Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 142: Chấp niệm






....Chỉ cần chúng ta có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, dù cho kia đã không còn là Tô Khinh Chỉ, Tần Chiêu Mặc, thế nhưng mấy đời tình duyên dây dưa, độc thuộc về hai linh hồn yêu say đắm, vĩnh viễn sẽ không thay đổi....
☆☆☆
Sau khi đóng hộp lại, cảm giác bị nhìn chằm chằm mới có chút giảm bớt, Tô Tử Ngưng nhớ kỹ năm đó người hồn Tần Mặc Hàm làm chuyện tốt, dù cho các nàng cái gì đều đã làm, thế nhưng đại khái là chột dạ, nàng vẫn còn có chút xấu hổ.
Cấp tốc trút bỏ y phục bên trong, thay đổi một thân sạch sẽ, Tô Tử Ngưng không kịp xuyên áo ngoài, nhanh lên đem hộp mở ra, để Tần Mặc Hàm buồn bực lâu, nàng ấy dĩ nhiên tức giận.
Hộp vừa mở ra, Kết Phách Châu liền lấp lóe, Tô Tử Ngưng còn không kịp giải thích, hạt châu liền một cái lắc mình trực tiếp hướng Tô Tử Ngưng bay tới. Tô Tử Ngưng tu vi đã cảnh giới phi phàm, tự nhiên vô ý thức liền giữ được hạt châu.
Chỉ là hạt châu vùng vẫy một hồi, Tô Tử Ngưng đối Tần Mặc Hàm trạng thái này cẩn thận đến cực điểm, dĩ nhiên không dám cứng rắn cản, lập tức buông lỏng tay, sau đó liền trơ mắt nhìn Kết Phách Châu chui vào ngực áo của nàng!
Tô Tử Ngưng luống cuống tay chân không biết làm sao, kia xúc cảm ôn nhuận dán da thịt du tẩu một vòng, Tô Tử Ngưng chỉ cảm thấy trên thân đều nổi da gà, vừa ngứa vừa thẹn, gương mặt trắng nõn dần trở nên đỏ ửng: "Mặc Hàm, đừng làm rộn."
Tần Mặc Hàm mặc dù có chút khó chịu nên cố ý trêu đùa Tô Tử Ngưng, nhưng cũng là lo lắng nàng  ấy bị thương, hôm nay chuyện phát sinh nàng ít nhiều có cảm giác, thần hồn một mực không yên vì sợ nàng ấy thụ thương. Vừa nhìn Tô Tử Ngưng cả người đầy vết máu, Tần Mặc Hàm hoảng đến không được, nàng hồn thể không đủ mạnh, không có cách nào xem thật kĩ, mới thừa dịp nàng ấy thay quần áo mà nhìn xem, làm sao biết cô nương kia trực tiếp đem nàng đóng trong hộp.
Đã không cho nhìn, nàng cũng chỉ có thể trực tiếp 'tự tay' đi sờ soạng, xác định những vết máu kia không phải của Tô Tử Ngưng, Tần Mặc Hàm thở phào nhẹ nhõm, liền yên tĩnh rơi vào lòng bàn tay Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng tự nhiên hiểu rõ Tần Mặc Hàm lo lắng cho mình, thế nhưng vẫn nhịn không được điểm lên Kết Phách Châu: "Sắc phôi."
Tần hạt châu nhỏ có chút không vui, trong lòng bàn tay nàng lăn lăn, lần nữa hướng ngực áo nàng chui vào, Tô Tử Ngưng bưng lấy hạt châu, liên thanh dỗ dành: "Ta sai rồi, là ta nói bậy, nàng tha ta."
Tần Mặc Hàm sau khi nghe xong lúc này mới coi như thôi, Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng thở ra, bưng lấy Kết Phách Châu thả ở trước mắt, nhìn hạt châu trong mắt mang theo tia tưởng niệm: "Ta rất nhớ nàng, nàng chừng nào mới có thể trở về?"
Kết Phách Châu rung động một cái, hướng phía trước lăn lăn, lúc Tô Tử Ngưng cúi đầu xuống, Kết Phách Châu đụng đụng chóp mũi của nàng, nhu hòa cọ xát.
Cảm nhận được Tần Mặc Hàm an ủi, Tô Tử Ngưng ánh mắt càng phát ra nhu hòa, bưng lấy hạt châu nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng phát hiện Tần Mặc Hàm cũng không yếu ớt như vậy, trong đêm chìm vào giấc ngủ, nàng dứt khoát đem Kết Phách Châu đặt ở bên gối, cẩn thận vòng đi ngủ.
Trong bóng đêm, hạt châu ánh sáng lặng lẽ phát ra, nhẹ nhàng lăn đến bên sườn mặt Tô Tử Ngưng, lặng yên không một tiếng động.
Hôm sau tỉnh lại, Tô Tử Ngưng nhìn Kết Phách Châu vẫn như cũ nằm yên, hé miệng cười cười, cẩn thận từng li từng tí đưa hạt châu thả lại hộp, để Côn Côn bọn chúng trông coi, liền đi ra ngoài.
Ngoài điện Nữ Nguyên đã ở nơi đó hầu lấy, Tô Tử Ngưng chậm rãi đi qua, đạm nhạt nói: "Bên ngoài tình huống như thế nào?"
Nữ Nguyên khom người nói: "Hồi quân thượng, đại quân chúng ta đã đến cổng thành Hoành Châu, Văn Nhân gia khí số đã tận, khó mà ngóc dậy nổi. Tu Chân giới tử thủ không ra, nhưng tựa hồ bọn hắn đang tính toán một vài chuyện."
Tô Tử Ngưng cười lạnh một tiếng: "Bọn hắn rất thức thời, dĩ nhiên không muốn vạ lây đến mình, hiện tại sợ là tính toán đem Văn Nhân gia triệt để hi sinh, đổi lấy hòa ước."
Dứt lời, Tô Tử Ngưng nhớ tới chuyện gì: "Hai bằng hữu của ta đâu rồi?"
Nữ Nguyên nói khẽ: "Bọn họ nói có chuyện cần rời đi, thuộc hạ đã phái người đưa họ trở về."
"Phái người đưa?" Tô Tử Ngưng ngữ khí có chút lạnh, quay đầu nhìn Nữ Nguyên.
Nữ Nguyên không nói chuyện, chỉ là trầm mặc cúi đầu.
Tô Tử Ngưng hít vào một hơi: "Ta biết ý của ngươi, nhưng các nàng là bằng hữu chí cốt của ta, đừng nghĩ tính toán các nàng, ta rất không vui đấy, hiểu không?"
Thanh âm của nàng có chút lạnh, nhưng đã ôn hòa hơn trước rất nhiều, Nữ Nguyên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thăm dò hỏi: "Quân thượng gần đây khí sắc tốt lên rất nhiều, thế nhưng là có chuyện gì vui vẻ? "
Tô Tử Ngưng lườm nàng một chút, sau đó mới nhạt tiếng nói: "Ngươi rất thông minh, hẳn phải biết là chuyện gì, nhưng không được sinh ra tâm tư khác. Ngươi phải hiểu, nếu nàng thật sự chết đi, không chỉ Tu Chân giới, Ma Giới, thậm chí ngươi, ta đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào hủy diệt."
Nữ Nguyên thân thể run lên, thần sắc có chút ảm đạm, thấp giọng nói: "Thuộc hạ hiểu rõ, nhưng quân thượng thật muốn buông tha Tu Chân Giới sao?"
Tô Tử Ngưng bước chân dừng lại, khẽ lắc đầu: "Ma Giới cằn cỗi, dân chúng lầm than, nhóm kia sâu mọt chiếm cứ Tu Chân Giới quá lâu, dù sao cũng phải nhường ra một chút."
Nữ Nguyên trong mắt quang mang sáng lên, trên mặt kinh hỉ khó nén, sau đó lại có chút lo lắng: "Thế nhưng nếu người kia biết được, đến lúc đó...."
Tô Tử Ngưng không quay đầu lại, chỉ là nói khẽ: "Nàng rất tốt, vô luận là Tần Chiêu Mặc hay Tần Mặc Hàm, đều chưa từng đối Ma Tộc đuổi tận giết tuyệt qua."
Tô Tử Ngưng dứt lời trực tiếp rời đi, vừa ra khỏi hành lang đại điện, bước chân nàng đột nhiên dừng lại, sau đó hóa thành một đạo bạch quang trực tiếp không còn bóng dáng. Nữ Nguyên ánh mắt nhoáng một cái, cúi đầu trầm tư, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khiến cho Tô Tử Ngưng đột nhiên kích động như thế, tự nhiên chỉ có Tần Mặc Hàm, lúc nàng thuấn di đến trước giường băng, liền phát hiện Kết Phách Châu không ngừng xoay quanh phía trên thân thể Tần Mặc Hàm, ánh sáng mười phần lóa mắt, giờ phút này đã đem thân thể Tần Mặc Hàm bao phủ ở bên trong.
Tô Tử Ngưng con mắt không hề chớp nhìn chằm chằm, bởi vì kích động tay đều đang phát run, nhưng cũng không dám nói nhiều một câu, sợ kinh đến Tần Mặc Hàm.
Một lát sau, Kết Phách Châu ánh sáng đột nhiên nhoáng một cái, lập tức toàn bộ đi vào cơ thể Tần Mặc Hàm, ánh sáng bạc mềm mại từng tấc từng tấc nhập thân thể Tần Mặc Hàm, sau đó không có một tia động tĩnh.
Tô Tử Ngưng khẩn trương vạn phần, một mực gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, muốn nhìn đến một tia dấu hiệu nàng tỉnh lại. Thế nhưng sau khi bạch quang tán đi, Tần Mặc Hàm vẫn không có động tĩnh, Tô Tử Ngưng lập tức hoảng hồn, cấp tốc chồm người qua, lo lắng nói: "Mặc Hàm, Mặc Hàm, nàng thế nào? Nàng đừng làm ta sợ? !"
Ngay tại nàng sắp phát điên, một vòng thân ảnh màu đỏ xuất hiện bên người nàng, nói khẽ: "Chớ nóng vội, Mặc Hàm không có việc gì. Chỉ là hồn phách quy vị cũng không phải chuyện dễ, nàng hồn phách ly thể quá lâu cần Kết Phách Châu định hồn, càng là khó khăn, ta trợ nàng một chút. "
Tô Tử Ngưng liên tục gật đầu, nhưng vẫn kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm sao hiện thân?" Trong ngày thường vì ẩn nấp hành tung, Tô Khinh Chỉ đều là ở trong mơ cùng các nàng giao lưu, lần này thế nào?
Tô Khinh Chỉ nhìn nàng một cái, khẽ cười cười: "Mặc Hàm trở về, ta cũng nên cùng ngươi dung hồn, hiện thân hay không, đã không ngại." Dứt lời, nàng vỗ vỗ Tô Tử Ngưng, lập tức hóa thành một sợi ánh sáng nhạt tiến vào Tần Mặc Hàm thể nội.
Tô Tử Ngưng ngơ ngác nhìn Tô Khinh Chỉ biến mất, lại đem ánh mắt chuyển qua Tần Mặc Hàm, trong lòng tràn đầy đau xót, nàng may mắn biết bao, Mặc Hàm không hề rời đi nàng.
Hay là sau khi dung hồn, Tô Khinh Chỉ mới có thể chân chính giải thoát, thậm chí thành toàn nguyện vọng nàng cùng Tần Chiêu Mặc sinh tử không rời. Nàng quá mức thanh tỉnh, bồi tiếp Tần Mặc Hàm nhiều năm như vậy, sợ là một mực biết rõ, Tần Mặc Hàm là Tần Chiêu Mặc, nhưng cũng vĩnh viễn không phải Tần Chiêu Mặc, loại này làm bạn nên thống khổ dường nào.
Mà giờ khắc này tại bên trong hồn phủ Tần Mặc Hàm, tam hồn thất phách bởi vì ly thể quá lâu, lại muốn trở về làm sao đều không thể quy vị, thậm chí quấy đến thần hồn hỗn loạn tưng bừng. Toàn bộ trong thức hải, dời sông lấp biển, vô số ký ức theo hồn phách chấn động, tại thức hải bốn phía loạn quấy, Tần Mặc Hàm nhục thân không có cảm giác, nhưng là linh hồn bị kéo tới kịch liệt đau nhức không thôi.
Tô Khinh Chỉ không ngờ nghiêm trọng đến mức này, lập tức sắc mặt trắng nhợt, gấp giọng nói: "Mặc Hàm giữ vững thần trí, không cần vội vã trở về, bảo trì nàng thần hồn ổn định!"
Trạng thái Tần Mặc Hàm lúc này, nếu không kịp dẫn dắt, chỉ sợ muốn rơi tình huống như các vị tiền bối Tần gia, bị luân hồi chi lực phản phệ, phân không rõ kiếp trước kiếp này, lâm vào điên cuồng.
Tô Khinh Chỉ lấy lại bình tĩnh, ép buộc chính mình tỉnh táo, cấp tốc đánh ra một mảnh linh lực, chế ngự hồn phách đang hỗn loạn: "Nàng đừng sợ, không nên chống cự, ta tới giúp nàng."
Tô Khinh Chỉ thôi động Kết Phách Châu, từng bước thay Tần Mặc Hàm chải vuốt, nàng bản thân cường đại linh lực cũng ổn định được hồn phách bạo động, sau một hồi mọi thứ bắt đầu an tĩnh trở lại, mà Tần Mặc Hàm hồn phách cũng bình yên quy vị.
Nguyên bản thức hải mãnh liệt từng chút lắng xuống, Tô Khinh Chỉ liền ở trong thức hải Tần Mặc Hàm, nhìn xem nguyên thần của nàng dần dần hiển lộ, toàn thân áo trắng, thanh nhã đoan trang.
Nàng mở mắt ra đối diện một thân áo đỏ Tô Khinh Chỉ, con ngươi đột nhiên ngưng tụ, sau đó liền không nhúc nhích. Đôi mắt màu mực chăm chú nhìn Tô Khinh Chỉ, ánh mắt thâm thúy như mặt nước biển, thế nhưng bên trong lại cất giấu vô số cảm xúc mãnh liệt, theo nàng cùng Tô Khinh Chỉ đối mặt, từng chút phá xuất mặt nước yên tĩnh, cuồn cuộn mà lên.
Tô Khinh Chỉ nguyên bản cảm thấy cổ quái, thế nhưng giờ phút này nàng giống như bị người kia định tại chỗ, bởi vì ánh mắt này... nàng quá quen thuộc, không phải dáng vẻ Tần Mặc Hàm nhìn nàng lúc không muốn xa rời, ngược lại... Ngược lại cực kỳ giống người kia.
Tô Khinh Chỉ trên mặt vốn là mang theo ý cười nhu hòa, lập tức trở nên cứng đờ, sau đó tất cả biểu lộ đều khống chế không được nữa, con mắt đau nhức không thôi, thân thể cũng bắt đầu phát run, nàng không thể tin được... Nàng không thể tin được. Bờ môi run rẩy mấy lần đóng mở đều không phát ra được thanh âm nào, thẳng đến người kia trong mắt tràn đầy bi thương, nhẹ vô cùng gọi một tiếng: "Khinh Chỉ."
Tô Khinh Chỉ trong cổ họng đã nhịn không được phát ra tiếng khóc, kiềm chế mà nghẹn ngào, gương mặt xưa nay bình tĩnh đạm nhạt đã triệt để sụp đổ, nàng lắc đầu không thể tin được hết thảy trước mắt: "Chiêu Mặc... Không phải... Không phải, nàng không phải... Nàng không phải."
Người trước mắt đôi mắt đỏ lên, chậm rãi tới gần một bước, không có phản bác Tô Khinh Chỉ, thế nhưng cũng không thừa nhận, chỉ là run giọng nói: "Hơn một vạn năm, nàng... Một mình nàng hơn một vạn năm?"
Tô Khinh Chỉ nước mắt đột nhiên rơi xuống, gắt gao cắn môi, dù cho không thể tin được người trước mắt là Tần Chiêu Mặc, vẫn như cũ luyến tiếc dịch chuyển khỏi nửa phần ánh mắt, quá quen thuộc, thần tình kia, ngữ điệu kia.
"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi, Khinh Chỉ, ta tự nhận là cả đời chưa từng nợ ai, duy chỉ có đối với nàng... Duy chỉ có đối với nàng, ta thiếu rất nhiều rất nhiều. Nếu như lúc trước ta không cứng nhắc như vậy, nếu như ta chịu sớm bỏ đi cái gọi là trách nhiệm đạo nghĩa, cho dù chúng ta kết cục thảm đạm, cũng có thể lưu lại rất nhiều thời gian vui sướng hạnh phúc."
Tô Khinh Chỉ khóc không thành tiếng mà nhìn Tần Chiêu Mặc, ngón tay run rẩy tìm được sườn mặt người kia, cuối cùng chạm đến dung mạo nàng hết sức quen thuộc.
Tần Chiêu Mặc không có dừng lại, nàng so với Tần Mặc Hàm càng nhiều hơn mấy phần trầm ổn tang thương, giờ phút này cũng là lệ quang doanh doanh. Nàng cúi thấp đầu, mỉm cười nhìn Tô Khinh Chỉ, đó là một loại trong thống khổ cực hạn vẫn không cắt bỏ được hạnh phúc, nàng thấp giọng nói: "Thế nhưng, Khinh Chỉ, ta cho tới bây giờ không có hối hận qua, cho dù lúc trước ta thống khổ vạn phần, cho dù ta khẩu thị tâm phi, nhưng ta chưa từng hối hận qua thích nàng. Nàng có biết hay không, khi nàng nói kiếp sau dù thống khổ cũng không muốn đoạn mất chúng ta duyên phận, ta vui vẻ... Vô cùng vui vẻ, nhưng ta hối hận... Ta hối hận để nàng một người cô tịch vạn năm, ta hối hận để một mình nàng thống khổ như vậy."
Tựa hồ triệt để hỏng mất, Tần Chiêu Mặc cúi người toàn thân run rẩy. Tô Khinh Chỉ không thể kìm được, đột nhiên ôm lấy nàng, hai người gắt gao ôm cùng một chỗ, phảng phất muốn đem đối phương khảm tiến trong thân thể của mình.
"Ta... Ta không hối hận. Chỉ cần chúng ta có thể thoát khỏi vận mệnh trêu cợt, chỉ cần chúng ta có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, dù cho kia đã không còn là Tô Khinh Chỉ, Tần Chiêu Mặc, thế nhưng mấy đời tình duyên dây dưa, độc thuộc về hai linh hồn yêu say đắm, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Tần Oản Khanh, Tô Tử Thấm, Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng, ta và nàng, cũng sẽ không thay đổi."
Tần Chiêu Mặc nhắm mắt lại, nước mắt cuồn cuộn mà xuống nức nở nói: "Ta biết, tâm ta thương nàng, đau lòng nàng." Nàng trầm thấp nói, thần sắc có chút hoảng hốt, ngữ điệu cũng thấp xuống.
Tô Khinh Chỉ tự nhiên phát hiện, tay ôm nàng nắm thật chặt vạt áo của nàng, khóe miệng như cũ gợi lên một mạt ý cười: "Không đau lòng, ta sẽ không lại một người, ta sẽ đi tìm nàng, ta rất hạnh phúc, thật sự."
Lúc Tần Mặc Hàm lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tô Khinh Chỉ vùi ở trong ngực mình, hai mắt đau xót nhắm lại, đôi tay vừa có chút buông lỏng lại vòng ôm thật chặt, một hồi sau nhẹ nhàng vỗ về trên lưng Tô Khinh Chỉ.
Tô Khinh Chỉ nhẹ nhàng buông nàng ra, lúc ngẩng đầu nhìn Tần Mặc Hàm, trên mặt Tô Khinh Chỉ đã là ý cười ôn hòa như trước, nhưng hai mắt đỏ bừng không thể che đi vết tích vừa mới khóc.
"Cám ơn nàng."
Tần Mặc Hàm nhìn nàng, lắc đầu: "Đây là chấp niệm của Tần Chiêu Mặc."
Tô Khinh Chỉ có chút dừng lại, nói khẽ: "Nàng đã nhớ lại?"
Tần Mặc Hàm lần nữa lắc đầu: "Chỉ là có chút hình ảnh mơ hồ."
Tô Khinh Chỉ thấp thấp nở nụ cười, tựa hồ mới từ bên trong đau xót đi ra: "Vậy là tốt rồi, không phải vậy giờ phút này nàng đều phải tay chân luống cuống." Tô Khinh Chỉ cùng Tô Tử Ngưng là một cái linh hồn nhưng lại là hai người độc lập, nếu Tần Mặc Hàm nhớ lại kiếp trước, thật sự là không biết ứng đối ra sao.
"Trở về đi, Tử Ngưng nhanh lo lắng."
Tần Mặc Hàm không biết đáp lời thế nào, ngước mắt nhìn Tô Khinh Chỉ, thấp giọng nói: "Chấp Mặc, mọi thứ đều sẽ tốt hơn, chúng ta cũng sẽ ổn thôi."
----------------
Tác giả có lời muốn nói: thấy không, Tần hạt châu nhỏ đùa nghịch lưu manh rất dễ dàng.
Chương này viết rất xoắn xuýt, thật cảm thấy Tô Khinh Chỉ quá làm cho người đau lòng, cũng không biết như thế nào để nàng viên mãn chút, ai.
----
>>> Chương này rõ ràng ngọt ngào mà sao ta vẫn thấy ngược rơi nước mắt T__T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.