Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Chương 48: Lá Bài Cuối Cùng





Nghe được câu trả lời từ Trình Diệu Vi, lông mày của Trình Diệu Lan hơi nhíu lại.
Trình Diệu Vi trở nên thông minh và khôn ngoan từ bao giờ thế, cô ta thầm nghĩ.
Lúc này đây, Dương Tuấn Phong vẫn vô cùng đắc thắng bởi hắn vẫn còn trong tay một bằng chứng vững vàng, nốt ruồi đen trên cổ Trình Diệu Vi.
Chỉ một chi tiết đó thôi cũng đủ chứng minh hai người từng qua lại với nhau.
Nếu không lên giường, hắn làm sao có thể tường tận như vậy.
“Trình Diệu Ví khá thông minh, tại sao trước đây mẹ không phát hiện ra nhỉ?” Bà Cố Tuệ Nhàn nói nhỏ với Tư Tử Phàm, riêng anh, vẫn trầm tư quan sát.
Ngày hôm nay, khi chứng kiến cuộc đối đầu của Trình Diệu Vi đối với Dương Tuấn Phong, mẹ của Tư Tử Phàm đã bắt đầu có cảm tình với cô.
Ban nãy, Trình Diệu Vi đã đề nghị Dương Tuấn Phong rút khỏi tập đoàn Dương thị rõ ràng là muốn loại bỏ đối thủ của nhà họ Tư.
Nếu không nghĩ cho công ty, làm sao Trình Diệu Vi có thể đề ra kế sách ấy.

Do đó, bà Cố Tuệ Nhàn không có ý kiến gì nữa, chỉ im lặng quan sát, bắt đầu thay đổi cách nhìn với Trình Diệu Vi.
Bầu không khí bắt đầu dao động trở lại khi Trình Diệu Lan lên tiếng:
“Hình như là trước đây tôi có từng gặp nữ người mẫu đó vài lần, chỉ là lướt qua nên không rõ lắm.
Hôm nay cô ấy chủ động đến tìm tôi và nói rằng Trình Diệu Vi ép cô ấy cho lời khai giả nên mới cầu xin tôi giúp đỡ.
Có lẽ cô ấy không muốn chỉ vì những lời nói vô căn cứ của mình mà làm tổn hại đến người khác.”
Chuyện đã đến nước này, Trình Diệu Lan không thể phủ nhận việc mình có biết Lưu Bối Na.
Giả sử nếu cô cứ tiếp tục chống đối, e rằng mọi chuyện càng dễ bị bại lộ hơn.
Cách duy nhất là thừa nhận và đổ lỗi cho trí nhớ mơ hồ của mình.
Thuận lợi ép đối phương thú nhận, Trình Diệu Vi cười khẩy chế nhạo:
“Ban nãy tôi đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần nhưng cô cứ một mực khẳng định là không quen biết Lưu Bối Na.
Bây giờ thì sao, chịu thừa nhận rồi ư? Đúng là tự mình tự mình đưa tay vả mặt chính mình.”
“Trình Diệu Vi, chị đừng có mà quá đáng!”
Trong lúc cả hai người còn đang đối chất, bà Cố Tuệ Nhàn và một số vị phu nhân khác lại bàn tán về sự việc lần này, cố tìm ra chân tướng sự việc coi ai đúng ai sai.
Khác với trước kia, bà Cố Tuệ Nhàn đã bắt đầu có cảm tình hơn với Trình Diệu Vi.
“Tôi không quá đáng, chỉ là cô Trình đây kém thông minh mà thôi.”
“Dù thế nào đi nữa tôi cũng xuất thân trong một gia đình nổi tiếng, không dễ bị bắt nạt.
Chuyện này còn nhiều điều ẩn khuất lắm, cô có muốn phanh phui không?”
Được nước lấn tới, Trình Diệu Vi khiêu khích đối phương.
Tuy vậy, trong số những người có mặt ở đây, kẻ tức giận nhất không phải là Trình Diệu Lan mà là Lâm Thu Hiền.
“Trình Diệu Vi, mày đúng là người nham hiểm mà! Tìm đại một người phụ nữ rồi gán ghép tội danh cho em gái mình, rốt cuộc tình mục đích của mày là gì?”
Lâm Thu Hiền tức giận không kiềm chế được cảm xúc của mình, càng nói càng lớn tiếng: “Diệu Lan đã nói rất rõ ràng là chỉ gặp cô ta một vài lần thôi.
Không lẽ đến nước này mà mày vẫn quy chụp tội dang cho nó sao?”
Sau đó, bà quay sang nổi giận với Trình Thiên Thành: “Anh Trình, anh nên dạy bảo con gái mình lại thì tốt hơn.”
Trong trò chơi đấu trí này, nếu chịu khó suy nghĩ một chút, hẳn mọi người đều đồng tình với lập luận của Trình Diệu Vi.
Nhân chứng vật chứng đã đủ, chỉ thiếu một chút sự áp chế mà thôi.
Khác với người mẹ đang làm mưa làm gió tại khách sạn JK phượng hoàng, Trình Diệu Lan vẫn vô cùng bình tĩnh, không nổi nóng cũng không tức giận bởi vì đã có trong tay con át chủ bài cuối cùng để đảo ngược tình thế, giành chiến thắng cho chính mình.
Quan sát một chút, cô hơi cúi người, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Dương Tuấn Phong: “Đã đến lúc rồi.
Vở kịch cũng nên có hồi kết bất ngờ.”
Cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, Dương Tuấn Phong lấy ra nhìn rồi khẽ mỉm cười, chuẩn bị tiến hành kế hoạch đã bàn bạc từ trước.
Trước tiên, hắn trấn tĩnh Lâm Thu Hiền: “Bà Trình, bà đừng lo, tôi có chứng cứ chứng minh Diệu Lan vô tội.”

Lúc này, bầu không khí lập tức yên lặng trở lại.
“Mục đích hôm nay chúng ta đến đây là gì?” Dương Tuấn Phong nghiêm túc hỏi mọi người.
Sau đó, hắn tiếp tục: “Việc Trình Diệu Vi trốn tránh chuyện đã qua lại với tôi cũng là điều dễ hiểu bởi vì cô ấy bây giờ là thiếu phu nhân nhà họ Tư.
Tuy nhiên, tôi không thể nói dối giúp cô ấy bao che sự thật được.
Tôi xin khẳng định lại một lần nữa, người tối hôm đó qua đêm ở khách sạn với tôi chính là Trình Diệu Vi.”
Trình Diêu Vi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Dương Tuấn Phong, lẳng lặng quan sát xem hắn định làm gì tiếp theo.
Kế đó, hắn tiến về phía cô và di chuyển ngón tay xuống cổ áo.
Cuối cùng giây phút này cũng đã đến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.