Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 23: Truyền thừa




Linh thể nhỏ bé vạn phần hoảng sợ phát hiện không có chỗ trốn, liền đứng nép ở cửa động, không biết có nên đi ra ngoài hay không. Tô Tử Ngưng nhìn đến vô cùng rõ ràng, đó là Tần Mặc Hàm người hồn!
Giờ khắc này người hồn vốn là một quả cầu sáng xinh đẹp đã hóa thành linh thể người tí hon, cao hơn ba tấc, cũng chỉ gần bằng một bàn tay của Tô Tử Ngưng. Dáng vẻ kia giống y như đúc Tần Mặc Hàm mà nàng từng nhìn thấy, chính là phiên bản thu nhỏ của Tần Mặc Hàm.
Tô Tử Ngưng trong lòng run lên, nhìn vật nhỏ kia luống cuống đi vòng quanh cửa động, mấy lần suýt nữa rơi ra bên ngoài, Tô Tử Ngưng căng thẳng vạn phần. Người hồn cực kỳ nhát gan, một khi chấn kinh sẽ điên cuồng chạy trốn, căn bản không tìm về được. Lúc nãy Tô Tử Ngưng đã làm nàng ấy sợ rồi, bây giờ cũng không dám làm thêm động tác nào nữa. Phía ngoài động là nơi nào, nàng tất nhiên hiểu rõ, lỡ mà nàng ấy đi ra ngoài thì biết làm sao.
Tụ Hồn Đăng gần trong gang tấc nàng cũng không dám lấy, không thể làm gì khác hơn là nỗ lực thả nhẹ khí tức, điều chỉnh tâm tình cùng hô hấp. Người hồn vốn đang hoảng loạn bất an, nhưng hồi lâu cũng không thấy gặp nguy hiểm gì, liền yên tĩnh một chút. Tô Tử Ngưng nhìn vật nhỏ kia hình dạng cùng Tần Mặc Hàm giống nhau như đúc, con mắt đỏ lên, hồi lâu mới dùng giọng nói cực kỳ mềm nhẹ dỗ dành: "Mặc Hàm, Mặc Hàm."
Nàng trầm thấp kêu hồi lâu, người hồn tựa hồ có thể nghe hiểu, quay đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Tử Ngưng, tuy nhiên vẫn dán vào cửa đá bất động.
Tô Tử Ngưng nhẹ giọng gọi nàng, nhìn kỹ động tác cùng thần thái của nàng, chậm rãi nói: "Mặc Hàm, là ta Tử Ngưng, nàng đừng sợ, ngoan, lại đây."
Người hồn đối với khí tức của đối phương rất quen thuộc, dù sao cũng là Tô Tử Ngưng nuôi nàng, giờ khắc này nàng vẫn đang do dự không biết nên qua không. Nhìn vẻ mặt của nàng có chút giãy giụa, Tô Tử Ngưng từ từ đưa tay ra, động tác mềm nhẹ ôn hòa, cứ như vậy đưa tới, tiếp tục nói: "Ngoan, Mặc Hàm, lại đây, lại đây."
Người hồn còn hơi ngập ngừng, bước từng bước nhỏ bé lại gần, đứng cách một khoảng nhỏ nhìn đến bàn tay của Tô Tử Ngưng. Tô Tử Ngưng con mắt đỏ lên, giọng mũi có chút nặng, run rẩy lắc nhẹ ngón tay: "Lại đây."
Người hồn nhìn hồi lâu, thấy đối phương để sát vào, giọng nói còn ôn nhu như thế, liền tiến lên một bước, vươn ngón tay ra dò xét. Nàng quá nhỏ, ngón tay của nàng như một cái rễ cây siêu nhỏ, nhẹ nhàng mà chọc vào ngón tay Tô Tử Ngưng, nhưng lại xuyên thấu đi qua, dù sao nàng chỉ là hồn thể.
Tô Tử Ngưng nhìn ra trong lòng co rụt lại, có thể hay không doạ đến nàng ấy rồi? Nàng không hề nghĩ rằng người hồn sau khi thu tay về, chỉ là kỳ quái nhìn ngón tay mình một chút, cũng không bao nhiêu động tĩnh.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Mặc Hàm như vậy, trong lòng Tô Tử Ngưng đau không thể tả, nàng cả người rung lên, khí tức bi thương trên người như đông cứng lại.
Người hồn rõ ràng có vẻ không dễ chịu, nàng lung lay vài bước, đột nhiên lại nhích đến gần, dùng đôi tay bé nhỏ ôm lấy ngón tay giữa của Tô Tử Ngưng, lần này nhưng kỳ lạ không có xuyên thấu đi qua. Tô Tử Ngưng nhất thời sửng sốt, dáng dấp kia, hiển nhiên là an ủi nàng.
Nàng ngơ ngác nhìn Tần Mặc Hàm phiên bản nhỏ đang ôm lấy ngón tay mình, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nàng muốn khóc, thế nhưng lại sợ tiếng khóc doạ đến Tần Mặc Hàm người hồn, liền dùng tay trái gắt gao che miệng lại, khóc đến cả người run rẩy. Thời khắc này nàng thật sự tan vỡ, nàng nhớ Tần Mặc Hàm, rất nhớ, rất nhớ.
Không biết khóc bao lâu, người hồn đã không sợ nàng, tựa hồ rất yêu thích hơi thở của nàng, dĩ nhiên thân cận cực kỳ, nguyên bản vây quanh ngón tay Tô Tử Ngưng, cuối cùng dĩ nhiên bò đến trong lòng bàn tay, trong lúc Tô Tử Ngưng đang khóc run lên thì nàng ấy đã ngủ.
Tô Tử Ngưng vốn là thương tâm gần chết, nhìn thấy dáng dấp kia, lại nín khóc mà cười. Nàng cũng không biết phải làm sao với nàng ấy bây giờ, nàng ấy rốt cuộc đã chịu cùng nàng tiếp xúc, tuy là nàng không cảm giác được thực thể, nhưng vẫn cảm nhận được một đoàn linh khí lành lạnh trên tay. Cẩn thận thu tay về, Tô Tử Ngưng ôn nhu nhìn nàng ấy.
Nàng ấy quá nhỏ, vừa vặn có thể ngủ ở lòng bàn tay Tô Tử Ngưng, tư thế ngủ vô cùng quy củ, nằm đến vô cùng đoan chính, cùng người kia giống như đúc. Gương mặt nàng ấy chỉ lớn bằng ngón tay cái mà thôi, nhưng ngũ quan rất rõ ràng. Tô Tử Ngưng không biết hiện tại ánh mắt của nàng có cỡ nào ôn nhu cùng vui mừng, vẫn yên tĩnh nhìn chằm chằm người hồn bất phàm này, nỗi thống khổ cùng cô tịch trong lòng dường như được an ủi mấy phần.
Liền như vậy ngốc nhìn chằm chằm người hồn ngủ nửa canh giờ, mãi đến tận khi nàng ấy tỉnh rồi, Tô Tử Ngưng mới mở to mắt đến gần, nhẹ giọng gọi: "Mặc Hàm?"
Người hồn dường như cũng có nhân cách riêng, lười biếng mà vươn tay nâng eo dậy, nhìn Tô Tử Ngưng đang cười đến cong lông mày. Nàng ấy có một chút khác biệt so với Tần Mặc Hàm luôn trầm tĩnh, tuy Tần Mặc Hàm thỉnh thoảng cũng rất khả ái, nhưng sẽ không tùy ý duỗi người ở trước mặt nàng.
Tiểu bản Tần Mặc Hàm mới vừa tỉnh, lập tức dò xét nhìn Tô Tử Ngưng một chút, một lát sau hoàn toàn yên tâm rồi mới dọc theo lòng bàn tay Tô Tử Ngưng trèo lên trên, rất nhanh đã đến khuỷa tay của nàng, hiếu kỳ mà ở đó kéo kéo ống tay áo, tựa hồ đối với mọi việc đều rất mới mẻ.
Tô Tử Ngưng tùy ý nàng ở trên người mình chơi đùa, một lát sau mới thấp giọng nói: "Lại đây, chúng ta cùng vào trong xem có được hay không?" Nàng lấy tay đưa tới, người hồn rất thông minh, nhấc chân nhảy đến lòng bàn tay nàng, tiếp theo liền đoan chính ngồi xếp bằng ở đó.
Tô Tử Ngưng hơi cong lên ngón tay, che chở nàng ấy hướng về động phủ nơi sâu đi đến.
Nguyên bản trong động phủ đen kịt một màu, nhưng khi nàng vừa bước vào mật đạo thì nơi đó đột nhiên dấy lên ngọn đèn. Người hồn sợ rồi, đột nhiên vọt lên đến, ôm ôm ngón tay Tô Tử Ngưng, một bộ sợ hãi đáng thương dáng dấp. Tô Tử Ngưng trong lòng ảo não, bận rộn đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng ấy, người hồn quơ quơ đầu, lại an tâm ngồi xuống, khiến cho lòng Tô Tử Ngưng mềm đến lợi hại. Nàng thấp giọng động viên: "Đừng sợ, ta ở đây, nàng rất an toàn."
Nói xong nàng nhớ tới Tụ Hồn Đăng, liền lấy nó ra, chỉ vào đèn nói: "Nếu không, nàng đi vào?" Tụ Hồn Đăng có tác dụng tẩm bổ hồn phách, hẳn là nàng ấy yêu thích nó.
Người hồn nhoài người qua, ló đầu nhìn xem bên trong đèn, do dự một chút, lại lắc đầu lui trở về, đâm đâm vào tay Tô Tử Ngưng, biểu thị nàng càng yêu thích ở đây hơn. Tô Tử Ngưng lông mày ninh lên, biểu hiện trên mặt đau đớn vô cùng, như vậy nhìn nàng hồi lâu, mới đỏ mắt lên đem đèn cất đi, đưa nàng bưng đến trong lòng, bước nhanh đi về phía trước.
Người hồn sở dĩ nhát gan, chính vì nó mang theo hết thảy tình cảm cùng ký ức của chủ thể, đối với mọi việc đều mẫn cảm vạn phần, mà nó nguyện ý thân cận người kia, bởi vì chủ thể của nó đối với người kia cũng vô cùng thân cận cùng tin cậy. Tần Mặc Hàm người hồn yêu thích dán Tô Tử Ngưng, cực kỳ tin cậy nàng, đó là bởi vì Tần Mặc Hàm bản thân liền vô cùng thân cận cùng tin cậy nàng. Nghĩ tới đây, Tô Tử Ngưng tâm càng thêm đau xót.
Vị Đại Thừa đã phi thăng này hiển nhiên có tính cách riêng, lúc trước Tô Tử Ngưng sở dĩ nhận được truyền thừa của hắn, là do trong lòng kính yêu, trước nệm bồ hoàn nơi hắn phi thăng cung kính dập đầu mấy cái, sau đó liền rơi vào trong một mảnh hư vô.
Sợ sẽ đối với người hồn có ảnh hưởng, Tô Tử Ngưng đem nàng dụ dỗ về bên trong Tụ Hồn Đăng rồi mới quỳ xuống, dập đầu chín lần, dưới bồ đoàn một trận chói mắt bạch quang vụt sáng, Tô Tử Ngưng nghiêng người ngã xuống.
Tất cả giống như ở đời trước, thần thức của nàng rơi vào trong truyền thừa của vị tu sĩ  Đại Thừa kia, lão giả một thân áo bào trắng mặt mày uy nghiêm chính khí, tuấn mỹ như một vị thần, hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tô Tử Ngưng, lập tức ánh mắt toả sáng: "Năm hệ cân bằng cực phẩm linh căn? Ha ha, thú vị, thú vị."
Cũng lời nói giống hệt như đời trước, chỉ là lúc đó nàng đan điền bị phế, người kia còn than tiếc hồi lâu.
Chẳng qua lúc này ông lão kia đã thôi cười, hắn nghiêm nét mặt có chút đáng tiếc nói: "Chỉ tiếc, tâm tư quá nặng, sát khí quá lớn. Hơn nữa. . . Ngươi tuy không phải ma tu, ma tính nhưng rất nặng, nếu như được truyền thừa, sợ là làm hại nhân gian!" Ngữ khí của hắn đột nhiên nghiêm khắc, từ trong thần thức hiện ra một vệt sát ý rõ ràng.
Tô Tử Ngưng nhất thời lạnh cả sống lưng, đây chỉ là thần thức sẽ không thể chảy mồ hôi, nếu không giờ khắc này chỉ sợ nàng mồ hôi đầm đìa. Nàng bỗng nhiên quỳ xuống, cao giọng nói: "Tiền bối, như vậy vội vàng kết luận, có phải hay không quá mức võ đoán!"
Người kia con ngươi nhắm lại, hừ lạnh nói: "Làm càn!"
Tô Tử Ngưng cố gắng tự trấn định: "Ngài nói tâm tư ta nặng, sát khí quá lớn, ta không phủ nhận. Nhưng vãn bối tự nhận xưa nay không lạm sát kẻ vô tội, ta tuy không phải người tốt, nhưng trước giờ không xem rẻ mạng người , cũng chưa từng có lỗi với bất luận người nào! Người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người. Vãn bối một đời nhấp nhô không chỗ nương tựa, chỉ có duy nhất một bằng hữu thân thiết, nàng lại bị người hại chết, vãn bối không cam lòng, cho nên mới rơi vào nơi chôn xương này, muốn giành đường sống để sau này báo thù cho nàng, như thế nào gọi là làm hại nhân gian?"
Lão giả nhìn nàng hồi lâu, nàng vừa ngẩng đầu lên, hắn liền truyền một đạo ánh sáng màu trắng đi vào mi tâm của nàng, sau đó con mắt hắn bỗng nhiên trợn to, một lát mới nói: "Không ngờ chính là nàng....Nàng làm sao hồn phách chỉ còn một nửa?..." Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên ngừng lại giống như kiêng kỵ cái gì. Một lát sau, hắn thở dài, nhưng lại có chút vui mừng nói: "Nếu như ta có thể gặp lại nàng, như vậy lời ta nói lúc đầu không sai, cũng không biết nàng đây là kiếp thứ mấy?" Hắn thấp giọng khẽ nói, Tô Tử Ngưng nghe xong như rơi vào trong sương mù, cái gì gọi là kiếp thứ mấy?
Ông lão kia vẻ mặt lại trở nên hòa hoãn rất nhiều: "Nàng và ta hữu duyên, ta  truyền thừa cho nàng cũng hoàn toàn đáng giá. Thế nhưng có câu nói hi vọng nàng nhớ kỹ, một số thời khắc, những cảnh ngộ nàng gặp phải, không chỉ đơn giản là nhân họa, quan trọng hơn chính là thiên tai."
Tô Tử Ngưng muốn hỏi hắn là ý gì, đột nhiên một luồng thần thức mạnh mẽ truyền  vào trong đầu của nàng, khiến nàng đau đến rên lên một tiếng. Nàng sở dĩ một lần nữa tiếp nhận truyền thừa, là bởi vì đời trước nàng quá yếu nên cũng không chân chính nhận được truyền thừa bao nhiêu, bất quá trong truyền thừa còn có thật nhiều trân bảo, cũng có thể giúp nàng một chút sức lực, nàng không thể bỏ qua.
Truyền thừa xong, ông lão kia thần sắc phức tạp nhìn Tô Tử Ngưng, nặng nề thở dài: "Nàng xuất hiện, nàng ấy sợ là cũng đã xuất hiện rồi. Hi vọng, đời này tình duyên của hai nàng không còn là một hồi phù mộng tam sinh." Nói xong, cả người hắn triệt để tiêu tan.
Khi Tô Tử Ngưng tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu, chỉ là lần thứ hai kiểm tra, phát hiện mình trên người đã tích một lớp bụi, không ngờ trong lúc ngủ nàng đã tiến cấp lên Trúc Cơ trung kỳ, e rằng đã rất lâu rồi. Mà cái cửa ngầm bên trong động cũng đã mở ra, đời trước nàng tìm thấy bên trong rất nhiều kỳ trân dị bảo do vị Đại Thừa tiền bối kia lưu lại, giúp nàng sống hơn mười năm trong động.
Nàng hiện tại có chút sợ run, lần truyền thừa này không giống ở đời trước, lão nhân kia dường như đã nói cho nàng nghe rất nhiều điều kỳ quái, hơn nữa tên của hắn, hình như là Tu Di? Nàng không hiểu vì sao hắn nói cho nàng biết những điều kia, nhưng Tô Tử Ngưng tạm thời gác lại tâm tư hỗn loạn, đem Tần Mặc Hàm người hồn thả ra ngoài.
Người hồn sau khi ra ngoài cũng bất động, quay lưng với Tô Tử Ngưng, Tô Tử Ngưng muốn sờ sờ nàng, nàng lập tức tránh đi nơi khác. Ngón tay cứng đờ ở trên không trung, Tô Tử Ngưng sửng sốt một lát sau, nhưng là muốn cười, nàng ấy giống như đang giận dỗi?
Tất nhiên nàng không dám cười ra tiếng, người hồn thế nhưng khôn khéo lợi hại, nàng bận rộn cúi đầu đến gần cẩn thận nói: "Mặc Hàm ngoan, ta sai rồi, ta không phải cố ý đem nàng bỏ mặc bên trong đèn. Chỉ là ta đạt được truyền thừa liền ngủ thiếp đi, nàng xem trên người ta cũng tích bụi. . ." Đang nói, Tô Tử Ngưng vốn có bệnh thích sạch sẽ liền một mặt cứng ngắc, bận rộn phủi phủi bụi. Người hồn khá là ghét bỏ nên tránh ra, đứng ở đằng xa một mặt lãnh đạm, thần thái kia quả thực cùng nguyên bản giống như đúc.
Tô Tử Ngưng cũng không muốn dùng tịnh thân chú làm sạch quần áo, liền muốn thay đổi y phục, nhưng người hồn ở nơi đó nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nàng, khiến nàng cảm thấy có chút quẫn bách. Nàng đành thương lượng: "Mặc Hàm, nàng xoay người đừng xem có được hay không, nếu không trước về. . ." Lời nói lập tức ngừng lại, nàng ấy kia còn sinh khí, lại kêu nàng ấy về bên trong đèn, còn không biết sẽ như thế nào đây.
Quả nhiên, người hồn giẫm chân, một bộ dáng nàng còn nói nữa ta liền bỏ đi. Tô Tử Ngưng bất đắc dĩ: "Vậy nàng trước tiên xoay người?"
Người hồn có chút không rõ, nghi hoặc mà nghiêng đầu. Tô Tử Ngưng không thể làm gì, đi tới đưa nàng ấy bưng lại đây, người hồn có chút hài lòng, lại phát hiện Tô Tử Ngưng dùng ngón giữa tay trái đưa lên trước mắt nàng, che khuất tầm nhìn của nàng: "Không cho xem." Người hồn sau khi nghe xong liền nghiêng đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó bất động. Mà Tô Tử Ngưng tay phải nhanh chóng mở ra đai lưng cùng nút thắt.
Tô Tử Ngưng cởi áo lót, tạm thời cũng treo ở trên cánh tay trái, cầm quần áo mới chuẩn bị mặc. Thiếu nữ nguyên bản thân thể gầy gò, bây giờ bất tri bất giác trở nên thành thục lên, da thịt non mịn trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp, vốn là trái đào nhỏ bây giờ cũng đã hoàn mỹ căng đầy, mang theo một luồng mê hoặc phong tình. Tô Tử Ngưng cúi đầu nhìn một chút, hơi ngẩn người, quả nhiên thời gian trôi qua khá lâu, lâu đến mức nàng đã trưởng thành rồi.
Bất giác nhớ lại lúc trước Tần Mặc Hàm lấy y phục cho nàng liền trêu chọc nàng còn chưa đủ lớn, khóe miệng Tô Tử Ngưng khẽ cong, sau đó lại hiện ra một tia bi thương. Đột nhiên, nàng phát hiện ngón tay mát lạnh, bận rộn ngẩng đầu, liền phát hiện người hồn đẩy ra ngón tay của nàng, đem đầu nhỏ dò xét đi qua, con mắt loanh quanh nhìn chằm chằm nàng, chăm chú mà hiếu kỳ, nhất thời trên mặt nàng tuôn ra một trận nhiệt ý.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tử Ngưng: Nàng. . . Nàng, nàng không ngờ là nhìn trộm ta! Thật khiến người giận sôi!
Tần Mặc Hàm (một mặt vô tội): Ta cũng hơi kinh ngạc, bất quá. . . Cảm giác khá tốt.
Tô Tử Ngưng: Một. . . Một người hồn liền sắc thành như vậy, đẩy đủ ba hồn bảy vía, còn đến mức nào!
Người hồn: Là tác giả xấu xa, ta khả ái như vậy, nhỏ bé như vậy, không sắc, tuyệt đối không sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.