Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 91: Tử Ngưng, nàng đừng khóc





Một khi mặt trăng máu xuất hiện, Hư Không Huyễn Cảnh liền khắp nơi tai ương, những linh thú khát máu ngủ đông sẽ bắt đầu thức dậy, gieo họa trùng trùng. Tuy nhiên không ai có thể bỏ xuống hai người Tần Mặc Hàm, tại đây xung quanh tìm kiếm thật lâu, nhưng vẫn không một chút tung tích, để mấy người Nhạc Phồn tâm đều rơi vào đáy cốc.
Côn vẫn luôn không ngừng xoay quanh khẽ gọi, thanh âm bi thương, đôi mắt màu xanh đã ngân ngấn nước, Nhạc Phồn nhịn không nổi nữa, lên tiếng nói: "Các nàng năng lực chúng ta đều hiểu, cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm vô pháp chạy thoát, cũng không có khả năng im lặng. Mặt trăng máu xuất hiện, trước đó cùng quỷ linh hỗn chiến, các nàng không có khả năng khoanh tay chịu chết, tất nhiên là trốn đi, chỉ là bây giờ không có biện pháp cùng chúng ta tụ họp. Tần Hạ, ngươi đi theo Mặc Hàm lâu nhất, ngươi nên hiểu tính cách nàng, chúng ta rút lui đi!"
Nhạc Phồn nói những lời này quá mức gian nan, chính nàng hiểu rõ cần thiết phải như vậy, Tần Mặc Hàm luôn có trách nhiệm trước đệ tử Tần gia, tuyệt sẽ không mong muốn bọn họ vì mình mà ở lại nơi này chịu nguy hiểm.
Tần Hạ trầm mặc thật lâu sau, tiếng nói có chút khàn khàn: "Côn, chúng ta lại...... Lại tìm một lần, nói không chừng, nói không chừng tiểu chủ tử đang chờ."
Côn thấp thấp kêu một tiếng, lại lần nữa ở xung quanh tìm kiếm một vòng, nhưng như cũ là rỗng tuếch.
"Trở về thôi." Tần Hạ nhắm mắt, thật lâu mới nói ra ba chữ.
"Ta tin tưởng các nàng không có việc gì, tuy rằng tìm không thấy dấu vết, nhưng cũng đồng nghĩa các nàng không xảy ra chuyện, khẳng định hảo hảo sống sót. Chờ đến mặt trăng máu qua đi, chúng ta lập tức trở lại, các nàng khẳng định liền tụ họp." Bạch Liễm nhìn qua một đoàn người đang suy sụp, nhẹ giọng nói.
Côn cũng không chạy quanh tìm nữa, mang theo một đoàn người lập tức trở về Vô Giới Thành. Nhưng có người ngoài ở đây, bọn họ cũng không có đi vào thành, chỉ là tìm một chỗ an toàn bên ngoài bày kết giới, tạm thời ẩn nấp.
Tuy rằng ba người kia bị đệ tử Tần gia đánh chết, nhưng Tần Hạ đối mấy người còn lại vẫn có chút giận chó đánh mèo, vì vậy cần thiết điều tra rõ, có hay không Ma tộc lẫn vào.
Đang chuẩn bị thẩm vấn từng người, Bạch Liễm đột nhiên hoảng loạn nói: "Côn biến mất rồi."
Tần Hạ sắc mặt biến đổi, cùng đoàn người chia nhau đi tìm, nhưng không hề thấy bóng dáng Côn. Nó sau khi biến ảo, hình thể liền chỉ bằng nắm tay, mọi người lúc này đều mệt mỏi rã rời, lại bỏ qua nhiều nơi nên một chút dấu vết đều không thấy.
Tần Hạ đứng ở ngoài kết giới nhìn lên vầng trăng máu, ngột ngạt nói: "Nó thích nhất tiểu chủ tử, khẳng định là đi tìm nàng."
Nhạc Phồn mân khẩn môi, ngón tay hung hăng buộc chặt, trong lòng một đoàn lửa nhưng không cách nào phát tiết, Ma Tộc nhập Hư Không Huyễn Cảnh, vào bằng cách nào? Nghĩ đến lần đó đám người đi cướp đoạt Hư Không Lệnh, Nhạc Phồn liền sáng tỏ. Nếu nàng biết được ai cùng Ma tộc cấu kết, nàng tất nhiên muốn cùng hắn không chết không thôi!
Lại nói lúc Tô Tử Ngưng cản phá ba đạo linh lực, kia hắc khí cổ quái nhanh chóng xâm nhập cơ thể nàng, khiến nàng nhất thời không cách nào vận dụng linh lực, chỉ có thể tùy ý chính mình rơi xuống. Nhưng nàng trong lòng không hề sợ hãi, chỉ là nhìn xem thân ảnh màu trắng nhảy xuống theo mình, nhịn không được thầm mắng một câu ngốc tử. Dù trách nàng ấy hành động hồ đồ, nhưng trong nội tâm lại ngăn không được ngọt ngào, nàng chính là mâu thuẫn như vậy, vừa tức giận lại vừa vui vẻ, cũng không một chút lo lắng tình cảnh chính mình, bởi vì nàng biết rõ, Tần Mặc Hàm sẽ đến.
Nhìn Tần Mặc Hàm duỗi tay câu lấy đai lưng mình, tay còn lại liền đem mình ôm vào trong ngực, sắc mặt nàng ấy hiển nhiên giãn ra, Tô Tử Ngưng thậm chí bất chấp sinh tử trước mắt, vòng lấy cổ Tần Mặc Hàm, hôn lên môi nàng ấy, mi mắt câu lấy một mạt ý cười: "Ngốc tử."
Tần Mặc Hàm mím môi, lập tức ngự kiếm lượn vòng, tránh đi trường đao đang hướng đỉnh đầu các nàng chém xuống, Quỷ Soái kia đã đuổi tới đây! Bởi vì Côn tốc độ quá nhanh, các nàng lúc này đã nhìn không thấy bóng dáng nó, mà hai nàng đều bị rơi xuống một nơi rất cổ quái.
Vong linh quân có thể ngự không, vì vậy không chút trở ngại liền đuổi theo sát bên các nàng, Tô Tử Ngưng nhíu mày nỗ lực muốn đem hắc khí đang xâm nhập cơ thể đẩy ra ngoài, trong lúc nhất thời căn bản không có biện pháp tiếp ứng Tần Mặc Hàm, nhìn nàng ấy không ngừng xông tới vong linh quân, kiệt lực che chở cho mình, Tô Tử Ngưng trong lòng gấp đến không được.
Tần Mặc Hàm một mực bảo hộ Tô Tử Ngưng, mà Quỷ Soái ở một bên không ngừng tấn công, suýt nữa chém rơi cánh tay nàng, để Tô Tử Ngưng nhìn thấy tuôn một thân mồ hôi lạnh. Đối phó Vong linh quân không chỉ chịu đựng sự tấn công dồn dập của chúng, còn phải chống cự âm khí ăn mòn, Tần Mặc Hàm linh lực tiêu hao nghiêm trọng, nàng sắc mặt hơi hơi phát trầm, buộc lòng phải dùng đến Luân hồi chi lực, chờ Côn quay lại hẳn là các nàng liền bình yên vô sự.
Mắt thấy Tần Mặc Hàm đang lúc suy sụp, khí tức trên người đột nhiên trở nên mạnh mẽ, Tô Tử Ngưng tức khắc đoán được nàng muốn làm gì, liền gấp đến đỏ mắt: "Nàng đừng động đến Luân hồi chi lực!"
Một khi không người tiếp ứng, Tần Mặc Hàm hao hết linh lực liền sẽ mặc người xâu xé, Tô Tử Ngưng không thể để nàng ấy mạo hiểm như vậy, trong lúc nhất thời nộ khí công tâm, cỗ ma khí vốn bị nàng áp chế ở đan điền trong nháy mắt tỏa ra, kia nguyên bản hắc khí đang khống chế linh lực của nàng lập tức không còn động tĩnh. Tô Tử Ngưng cả người ma khí quanh quẩn, một thân linh lực đều hồi trở về, không dự đoán được ma khí đột nhiên mãnh liệt bất thường, để nàng có chút mất khống chế.
Tần Mặc Hàm xoay người, liền nhìn thấy Tô Tử Ngưng đôi mắt đỏ rực yêu mị, tức khắc ngẩn ra, nàng hiển nhiên phát hiện Tô Tử Ngưng khác thường, trước đây nàng ấy cũng mấy lần thu liễm không được ma khí, nhưng chưa có lần nào để Tần Mặc Hàm cảm giác lạnh lẽo âm u đến như vậy, màu đỏ trong mắt phảng phất vô tận vực sâu, không có nửa phần cảm tình.
Tô Tử Ngưng vươn tay đánh tan một đoàn Vong linh quân đang ập tới, tức khắc ma khí nhanh chóng quấn quanh, hợp với quỷ khí của Vong linh quân đã chết, cắn nuốt đến không còn gì, khiến bọn chúng không cách nào hồi sinh được.
Tần Mặc Hàm bỗng nhiên phản ứng kịp, dưới tình huống này Tô Tử Ngưng hấp thu quỷ khí, thực dễ dàng liền sẽ dẫn tới hoàn toàn nhập ma, nàng sắc mặt trắng bệch, lập tức cầm tay Tô Tử Ngưng, ôm nàng ấy lùi lại: "Tử Ngưng, không thể, nàng thanh tỉnh một chút, nàng sẽ thật sự nhập ma!"
Tô Tử Ngưng hiển nhiên đã mất đi khống chế, nàng một thân áo đỏ theo gió liệt liệt vũ động, hai tròng mắt tràn đầy lệ khí, cả người ma khí quanh quẩn, lúc này trên gương mặt quyến rũ của nàng mang theo một tia ý cười vừa lãnh khốc vùa điên cuồng, yêu nghiệt đến cực hạn.
Tần Mặc Hàm giờ phút này không biết là kinh diễm hay kinh sợ, nàng chưa từng thấy qua Tô Tử Ngưng đáng sợ đến như vậy, ánh mắt nàng ấy không hề có một tia cảm tình, thậm chí nàng cảm thấy, cho dù là nàng, Tô Tử Ngưng cũng có thể không chút lưu tình mà bóp chết.
Màu đỏ tàn ảnh xẹt qua, xung quanh Vong linh quân đã chết hóa thành từng đoàn quỷ khí, chia làm hai hướng mà đi, một đám liền hội tụ trên lá cờ sau lưng Quỷ Soái, một đám không ngừng hướng cơ thể Tô Tử Ngưng độ nhập, Tần Mặc Hàm lập tức làm quyết định, dưới tình huống này Tô Tử Ngưng nhập ma liền không chỉ đơn giản trở thành Ma tu, mà chính là biến thành giống như Quỷ Soái, hoàn toàn đánh mất thần trí.
Tần Mặc Hàm không chút do dự vận dụng sức mạnh luân hồi, linh lực trong cơ thể nhanh chóng tăng lên, nàng liều mạng đem tu vi đề lên Phân Thần chi cảnh, Tinh Lạc trong tay cảm nhận được bất thình lình cuồn cuộn linh lực, kim quang đại tác, lập tức đám Vong linh quân trước mặt chịu không nổi toàn bộ kêu thảm hóa thành quỷ khí. Ngay sau đó Tần Mặc Hàm đột nhiên vọt đến bên người Tô Tử Ngưng, trong tay linh lực phun ra, miễn cưỡng đem toàn bộ quỷ khí trong cơ thể nàng ấy rút ra ngoài, lại đem một luồng linh lực tinh khiết độ nhập đan điền Tô Tử Ngưng, nỗ lực áp chế ma khí trong người nàng ấy.
Nếu là bình thường, Tô Tử Ngưng tự nhiên tùy ý Tần Mặc Hàm động tác, nhưng giờ phút này hành động của Tần Mặc Hàm trong mắt nàng chính là uy hiếp, nàng ánh mắt phát lạnh, một đoàn ma khí trực tiếp đánh thẳng vào ngực Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm cả người run lên, phía sau Quỷ Soái mạnh mẽ vung trường đao cắm vào lưng nàng, trong lúc nhất thời nàng một thân sức lực cơ hồ bị rút cạn, nhưng vẫn liều mạng phong ấn một tia ma khí cuối cùng trong cơ thể Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng đột nhiên từ giữa hỗn độn bừng tỉnh lại, đã thấy Tần Mặc Hàm gục trên người mình, nàng ấy thoát lực mà dựa hẳn vào nàng, thân thể mềm mại trượt xuống, lại nhìn đến Quỷ Soái đem đao từ lưng nàng ấy rút ra, mang theo một trận máu tươi, để Tô Tử Ngưng thấy cả trời đất như sụp đổ, gương mặt xinh đẹp run rẩy đến kịch liệt, giữa đôi lông mày loáng thoáng ẩn hiện một đóa hoa diên vĩ đỏ như máu. Nàng ôm Tần Mặc Hàm, thân hình đảo mắt liền xuất hiện bên người Quỷ Soái, bàn tay trực tiếp xuyên qua tim hắn, đem hắn đánh thành một đoàn quỷ khí nồng đậm.
Trận kỳ tức khắc vỡ tung, bén nhọn thanh âm không ngừng vang vọng giữa trời, vô số Vong linh quân điên cuồng mà lao đến, Tô Tử Ngưng cũng đã phát điên rồi, Tần Mặc Hàm cả người là máu, bị nàng ôm vào trong ngực phảng phất không còn hơi thở, không có một tia động tĩnh.
Tô Tử Ngưng liều mạng thay nàng lấp kín miệng vết thương, chính là Tần Mặc Hàm linh lực đã bị mạnh mẽ rút cạn, Luân hồi chi lực phản phệ gần như muốn mạng nàng, huống chi lại liên tiếp bị thương nặng.
Tô Tử Ngưng trên mặt một mảnh ướt lạnh, nước mắt cùng máu từ khóe mắt nàng chảy xuống, khóc không thành tiếng, nàng chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, ngực đau đến vỡ nát, nàng chỉ nghĩ giết chết chúng nó, dù nó là người hay quỷ, đều phải chết, đều phải chết!
"Tử ngưng...... Khụ khụ, đi mau." Một thanh âm yếu ớt tràn đầy thương tiếc từ trong ngực nàng vang lên, trong nháy mắt làm Tô Tử Ngưng lần nữa tỉnh lại, phong ấn sắp vỡ nát rốt cuộc bị áp chế. Tô Tử Ngưng ôm Tần Mặc Hàm, Càn Khôn Phiến tự động bay ra, nhấc lên cuồng phong chém bay một đám vong linh quân, nàng liều mạng men theo vách đá lướt qua, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, tiếng nói hỗn loạn: "Nàng không được chết, Tần Mặc Hàm, nàng không được chết!"
Tô Tử Ngưng tinh thần một mảnh hoảng loạn, căn bản không chú ý trước mặt có một chỗ vách đá cổ quái, cũng không chú ý mặt trên phát ra tầng ánh sáng mỏng manh, đương lúc nàng lướt đi qua, đột nhiên quang mang đại tác, nháy mắt đem hai nàng kéo vào trong đó, mà một đồ vật màu trắng lấp lóe ánh sáng nhạt cũng bị kéo theo vào.
Không biết qua bao lâu, Tô Tử Ngưng đại não trống rỗng mới dần khôi phục ý thức, nàng mờ mịt mở mắt ra, ngay sau đó trong mắt đó là một mảnh hoảng loạn cùng kinh sợ, nàng lập tức nâng tay lên, bò dậy giống như kẻ điên, gấp giọng kêu: "Mặc Hàm! Mặc Hàm!"
Ánh mắt rơi vào bạch y nữ tử đang nằm trên đất, nàng chỉ cảm thấy tâm đột nhiên bị người hung hăng chém, Tần Mặc Hàm nhắm nghiền hai mắt, trên bạch y nhuộm một màu huyết đã ngưng kết, cực kỳ chói mắt, Tô Tử Ngưng trước nay chưa từng thấy qua Tần Mặc Hàm chật vật như vậy, nàng che lại ngực nửa quỳ nhào tới, tay run không dám đụng vào nàng ấy.
Sau một hồi Tô Tử Ngưng mới run run rẩy rẩy đem ngón tay để dưới chóp mũi Tần Mặc Hàm, hơi thở khinh khinh ấm áp phất qua đầu ngón tay, để nàng mừng đến muốn điên rồi, lập tức ghé vào trên cổ Tần Mặc Hàm, im ắng rơi lệ. Không kịp ngừng nước mắt, nàng mau mau cởi ra đai lưng Tần Mặc Hàm, cẩn thận ôm người lên, muốn xem miệng vết thương của nàng ấy. Chỉ là sau khi giải khai y phục, nàng sững sờ ở tại chỗ, duỗi tay sờ sờ phía sau lưng Tần Mặc Hàm, nguyên bản vết chém dữ tợn đã biến mất không còn tăm tích, sờ lên bóng loáng nhẵn mịn như cũ, phảng phất vừa rồi nàng chỉ là trải qua một cơn ác mộng.
Nàng lập tức dùng linh lực cẩn thận dò xét thân thể Tần Mặc Hàm, trừ bỏ linh lực khô kiệt, nguyên bản phế phủ trọng thương cũng liền hoàn hảo như lúc ban đầu. Tô Tử Ngưng giờ phút này không lo được kinh ngạc, chỉ là đắm chìm trong vui sướng vì ngỡ mất mà tìm lại được, nghĩ đến mà sợ, nàng ôm Tầm Mặc Hàm lệ rơi đầy mặt, cúi đầu dồn dập hôn nàng ấy.
Bị Tô Tử Ngưng như vậy lăn lộn, Tần Mặc Hàm thấp thấp rên một tiếng, mở mắt ra nhìn thấy người yêu trên mặt đầy nước mắt không ngừng liếm hôn nàng, để nàng trong lòng vô cùng đau xót. Nàng lúc đó cho rằng mình thật sự sẽ chết, một khắc kia cũng không nhiều sợ hãi, chỉ là lo lắng Tô Tử Ngưng sẽ phát điên. Còn tốt, nàng còn sống, còn có thể cho người này an ủi.
Tần Mặc Hàm duỗi tay ôm người trên thân, hôn đáp trở lại, Tô Tử Ngưng thoáng sững sờ, mở mắt ra thấy nàng đã tỉnh, ánh mắt tức khắc sáng lên, ngay sau đó hôn đến càng sâu, Tần Mặc Hàm cảm giác đối phương chính là muốn đem mình nuốt đi vào. Thẳng đến hai người thở hồng hộc tách ra, Tô Tử Ngưng lại gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, như thế nào đều không buông. Tiếng tim đập kịch liệt ứng hòa ở bên nhau, hận không thể hòa hợp nhất thể.
Hiểu rõ Tô Tử Ngưng đang bất an cùng sợ hãi, Tần Mặc Hàm nhu nhu ôm nàng: "Không có việc gì, ta hảo hảo, không phải sợ, đừng khóc." Ánh mắt khẽ chuyển, Tần Mặc Hàm liền nhìn thấy một đồ vật màu trắng đang nấp ở bên người, trong lòng lập tức minh bạch, nàng nghĩ đến lúc mình sắp chết lại cảm thấy toàn thân được một luồng linh lực tinh khiết chữa lành, tức khắc giơ lên khóe miệng, thấp thấp thở dài một tiếng.
Tô Tử Ngưng buông ra nàng, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy, còn có nơi nào không thoải mái?"
Tần Mặc Hàm nhìn nàng đôi mắt sưng đỏ, trong mắt tràn đầy đau lòng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, thăm dò thương tiếc mà hôn hôn: "Thực xin lỗi, lại dọa nàng sợ."
Tô Tử Ngưng không nói chuyện, chỉ là trong lòng đắng chát như thế nào đều xua không được, để nàng phi thường khó chịu.
"Ngoan, đừng khổ sở, lão bằng hữu của chúng ta tựa hồ cũng ở chỗ này." Tần Mặc Hàm tuy có chút kinh ngạc vì nó ở đây, nhưng trong lòng càng nhiều hơn một luồng vui sướng, rốt cuộc có thể gặp được nó cũng là vạn hạnh.
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân: Thật thảm, bất quá các ngươi chờ mong đã lâu gia hỏa ra.
Tô Vũ Trực: Đều đáng chết, khi dễ vợ ta đều đáng chết!
Tác giả quân: A, ta... Không liên quan ta.
Văn Nhân Thu vừa ra tới, các ngươi oán niệm lộ ra màn hình đều phải cảm giác được, nhưng là vẫn phải nhẫn nhịn, hắn tồn tại bản thân liền là hố các nàng, bằng không thì cũng sẽ không như vậy đáng ghét. Nhưng quá trình nghịch thiên liền là vả mặt hắn, trước nhẫn nại, để Côn Côn cho các ngươi bán manh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.