Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 70: Ta có thể để muội tin cậy sao?




          
Hai nàng chuẩn bị rời khỏi Minh Thủy Điện, liền nhìn thấy Lạc Uyên cùng Nhạc Phồn đi tới, Tần Mặc Hàm ra hiệu cho đệ tử Tần gia rời đi trước, quay đầu lại nói: "Sư tôn, Nhị sư tỷ."
Nhạc Phồn nói khẽ: "Hai muội phải về rồi sao?"
Tần Mặc Hàm gật đầu, mắt nhìn Lạc Uyên đang tâm tình nặng nề: "Sư phụ, Tử Vân Phong bây giờ..."
Lạc Uyên tựa hồ già đi rất nhiều, ngày xưa tùy tính khoái ý bởi vì chuyện xảy ra mấy hôm nay, đã làm hao mòn hầu như không còn.
"Đại sư huynh của con đã xuất quan, cuối cùng đi vào Kim Đan trung kỳ. Hắn buông xuống tâm kết, từ nay Tử Vân Phong liền giao hắn xử lý đi, ta đã già, không còn nhiều tinh lực."
"Sư phụ." Nhạc Phồn cùng Tần Mặc Hàm có chút lo lắng nói.
Lạc Uyên khoát tay áo: "Ta đã chán ghét, những năm này hao phí tinh lực nhiều lắm, ta cũng nên hảo hảo chuyên chú vào tu hành, dù sao tương lai tình thế không ổn. Tử Vân Các là sư tổ lưu lại, cũng thuộc về Vô Cực Tông, cứ mặc kệ bọn hắn muốn làm gì thì làm đi."
Nhạc Phồn thần sắc thoáng buồn bã: "Sư phụ, người muốn bế quan, đồ nhi..."
Lạc Uyên vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Vi sư tại Phân Thần chi cảnh đã hơn trăm năm, cần phải phá giải tâm kết, lĩnh ngộ một phen. Bất quá các con đừng lo lắng, những gì đệ tử Tử Vân Phong nên được hưởng, vi sư tuyệt sẽ không để các con thiếu đi, con cùng đại sư huynh nhất định phải siêng năng tu luyện, đừng lãng phí tài nguyên trong Tử Vân Các ta truyền lại cho các con."
"Vâng, sư phụ."
"Nha đầu." Lạc Uyên ra hiệu Tần Mặc Hàm tới, trong mắt ý cười từ ái: "Vi sư trước kia chính là muốn hảo hảo bồi dưỡng con, chẳng qua hiện nay con đã về nhà, cũng không cần vi sư nhiều quan tâm. Chỉ là, vi sư vẫn muốn đưa cho con một vài thứ." Dứt lời, hắn lấy ra hai quyển truyền tống trục đưa cho Tần Mặc Hàm.
"Vi sư những năm này một mực nghiên cứu truyền tống quyển trục, cái này một đôi truyền tống quyển trục, chỉ cần linh lực đầy đủ, có thể truyền tống đến ở ngoài ngàn dặm, địa điểm có thể định hướng, có thể ngày sau hữu dụng cho các con."
Tần Mặc Hàm do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy: "Đồ nhi tạ ơn sư phụ." Đổi lại trước kia thứ quý giá như thế nàng sẽ không cần, nhưng hôm nay lại hi vọng có thể nhiều một ít bảo hộ cho những người bên cạnh nàng.
Lạc Uyên khoát tay áo, quay đầu nhìn thấy Lạc Trầm đứng ở kia, sắc mặt lập tức ngưng lại, ra hiệu mấy người Tần Mặc Hàm rời đi trước. Tần Mặc Hàm dù có chút không yên lòng, thế nhưng cũng đại khái đoán được kia là chuyện riêng của Lạc gia, liền rời đi.
"Thúc thúc, đã nhiều năm như vậy, còn muốn cùng gia gia không nhận mặt sao?" Lạc Trầm tiến tới, trào phúng nói.
Tần Mặc Hàm một mực ngưng thần lắng nghe, giờ phút này bước chân thoáng dừng lại, nhưng cũng chỉ giây lát, sau đó sắc mặt như thường rời đi.
Đến chân núi rồi, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng ngừng lại, Tô Tử Ngưng trong lòng có chút hiếu kỳ, mắt nhìn Bạch Liễm, cười nói: "Nhị sư tỷ chuẩn bị làm sao an trí Bạch Liễm?"
Nhạc Phồn bị dáng vẻ trêu chọc của nàng làm cho sững sờ, liếc mắt Bạch Liễm, chân thành nói: "Tuy lần này Mặc Hàm đã đứng ra bảo đảm, bọn người kia sẽ không xuống tay với Bạch Liễm, thế nhưng sau lưng sẽ xảy ra chuyện gì, không ai đoán trước được. Ta lo lắng muội ấy sẽ rơi vào tay kẻ xấu, nên tạm thời để muội ấy lưu lại Tử Vân Phong."
Tô Tử Ngưng gật gật đầu, khẽ cười nói: "Nhị sư tỷ cân nhắc chu toàn, ta cùng Mặc Hàm còn muốn dẫn cô nương ấy về Tần gia, Bạch Liễm, cô thấy thế nào? Nguyện ý lưu tại Tử Vân Phong hay là đi Bắc Xuyên?"
Nhạc Phồn không ngờ tới Tô Tử Ngưng công nhiên cướp người, con ngươi hơi mở nhìn Tần Mặc Hàm, đã thấy tiểu sư muội vẻ mặt tràn đầy cưng chiều nhìn xem Tô Tử Ngưng, cũng không có ý định ngăn cản. Lập tức trong lòng không hiểu khẩn trương, quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Liễm.
Bạch Liễm vừa lúc cũng quay đầu nhìn Nhạc Phồn, thấy trong mắt người kia có chút chờ mong, nàng hé miệng nói nhỏ: "Bạch Liễm nhận được hai vị hậu ái, ân cứu mạng vô cùng cảm kích. Chỉ là... Ta đáp ứng Nhạc tỷ tỷ rồi, ngày sau ta luyện thuốc, được sản phẩm mới đều cho tỷ ấy nhìn, cho nên ta muốn lưu nơi này."
Tô Tử Ngưng ra vẻ kinh ngạc ồ một tiếng, cười đến ý vị thâm trường mà nhìn hai nàng,  để Nhạc Phồn bất giác cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Tần Mặc Hàm nhìn nàng giở trò xấu, có chút bất đắc dĩ, lại thấy Nhạc Phồn không được tự nhiên, liền nói khẽ: "Tử Ngưng."
Tô Tử Ngưng hé miệng cười: "Ồ, đã Bạch Liễm không nỡ rời sư tỷ, chúng ta liền không miễn cưỡng, bất quá ngày sau nếu hai người gặp phải việc khó, nhất định nói cho chúng ta biết."
Bạch Liễm bị Tô Tử Ngưng làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt, giờ phút này không lo được thẹn thùng, có chút cảm kích nói: "Tạ ơn Tử Ngưng cô nương, còn có Tần thiếu... Mặc Hàm cô nương."
Tần Mặc Hàm đối nàng nhẹ gật đầu, nhìn về hướng Lạc Uyên sư tôn, ý cười thu lại: "Nhị sư tỷ, sư phụ là người Lạc gia?"
Nhạc Phồn lông mày khẽ chau, gật đầu: "Sư phụ chưa từng nói qua chuyện này, chỉ là ta trong lúc vô tình nghe thấy được lời đồn ở chủ phong, nói rằng sư phụ tựa hồ là huyết mạch dòng chính Lạc gia, cũng không biết nguyên do thế nào, lúc trẻ liền rời khỏi gia tộc, được sư tổ thu làm đệ tử nhập thất, liền một mực lưu lại Vô Cực Tông tu luyện cho tới bây giờ."
Tần Mặc Hàm trầm mặc một lát: "Sư tỷ, đây là truyền âm kính của Tần gia, tỷ giữ lại, xảy ra chuyện gì lập tức báo cho muội biết, tỷ, sư phụ, còn có Bạch cô nương, đều hết sức bảo trọng, nếu mọi sự bình yên, đợi đến lúc Hư Không Huyễn Cảnh mở ra, chúng ta liền có thể tương phùng."
"Được, muội cùng Tử Ngưng cũng hết sức bảo trọng, Ma tộc có thể sẽ để mắt tới muội, muội ngàn vạn cẩn thận."
"Đúng rồi, Nhị sư tỷ." Tô Tử Ngưng dừng một chút, Nhạc Phồn nhắc đến việc này để Tô Tử Ngưng nghĩ đến cái gì, nghiêm mặt nói: "Hôm trước Ma tộc có ý định lấy tinh huyết của tỷ, bọn họ có thể không quản bị người phát giác mà xâm nhập vào Thủy Lao, chỉ sợ tinh huyết của tỷ, bọn họ nhất định phải có, tỷ cũng cẩn thận một chút. Người ở Vô Cực Tông đều không đáng tin."
"Ta hiểu được." Nhạc Phồn đưa các nàng hạ sơn, đứng tại cổng chính Vô Cực Tông, nhìn xem các thế lực lớn nhỏ lần lượt rời đi, vừa mới một mảnh náo nhiệt trong nháy mắt trở về hiu quạnh. Nghĩ tới tình cảnh nguy khốn trước mắt, lại nghĩ tới Vô Cực Tông bây giờ minh tranh ám đấu, trầm thấp thở dài.
Bạch Liễm nhìn nàng đứng ở nơi đó, y phục bị gió núi cuốn lên, thổi đến bay phất phới, dáng người mảnh khảnh càng trở nên đơn bạc, tiếng thở dài đó buông vào trong gió đều không thể che giấu được. Nàng do dự một lát, nói khẽ: "Chuyện gì nên tới sẽ tới, hưng thịnh suy vong, thế gian chìm nổi, đều là lẽ thường tình. Sau vạn năm an nhàn, rung chuyển cũng là tất yếu. Tuy nhiều người khiến cho muội vô cùng thất vọng, nhưng cũng có một số người đáng để muội tin cậy hết lòng. Chẳng hạn như, Lạc phong chủ, Tần cô nương các nàng....còn có tỷ. Tu Chân giới mười mấy vạn người, cũng không phải tất cả đều là một đám tham lam hồ đồ."
Nhạc Phồn quay đầu nhìn Bạch Liễm, trên môi thoáng nở nụ cười, nàng có chút cúi đầu xuống, sau đó hít vào một hơi nói: "Ta có thể để muội tin cậy sao?"
Bạch Liễm thấy Nhạc Phồn mỉm cười nhìn mình, lại nghe người kia đột nhiên hỏi như vậy, có chút sững sờ, gương mặt trắng nõn bất giác đỏ lên. Nàng dời mắt, không dám nhìn Nhạc Phồn. Nhạc Phồn thấy nàng dễ thẹn thùng như vậy, vừa buồn cười lại vừa hối hận vì đã trêu nàng, đang muốn nói sang chuyện khác, Bạch Liễm nhưng ngập ngừng đáp: "Muội ở lại chính là vì mười phần tin tưởng tỷ."
Nhạc Phồn lần này không nói chuyện, chỉ là nhìn xem nàng, nói khẽ: "Cám ơn muội trấn an ta."
Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm trên đường đi ngang qua Lạc Nhật Phong, đệ tử ở đây giờ phút này trông thấy các nàng, thần sắc đều có chút vi diệu, dù Tần gia đã ra mặt đảm bảo, thế nhưng tư tưởng của bọn hắn vốn bị người áp đặt từ nhỏ, đối với ám đan sư cũng không buông xuống được kiêng kị.
Nhạc Phồn tự nhiên cảm thấy, lập tức lạnh mặt, đưa tay nắm chặt tay Bạch Liễm, một đường dẫn nàng trở về Tử Vân Phong.
Tử Vân Phong lưu lại đệ tử không nhiều, thế nhưng tất cả đều là đối với Tử Vân Phong tình cảm thâm hậu, gặp Nhạc Phồn liền vui vẻ chào đón: "Nhạc sư thúc trở về, ngài có chuyện gì cần phân phó không ạ?"
"À, không có, vất vả các ngươi còn lưu tại Tử Vân Phong."
"Ngài đừng nói như vậy, phong chủ đối đãi đệ tử vô cùng tốt, đây là bổn phận của đệ tử. Chỉ là, phong chủ đâu, ngài làm sao còn không có trở về?"
"Sư tôn tạm thời có việc, vị này là Bạch Liễm cô nương, ngày sau liền lưu tại Tử Vân Phong. Phiền các ngươi đem phòng luyện dược thu thập tốt, lại dọn dẹp một chút gian phòng bên cạnh phòng của ta."
"Vâng, nhạc sư thúc."
Nhạc Phồn trên mặt mang theo tia cười, quay người đối Bạch Liễm nói: "Bạch Liễm, cùng ta tới."
Nàng mang theo Bạch Liễm một đường đi qua, tiến vào sân sau, không gian dần dần khoáng đạt, lộ ra một mảnh tường rào xanh ngát được linh thảo uốn quanh. Nhạc Phồn đánh ra thủ ấn, phất nhẹ lên mảnh dây leo phía trước, một tiếng cọt kẹt nhỏ vang lên, cánh cổng dần dần mở ra, một cỗ mùi hương thơm ngát tinh thuần lập tức xông vào chóp mũi, Bạch Liễm còn chưa nhìn rõ cảnh tượng bên trong, đã kích động đến sắc mặt đỏ lên.
"Phong Linh Thảo, Trục Mộng Hoa, Mộc Cù, Điệp Hoàn Thảo..." Nàng cẩn thận từng li từng tí hít vào một hơi, một đôi mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, kinh hỉ nói.
Nhạc Phồn con ngươi hơi mở, trên mặt không giấu được thán phục, nơi này linh lực chuyển động hỗn loạn, các loại linh thảo hương vị trộn lẫn gần như không thể phân biệt, vậy mà nàng ấy vừa hít một hơi liền đoán chính xác vô cùng, quả thực là kỳ tài!
"Đến, vào xem." Nhìn nàng vui vẻ thành như thế, Nhạc Phồn cũng nhịn không được cao hứng, ra hiệu nàng vào xem.
Rơi vào trong tầm mắt là một mảnh linh thảo rộng lớn trải dài, quy hoạch đến mười phần chỉnh tề, chủng loại cũng là rực rỡ muôn màu, từ trung phẩm, thượng phẩm đến cực phẩm linh thảo đều hết sức đa dạng, để Bạch Liễm không cách nào dời mắt nổi. Nàng si mê nhìn chằm chằm vào dược viện, một lúc lâu vẫn chưa hết ngây ngẩn.
Nhạc Phồn hôm nay mặc một thân áo lụa màu tím, đứng bên cạnh một mảnh hoa lá tràn đầy sức sống, càng trở nên nhu hòa, nàng nắm tay Bạch Liễm đi sâu vào khu vườn: "Đây là dược viên của Tử Vân Phong, sư phụ vốn là giao cho ta chưởng quản, toàn bộ nguyên liệu luyện đan đều ở nơi này. Ta thuở nhỏ đối với linh thảo hết sức hứng thú, những năm qua có dịp ra ngoài rèn luyện, đều mang về một số linh thảo quý hiếm trồng ở chỗ này. Trải qua mấy trăm năm, vườn thuốc này đã được ta nuôi trồng lớn gấp mấy lần, trở thành dược viên lớn nhất Vô Cực Tông. Phần lớn đệ tử trong tông môn đều không hiểu biết gì về luyện đan, muội thấy sao, muội có thích hay không? Đều cho muội hết, vậy có thể đáp lại lòng tin của muội được không?"
"Muội... cái này, đây đều là cho muội sao?" Bạch Liễm trừng lớn mắt, không thể tin nói.
"Bây giờ sư phụ bế quan, Tử Vân Phong luyện đan cũng chỉ có ta, bất quá ta cũng không thể hoàn toàn lĩnh hội được sư phụ chân truyền, hiện nay đã có muội rồi, mới không uổng phí giá trị những linh thảo này, đây đều là cho muội." Dứt lời, nàng cúi đầu nghĩ nghĩ: "Đương nhiên, nếu nơi này không đủ, muội cần gì cứ nói với ta, đợi Hư Không Huyễn Cảnh mở ra, ta sẽ dẫn muội vào đó thu thập."
Bạch Liễm có chút phản ứng không kịp, nàng sững sờ một trận, đến khi hiểu rõ ý tứ Nhạc Phồn, có chút thẹn thùng nói: "Ta mới nhập Trúc Cơ kỳ, ngoại trừ luyện đan thuật ta cái gì pháp quyết đều không có học, ta đi vào sẽ làm vướng víu tỷ."
Nhạc Phồn lắc đầu: "Bạch Liễm, chớ có đánh giá thấp chính mình, muội thực sự là luyện đan sư có thiên phú cao nhất mà ta gặp được, ta mang theo muội không phải vướng víu, ngược lại là vận may của ta. Chỉ là, luyện đan sư thường thường bỏ bê tu hành, thời gian một năm tới mặc dù ngắn, nhưng muội phải dốc lòng củng cố tu vi, ngày sau đối với việc luyện đan của muội cũng rất có lợi, hiểu không?"
"Ân, muội hiểu."Bạch Liễm ngoan ngoãn đáp, đi theo Nhạc Phồn tiến tới phòng luyện đan.
Lúc này Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng trên đường xuống núi, Tần Mặc Hàm suy nghĩ một chút, liền căn dặn Tần Phóng: "Phái người lưu ý Vô Cực Tông, đặc biệt là Tử Vân Phong, còn nữa, bảo hộ tốt cho Nhạc sư tỷ cùng Bạch Liễm."
"Vâng, thiếu chủ."
"Ngoài ra, Lạc gia, Văn Nhân gia, các thế lực lớn có động tĩnh gì, đều phải mật thiết giám sát, có dị thường lập tức báo cho ta biết."
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng tiếp tục xuống núi, chỉ là còn chưa tới chân núi liền gặp phải một đám người Tô gia, còn có Văn Nhân gia.
Tần Mặc Hàm bước chân chậm lại, quay đầu mắt nhìn Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng ánh mắt ngưng lại, đối với Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu, hai người trực tiếp đi tới.
Tô Nhạc nhìn thấy Tần Mặc Hàm, đầy mặt tươi cười: "Tần thiếu chủ." Hắn nhìn Tô Tử Ngưng đứng bên người Tần Mặc Hàm, trên mặt ý cười có chút cương, hắn ánh mắt lung lay: "Ngưng nhi."
Tô Tử Ngưng khóe miệng cười lạnh: "Tô gia chủ, chúng ta cũng không quen, không nên xưng hô thân cận như vậy."
Tô Nhạc có chút xấu hổ, ho khan một tiếng mới mở miệng nói: "Tuy nói năm đó ta đối với con có chỗ không được, nhưng Tô gia tốt xấu cũng dưỡng dục con mười mấy năm. Chuyện con lỡ tay hạ sát đệ tử Tô gia, ta tạm thời không truy cứu, thế nhưng Tụ Hồn Đăng...." Dứt lời, hắn ánh mắt có chút thăm dò nhìn Tần Mặc Hàm, lại xin giúp đỡ nhìn qua Văn Nhân Thu.
Hàn Phi Vi mới nghe Văn Nhân Thu nói qua, đem sự tình chân tướng hiểu rõ không sai biệt lắm, giờ phút này nhịn không được nói: "Dưỡng dục chi ân không báo thì cũng thôi đi, ngược lại cưỡng ép trộm lấy chí bảo nhà mình, Tô cô nương cử chỉ này, lấy oán trả ơn, bất nhân bất nghĩa, thật sự là để cho người ta khó mà xem trọng."
Văn Nhân Thu lông mày xiết chặt liếc mắt Hàn Phi Vi, lập tức nhìn Tô Tử Ngưng, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay thân phận của nàng xem như triệt để bại lộ, Lâm phủ Lâm Khinh Trần chết rồi, người Lâm gia sẽ không cam lòng, trên người nàng mang theo Tiên Khí, cũng sẽ có rất nhiều kẻ ngấp nghé. Bây giờ Tô gia trước đã từng sinh dưỡng nàng, cần gì phải kết oán thù khiến cho người ta chỉ trích, lại phải nhận lấy cái danh bất hiếu bất nghĩa."
Tô Tử Ngưng thần sắc có chút kiềm chế, chuyện Tô gia nên sớm chấm dứt, nhưng vì sao Văn Nhân Thu âm hồn bất tán, nhất định phải thò một chân vào.
"Văn Nhân công tử thật sự là cao thượng, ta không ngờ Văn Nhân gia chẳng những nhiệt tình vì lợi ích chung, còn muốn giúp nhà người khác xử lý mấy việc lặt vặt thế này."
Văn Nhân Thu nhìn xem nàng, dừng một chút, khẽ lắc đầu: "Ta làm như vậy, cũng không phải bởi vì Tô gia, mà là bởi vì nàng." Hắn ánh mắt ngưng lại, đáy mắt ẩn chứa thâm thúy, khiến cho Tô Tử Ngưng mười phần không thoải mái.
Tần Mặc Hàm ở một bên mi mắt buông xuống, trên thân khí tức đã có chút lạnh lùng. Văn Nhân Thu nhếch môi cười một tiếng, nhìn xem Tần Mặc Hàm: "Tần thiếu chủ, ta thực sự không thể nào hiểu được, ngươi đã cùng Tô Tử Ngưng là bạn tốt, vì sao để nàng lâm vào mức độ này, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi thật có thể dựa vào Bắc Xuyên Tần gia để bảo vệ nàng? Để nàng vì ngươi mà bị bêu danh, lại chuốc lấy hiềm khích từ những thế lực kia, như vậy là tốt cho nàng sao?"
Tần Mặc Hàm một mực trầm mặc, ánh mắt đã phủ đầy băng tuyết, ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Thu. Mà Tô Tử Ngưng hiển nhiên cũng tức giận, cái khác nàng có thể chịu, thế nhưng duy chỉ có nhằm vào Tần Mặc Hàm, nàng chịu không được, vừa muốn mở miệng, Tần Mặc Hàm lại nắm chặt tay của nàng, ra hiệu nàng an tâm chớ vội.
Sau đó nàng khóe môi hơi câu, lộ ra ý cười thanh nhã, ánh mắt rơi vào Tô Nhạc đang thấp thỏm ở kia, lại liếc nhìn Văn Nhân Thu: "Mặc Hàm đa tạ Văn nhân công tử có lòng quan tâm Tử Ngưng nhà ta, cũng đa tạ Văn Nhân công tử đã nhắc nhở." Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Tô Nhạc, trầm tĩnh nói: "Tô gia chủ cần gì phải như thế vội vàng xao động, Tụ Hồn Đăng là Tử ngưng vì muốn cứu ta nên mới mượn tạm, bây giờ trả lại cũng nên từ ta. Mà ta sớm đã cho người đưa Tụ Hồn Đăng đến Tô gia, nếu không có chuyện gì, Tô gia chủ rất nhanh sẽ nhận được tin tức."
Tô Nhạc khẽ giật mình, có chút không kịp phản ứng: "Cái này. . . Ta..."
Tần Mặc Hàm thu ý cười, tiếp tục nói: "Tử Ngưng sống ở Tô gia đoạn thời gian kia, nàng bị đối xử như thế nào, lòng Tô gia chủ biết rõ, không cần ở đây lừa mình dối người. Tử Ngưng thiện lương không muốn so đo quá nhiều, cho nên Tụ Hồn Đăng ta trả trở về, còn kèm theo một cực phẩm Thiên giai linh khí, một bình ngũ giai Ngưng Thần Đan, một con ngũ giai Phong linh thú, xem như lợi tức các vị đã cho Tần gia mượn dùng Tụ Hồn Đăng." Dứt lời nàng truyền âm cho Tô Nhạc, nói thêm hai câu nói, Tô Nhạc sắc mặt ngạc nhiên, sững sờ nhìn Tô Tử Ngưng, cuối cùng hướng Tần Mặc Hàm thi lễ, cao hứng mang theo đoàn người Tô gia cấp tốc rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.