Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Chương 30: Cho Anh Lên Chức Bố





Tối hôm nay Trình Diệu Vi phải hoàn thành nhiệm vụ tử thần, thời gian vô cùng gấp gáp.
Vậy mà từ đâu ra Tư Tử Phàm lại xuất hiện, làm tảng đá kháng chân cô.
Thật là phiền phức!
Không cam tâm để anh ta điều khiển, Trình Diệu Vi lấy điện thoại ra để nói chuyện với hắn cho rõ ràng thì bảo vệ giơ tay ra:
“Để chúng tôi làm cho!”
Rõ ràng là bọn chúng sợ cô kêu cứu viện tới.
Đúng là rất khó ứng phó.
Cô còn chưa kịp kêu lên, bọn chúng đã đẩy cô vào trong chiếc xe màu đen.
Rất nhanh chóng, bánh xe bắt đầu chuyển động nhanh dần trên mặt đường.
Trong xe, cuộc gọi với Tư Tử Phàm đã được kết nối: “Tử Phàm, anh lại lên cơn điên à?”
“Vì cô không nghe lời tôi, không chịu ở yên một chỗ.
Muốn tự do cũng được, tôi cho cô toại nguyện.

Ly hôn xong cô muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.
Như vậy không tốt sao?”
Ở đầu dây bên kia, giọng nói cứng rắn, lạnh lùng của Tư Tử Phàm truyền tới khiến cô vô cùng khó chịu.
Anh ta nhỏ nhen vậy sao?
Trình Diệu Vi cau mày, chửi thầm nam chính chết tiệt trong lòng.
Anh ta có biết cô đang tham gia trò chơi không? Ly hôn thì mọi chuyện chấm dứt rồi gì.
Anh ta bị nghiện ly hôn hay sao? Động một chút là ly hôn.
Đúng là đồ trẻ con.
Để nhận được tiền thưởng cứu em gái, cô tuyệt đối không thể ly hôn trong lúc này.
“Sao, cô không muốn tự do qua lại với Dương Tuấn Phong à?” Không dừng lại ở đó, anh ta nói thêm: “Sau khi làm thủ tục ly hôn, cô với hắn ta có thể ra vào khách sạn tùy thích.
Thậm chí, l@m tình ở đâu cũng được.”
“Anh đang bị ấm đầu đấy à?” Trình Diệu Vi nắm chặt tay, cô thật sự muốn theo tín hiệu điện thoại tới đầu dây bên kia bóp chết anh ta.
“Tôi bận rồi.” Thông báo một tiếng, anh ta phũ phàng cúp điện thoại.
Không hổ danh là nhiệm vụ tử thần, có rất nhiều chướng ngại vật.
Muốn cứu được em gái, cô phải vượt qua nó.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Trình Diệu Vi gật gật đầu, khóe môi nhếch lên, quay sang thúc giục tài xế:
“Nhanh một chút, mau tới Tòa án đi.”
Qua gương chiếu hậu, tài xế ngẩng đầu lên nhìn Trình Diệu Vi: “Thiếu phu nhân, tôi đang chạy đúng tốc độ.”
Cả hai bên đều nhanh chóng muốn gặp mặt để giải quyết mối quan hệ nhập nhằng của hai người.
Vậy là sắp ly hôn thật rồi! Tuy nhiên, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Thực tế, Trình Diệu Vi muốn đến đó càng sớm càng tốt để đối phó với Tư Tử Phàm.
Trong suốt đoạn đường từ nhà đến chỗ anh ta, cô xem đi xem lại đoạn băng ghi hình, tìm cách đối phó với Trình Diệu Lan, Chuyện này quả thật không dễ chút nào.
Hệ thống lúc này lên tiếng gợi ý: [Bạn có cần sử dụng túi gấm không? Tất cả câu hỏi đều được trả lời.]
Không trả lời ngay, Trình Diệu Vi rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Hiện tại, cô có thể giải quyết được, chưa cần dùng đến sự trợ giúp vô cùng quý giá này.
“Chưa cần thiết.”
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng trước cửa Tòa án.
Qua tấm kính thủy tinh, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tư Tử Phàm đang đứng đó.
Tốt lắm, tôi sẽ cho anh biết tay.
Rời khỏi băng ghế sau với túi quần áo trên tay, Trình Diệu Vi thẳng bước tiến đến người đàn ông mang áo quần bảnh bao.
Đối diện với anh ta, cô không làm to chuyện, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh: “Đi thôi!”
Tư Tử Phàm bị sốc trước thái độ điềm nhiên như không của cô, nối gót Trình Diệu Vi đi vào bên trong.
Ban nãy cô còn làm loạn, vậy mà nhanh chóng đã ngoan ngoãn như vậy sao? Thật là khó hiểu.
Ngồi bên cạnh Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi tỏ vẻ tội nghiệp, cúi thấp mặt điền vào tờ giấy ly hôn:
“Tôi sao cũng được, miễn là đứa con trong bụng được lớn lên khỏe mạnh.”
Trong đại sảnh có rất nhiều người đang chờ làm thủ tục, tất thảy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô.
“Đứa trẻ?”
Tư Tử Phàm mất vài giây để lấy lại bình tĩnh, thì thầm nói với cô: “Cô đang nói nhảm cái gì vậy?”
Hai người còn chưa có quan hệ xác thịt, đứa còn làm sao mà xuất hiện được?

Thời cơ đến, cô lớn tiếng quát: “Em đang có thai, đứa con trong bụng là của anh.
Vậy mà… vậy mà ngay lúc này anh lại nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con em.
Anh đúng là… là…”
Cố tình không nói hết câu, cô uất ức khóc.
Đúng như ý nguyện, tất cả mọi người đều nhìn Tư Tử Phàm với ánh mắt soi mói.
“Làm cho bạn gái có thai rồi cao chạy xa bay? Khốn nạn.”
“Ly hôn? Đàn ông phủi bỏ trách nhiệm nhanh thật đó.”
“Nhẫn tâm quá!”
“Chắc anh ta có người khác rồi nên mới phủi tay cho sạch đây mà.”
Trình Diệu Vi cúi đầu mỉm cười, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
“Trình Diệu Vi, cô có biết mình đang nói gì không hả? Rõ ràng là chúng ta…” Tư Tử Phàm vội vã lên tiếng thanh minh.
Cô cười ranh mãnh: “Kết hôn được một năm rồi, anh nói thế mà nghe được à? Sống chung với nhau lâu như vậy, chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi.
Lúc vui vẻ sao anh không ly hôn, bây giờ thì…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.