Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Chương 52: Dạy Dỗ





“Phu nhân, tại sao lại…”
Trình Diệu Lan lấy ta che một bên nửa khuôn mặt bỏng rát của mình, mở to mắt nhìn bà Cố Tuệ Nhàn, lắp bắp nói.
Nhìn cô ta như sắp rơi lệ đến nơi nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Không phải chỉ riêng Trình Diệu Vi và Tư Tử Phàm, tất cả mọi người ở đó đều nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc trước hành động của bà Cố Tuệ Nhàn.
“Thật không ngờ rằng bà ấy từng hài lòng về Trình Diệu Lan như vậy lại phút chốc thay đổi thái độ.
Không biết có ẩn tình gì bên trong không nhỉ?” Một người nhiều chuyện nào đó thì thầm.
Không một lời giải thích, sau khi tát Trình Diệu Lan xong, bà Cố xoay người về phía Dương Tuấn Phong, nhân tiện tặng cho hắn một bạt tai.
Mọi người còn chưa định thần lại được chuyện gì đang xảy ra, Trình Diệu Lan và Dương Tuấn Phong đều đã bị đánh.
“Hai người cùng nhau hợp lực lại ăn hiếp con dâu nhà họ Tư, đây chính là cái giá phải trả.
Các người xúc phạm nó cũng chính là đang xúc phạm bà già này.”
Lần đầu tiên thấy mẹ chồng vì mình đứng ra đòi lại công bằng, Trình Diệu Vi cũng có chút cảm động.

“Cái tát này chính là dành tặng cho những người như cô câu.
Hai người có muốn nói gì không hả?”
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng hấp dẫn này, Trình Diệu Vi cảm thấy vô cùng thoải mái và sảng khoái.
Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Trình Diệu Lan tỏ vẻ yếu đuối nói: “Phu nhân, tôi không có…”
“Trình Diệu Vi không có nốt ruồi trên cổ như mấy người nói.” Bà dõng dạc khẳng định.
“Con dâu của tôi và Dương Tuấn Phong chưa từng có mối liên hệ nào, tất cả là do hắn một tay sắp đặt, bịa ra tất cả mọi chuyện.”
Có vẻ như chính bà đã kiểm chứng nốt ruồi trên xương quai xanh của Trình Diệu Vi, tất cả mọi người đều gật gù khẳng định như vậy.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, bà Cố nhìn chằm chằm vào mắt Trình Diệu Lan nói:
“Trợ lý Trình, kể từ ngày hôm nay cô sẽ bị đình chỉ công tác, không cần đi làm nữa đâu.”
Lâm Thu Hiền đứng bên cạnh quan sát, sợ hãi đến tím tái mặt mày.
Về phần mình, Dương Tuấn Phong rít lên khe khẽ, nhổ một bãi nước bọt rồi quay người bước đi.
Bên cạnh đó, một số phu nhân khác đến khuyên nhủ bà Cố, hạn chế làm lớn mọi chuyện.
“Bà không cần phải nói giận làm gì cho tổn hại sức khỏe, nói rõ mọi chuyện là tốt rồi.
Cô Vi không lừa mọi người, cô ấy quả thật bị những kẻ xấu xa ra tay hãm hại.
Cũng may là chứng minh được bản thân trong sạch.”
“Sự tình mọi người đều đã rõ, sẽ không ai nghi ngờ gì nữa đâu.
Trên cổ cô ấy không có nốt ruồi, vậy thì không cần phải lo ngại.”
Không cam tâm để con gái mình chịu thiệt, Lâm Thu Hiền bước tới trước mặt bà Cố Tuệ Nhàn, ra sức giải thích:
“Trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm, bà Cố, bà cũng biết Diệu Lan trước giờ không phải là người như vậy mà.”
Cố Tuệ Nhàn khịt mũi, tỏ vẻ khó chịu: “Bà Lâm, bà nên về nhà dạy dỗ lại con gái mình thì hơn.
Tôi không cho phép một người phụ nữ có tâm địa độc ác ở ngay bên cạnh con trai mình, bất kể là người đó có giỏi đến như thế nào đi chăng nữa.”
Tát cũng đã tát rồi, cơn giận cũng tạm thời lắng xuống, bà Cố Tuệ Nhàn phủi tay, xoay người bước đi.
Bằng cách này, thông qua những hành động mẹ chồng làm cho mình, Trình Diệu Vi thấy vô cùng thỏa mãn.
Trước khi đi, bà không quên căn dặn con dâu yêu quý của mình: “Diệu Vi, lần sau nếu có ai dám bắt nạt con nữa, con phải nói trước cho mẹ biết đó.
Mẹ sẽ thay con xử lý bọn chúng thật gọn ghẽ, có hiểu không?”
“Dạ!”
Chứng kiến có người đứng ra bảo vệ và yêu thương mình, Trình Diệu Vi thật sự rất vui mừng.
Từ lúc xuyên sách tới đây, bây giờ là lúc cô thấy hạnh phúc nhất.
Giá như những nhiệm vụ khác cũng thu được kết quả như thế này thì tốt biết mấy.
Không phủ nhận là tính khí của bà rất giống với Tư Tử Phàm, lúc nắng lúc mưa, khó mà đoán được.
Vở kịch đã kết thúc, bà dẫn theo Trình Diệu Vi rời khỏi đó, sau lưng cô là Tư Tử Phàm, dáng vẻ vô cùng khoan thai và thoải mái.
Mọi người đã tản đi gần hết, chỉ còn mình Trình Diệu Lan ngơ ngác nhìn theo, mặt méo xệch.

Khi không còn ai ở đó nữa, bà Lâm Thu Hiền mới tới hỏi han Trình Diệu Lan:
“Con gái, con không sao chứ? Có đau lắm không?”
Nhìn thấy con gái bị người khác ăn hiếp mà không thể ra tay bảo vệ, bà Lâm Thu Hiền vô cùng xót xa.
Nhà họ Trình so với nhà họ Tư vẫn thua một bậc, bà không có tư cách để chống đối lại với thế lực của bà Cố Tuệ Nhàn.
“Trình Diệu Vi, mối thù ngày hôm nay nhất định tôi phải trả cho bằng được.”
Trình Diệu Lan nghiến răng nói, hai mắt đỏ ngầu, bực dọc rời khỏi đó.
Nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành mỹ mãn, Trình Diệu Vi vô cùng hài lòng.
Lúc ngồi chung xe với thấy Tư Tử Phàm cứ cười nham hiểm, cô lên tiếng:
“Anh cười cái gì vậy? Bị điên à?”
“Hình như chúng ta còn chuyện chưa làm thì phải.”
Lúc này Trình Diệu Vi mới nhớ ra, hai má đỏ bừng, tay chân bắt đầu trở nên lúng túng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.