa, ngữ khí nhu hòa, "Sư đệ, trước đó cũng là sư tỷ không đúng, về sau hai người chúng ta sẽ bao dung lẫn nhau, đệ yên tâm, về sau sư tỷ sẽ bảo hộ đệ, sẽ không để đệ bị người khác khi dễ."
Nghe đi, ta là hiền lành biết bao, khéo hiểu lòng người cỡ nào..
"Giá trị hắc hóa của nam chính, tăng 2 điểm."
Cái gì? Nụ cười của Tô Mộng Mộng lập tức cứng ngắc, nàng thật muốn nắm chặt cổ áo hắn, lớn tiếng hỏi hắn, trong lòng hắn rốt cuộc vặn vẹo thành dạng gì! Tặng kiếm cho hắn, quan tâm hắn, còn muốn bảo hộ hắn! Còn mẹ nó tâm càng ngày càng đen!
"Chủ nhân, nhìn nụ cười gian trá của nàng, tám phần là coi trọng ngươi! Ngươi ngàn vạn lần không cần đi theo nàng.."
Giây tiếp theo, nàng đem thanh kiếm nhét vào trong tay hắn.
"Không cần khách khí, cầm, kiếm này giờ là của ngươi!" Tô Mộng Mộng căng da đầu đem kiếm cho hắn, dùng hành động nói cho hắn, nàng đối với hắn tốt bao nhiêu!
Bùi Tịch không trả lời, trầm mặc nửa ngày sau mới mở miệng, "Chưởng môn, con đi xuống trước."
"Ừ, đi thôi."
Bùi Tịch gắt gao cầm kiếm trong tay, xoay người rời đi, sắc mặt âm trầm.
Thật là, tiểu ngạo kiều! Tô Mộng Mộng nhìn bóng dáng của hắn, che mặt cười trộm, không muốn cầm, đưa cho hắn còn không phải cầm thật chặt sao, miệng không muốn nhưng thân thể rất thành thật!
Về sau sư tỷ sẽ cho ngươi cảm nhận được thế gian ấm áp, giúp đỡ ngươi đi đến chính đạo!
"Đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi!" Ánh mắt dừng trên người nàng, Trần Thiên Khiếu đột nhiên cảm thấy về sau sinh hoạt của mình sẽ rất náo loạn.
"Mộng Mộng, sư đệ của con còn nhỏ, con đừng có cưỡng ép hắn, loại chuyện này dưa hái xanh không ngọt."
"Sư phụ, ngài.." Có ý gì?
Lời này của sư phụ là muốn nói tới cái gì nha?
* * *
"Phanh."
Một đoàn lông mượt mà rơi vào trong ngực nàng, "Hệ thống, ngươi lại có thể đi ra?"
"Ừ, ta vừa mới nhớ tới, có thể trực tiếp đem trí nhớ của nguyên chủ cho ngươi, như vậy ngươi liền hoàn toàn có thể nhận thức tất cả sự việc trong thế giới này."
Hố cha hệ thống, chuyện trọng yếu như vậy cũng có thể quên!
"Không có việc gì, không có việc gì, ngươi bây giờ nói cho ta biết cũng được rồi." Nàng nhịn! Khóe miệng Tô Mộng Mộng giương lên, một bộ dáng không chút nào so đo cùng hệ thống.
"Ngươi kiên nhẫn một chút, có thể sẽ hơi đau."
"..."
"Phanh." Mèo đã biến mất không thấy.
Tô Mộng Mộng buông lỏng tay, không để ý đến con mèo trong ngực, gắt gao ôm đầu, ký ức phảng phất như nước tràn vào, va chạm kịch liệt trong đầu nàng, đau đến muốn chết..
Thời gian một nén hương trôi qua, Tô Mộng Mộng chậm rãi đứng dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, thế mới biết chuyện chính mình làm..
"Sao ngươi không nói cho ta, hại ta đem hiệp lữ kiếm đưa cho hắn!" Nàng còn đang buồn bực sư phụ làm sao lại khó hiểu như vậy, hóa ra trước đây nguyên chủ coi trọng người nào đều liều mạng theo đuổi, sau đó sư phụ nàng sẽ đem người ta đánh xỉu mang về phòng của nàng!
Bây giờ tốt rồi! Giá trị hắc hóa tăng lên hơn phân nửa lý do chính là như thế, cảm thấy nàng muốn đem hắn lên trên giường 'Chiếu Cố'
"Giá trị hắc hóa của nam chính quá cao, những nơi có hắn bổn miêu không nghe thấy cũng không nhìn thấy, chỉ có thể tiếp nhận giá trị hắc hóa biến hóa."
Cái này lại là chuyện gì, nàng cảm thấy nàng còn làm sai vài lần, giá trị hắc hóa của nam chính theo đó trực tiếp tăng mạnh, nàng cũng chơi xong luôn..
"Sư tỷ, sớm.."
Diệp Dung nhìn nàng, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, len lén nhìn, "Sư tỷ, tỷ sao vậy?"
Một bộ tóc dài mềm mại, bây giờ lộn xộn, mặt mũi tiều tụy giống như là một đêm không ngủ..
Lời editor: Vẫn câu nói cũ, đọc ở trang chính chủ truyenwiki1.com và dembuon để ủng hộ mình nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.