Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 121: Vận mệnh (1)




Tần Tùng nhìn các nàng đi vào, nhẹ nhàng thở ra: "Đã ổn?"
"Vâng, cảm tạ Lão thái gia quan tâm." Tô Tử Ngưng có chút không dám nhìn hắn, dù sao tú ân ái ngay trước mặt trưởng bối, thực sự đáng xấu hổ.
"Nha đầu thể nội ma khí mười phần cổ quái, theo ta thấy cũng không phải Mai Cốt Chi Địa lưu lại mầm tai hoạ, ít nhất là ma tu cảnh giới Tiên Thiên trở lên mới có thể lưu lại, chẳng lẽ nha đầu sau khi luân hồi, ma khí đều không tiêu tan?" Tần Tùng trăm mối vẫn không có cách giải, nghi hoặc nói.
Tô Tử Ngưng trong lòng ẩn ẩn phát chìm, chính nàng cũng phát giác, nàng có thể hóa giải ma khí tại Mai Cốt Chi Địa, dù cho chậm rãi thanh trừ cũng không trở thành hung hãn như vậy, xem ra sống lại mang cho nàng ảnh hưởng không nhỏ.
"Vậy có phải hay không mang ý nghĩa, con sớm muộn vẫn sẽ lần nữa nhập ma?" Tô Tử Ngưng cổ họng căng lên, thấp giọng nói.
Tần Mặc Hàm bờ môi khẽ nhúc nhích, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Thái Gia Gia, người có biện pháp nào có thể áp chế một hai?"
Tần Tùng trầm tư một lát: "Ta có thể tạm thời phong ấn lại ma khí trong người nàng, chỉ cần không gặp phải kích thích quá lớn làm vỡ phong ấn, sẽ không có chuyện gì, nhưng là, nha đầu cần phải tịnh tâm tu dưỡng, phòng ngừa tức giận quá mức."
"Tạ ơn Thái Gia Gia. "
Tần Tùng cũng không nhiều trì hoãn, để Tô Tử Ngưng ngồi xuống, hai tay chậm rãi đánh ra mấy cái pháp ấn đưa vào thể nội của nàng, ngón giữa cùng ngón trỏ tay phải khép lại, đầu ngón tay một vòng ánh sáng bạc rót vào mi tâm Tô Tử Ngưng, dần dần cả người nàng đều được đoàn ánh sáng này bao phủ. Tô Tử Ngưng lông mày cau lại, thần sắc có một chút bất an, thế nhưng lại không còn khó chịu như vừa rồi. Tần Mặc Hàm ở một bên khẩn trương nhìn , thẳng đến Tần Tùng thu tay lại, nàng mới thở phào một cái.
Nhìn nàng dáng dấp căng thẳng, Tần Tùng chua xót nói: "Còn sợ ta bắt nạt nàng không thành?"
Tần Mặc Hàm sững sờ, chợt nín cười nói: "Hàm Nhi không dám. "
Tần Tùng phát giác giọng điệu chính mình có chút không đúng, vội vàng nghiêm sắc mặt, mở miệng nói: "Trước đây Bách Xuyên phái người tới đưa tin, rằng các con có chuyện muốn hỏi ta, chỉ là ta vừa lúc bế quan, cho nên bỏ lỡ, xảy ra chuyện gì?"
Nói đến chính sự, Tần Mặc Hàm nghiêm túc rất nhiều: "Con vốn hoài nghi năm đó trong Lục Đại Hộ Pháp, cũng không chỉ Nữ Nguyên cùng Thác Bạt còn sống, Thái Gia Gia kiến thức rộng rãi, vì vậy con muốn hỏi một chút, người nhưng có thấy điểm đáng ngờ trong ghi chép sau trận chiến?"
Tần Tùng nhíu mày lại: "Con hoài nghi có người báo sai hoặc là nói dối về tình huống năm đó sao?"
"Vâng. "
Tần Tùng nhẹ gật đầu: "Trận đại chiến vạn năm trước, Tần gia thống lĩnh trăm vị đại năng xuất chiến, lúc đó gia chủ Tần Chiêu Mặc bỏ mình, những người còn lại cũng đều không thể sống sót trở về. Kia một hồi đại chiến cực kỳ thảm liệt, chiến trường chính Mai Cốt Chi Địa trở thành tuyệt địa, liền ngay cả hai phe địch ta thi thể hồn phách đều không còn dấu vết mà tìm kiếm, cho nên Lục đại hộ pháp đã chết hay chưa, chỉ có thể dựa vào năm đó người duy nhất còn sống, cũng chính là Văn Nhân gia Lão Tổ kể lại, ngoài ra dựa vào binh khí bỏ lại chiến trường để phân biệt. Nhưng trận chiến kia Ma Tộc đích xác chỉ có Nữ Nguyên cùng Thác Bạt chạy trốn trở về, lại thêm gia chủ Văn Nhân gia chính miệng nói, bốn tên hộ pháp ma tộc đều đã bị giết chết, cho nên hậu nhân cơ bản đều nghe theo như vậy. Nhưng vũ khí bản mệnh của Kỳ Sơn không có tìm được, điểm này rất đáng ngờ."
"Kỳ Sơn, Thái Gia Gia xác định sao?" Tần Mặc Hàm trong lòng ngưng lại.
"Ta từng xem qua bản chép tay của Tằng Tổ, trong đó người ghi chép rất tỉ mỉ về Lục đại hộ pháp Ma tộc, dĩ nhiên bao quát cả vũ khí bản mệnh của chúng, nhưng lại thiếu Cốt Vương Tọa của Kỳ Sơn, nghe nói không ai từng thấy qua Cốt Vương Tọa dáng dấp ra sao, chỉ từ dân gian đồn đại cùng ký lục của các vị tiền bối có nhắc đến. Mà năm đó binh khí của tứ đại hộ pháp toàn bộ bị hư hao, lại lây dính vô số tính mệnh anh hùng, liền bị phá hủy mai táng, lúc ấy ghi chép về ba món vũ khí kia rất cụ thể, nhưng về Cốt Vương Tọa khiến người khắc sâu lại không có một dòng. Tương truyền Cốt Vương Tọa được luyện hóa từ thi cốt của một vị đại năng cảnh giới Tiên Thiên, lấy xương sống để đúc thành, ai có thể quên đi."
Nghe Tần Tùng, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng liếc nhau, cơ bản kết luận cái gọi là 'thủ lĩnh' để Ma Tộc trăm phương ngàn kế muốn đón về, chính là Kỳ Sơn! Hắn không có chết! Mà Sở Thịnh nói năm đó truy sát Kỳ Sơn liền là Văn Nhân gia Lão Tổ, chẳng lẽ Văn Nhân gia cũng có vấn đề, bọn họ vì danh dự giấu giếm, vẫn là khuất phục tại Ma Tộc? Nàng có thể kết luận phong ấn Kỳ Sơn không phải Văn Nhân gia Lão Tổ, nếu là hắn thì việc gì phải giấu giếm, vậy Kỳ Sơn là bị ai phong ấn?
Ba người đều trầm mặc hồi lâu, Tần Mặc Hàm cuối cùng mở miệng nói: "Kỳ thật bây giờ mọi thứ đều đã sáng tỏ, con trước kia liền hoài nghi Kỳ Sơn, hắn còn sống là mối họa rất lớn, có điều cũng không thể tệ hơn nữa. Hiện tại việc cấp bách là tìm ra nơi hắn bị phong ấn, chỉ cần không cho Ma Tộc tiếp cận, hắn liền không cách nào gây sóng gió. "
"Không sai, đây mới là khẩn yếu nhất, để gia gia con phái người tra xét thật kĩ những nơi từng xảy ra đại chiến, mấy nơi trọng điểm cần đặc biệt lưu ý, nhất định sẽ tìm ra."
"Vâng. "
"Trở về đi, Bách Xuyên đoán chừng cũng đang chờ các con." Tần Tùng hiểu rõ con trai mình, chính mình đột nhiên gọi Tần Mặc Hàm vào Huyền Động, đoán chừng Tần Bách Xuyên sẽ lo lắng đến đứng ngồi không yên. Liếc nhìn tằng tôn nữ ở một bên, Tần Tùng âm thầm bật cười, đứa nhỏ này đã thành bảo bối quý giá nhất trong lòng mấy lão nhân bọn hắn.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đang chuẩn bị rời đi, Tần Tùng đột nhiên nhớ đến cái gì, mở miệng nói: "Hàm Nhi, còn nhớ ta đã từng bốc một quẻ cho con."
Tần Mặc Hàm sững sờ, nàng xoay người nhìn Thái Gia Gia, trong mắt Tần Tùng ẩn ẩn lo lắng, tầm mắt vẫn một mực khóa chặt Tô Tử Ngưng.
Tần Mặc Hàm có chút nghiêng người: "Hàm nhi nhớ kỹ, nơi tử kiếp cũng là nơi sinh cơ, Thái Gia Gia không cần lo lắng, Hàm nhi không tin số mệnh, nhưng là có đôi khi mệnh định, cũng phải bình tĩnh đối mặt."
Tần Tùng thở dài, nhẹ gật đầu, ra hiệu các nàng đi, đồng thời khởi động trận pháp bên ngoài Huyền Động, để tránh các nàng lại bị đông cứng.
Tô Tử Ngưng luôn cảm thấy đối thoại của bọn họ bên trong có ý tứ gì khác, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, do dự một chút vẫn là dò hỏi: "Thái Gia Gia cùng nàng nói đến tử kiếp, là chuyện lúc đó nàng kể cùng ta sao?"
"Ừm, mấy lần trước cũng không phải đều bình yên vô sự sao, chỉ là không biết cái gọi là tam kiếp có phải hay không đã độ xong, nhưng đã nói có sinh cơ, kia cũng không cần quá mức lo lắng. " Tần Mặc Hàm biết nàng lo lắng, trấn an nói.
Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu, nhưng là luôn cảm thấy Tần Mặc Hàm có việc giấu giếm nàng, nhưng lại không biết hỏi thế nào, lại thêm đột nhiên biết được trên người mình tồn tại họa ngầm, càng là tâm loạn như ma.
Đi đến cửa hang, Tô Tử Ngưng vẫn trầm mặc không nói, Tần Mặc Hàm nhìn nàng, đi đến bên người nàng, đột nhiên đem nàng ôm ngang ở trong lồng ngực, cấp tốc dọc theo Tần Tùng kích phát Trận Pháp nhảy xuống.
Tô Tử Ngưng bị giật nảy mình, mau mau ôm cổ Tần Mặc Hàm, kinh hãi nói: "Nàng làm ta sợ muốn chết. "
Tần Mặc Hàm cúi đầu nở nụ cười: "Ta ôm nàng, nàng còn sợ sao?"
"Ai bảo nàng đột nhiên như vậy." Tô Tử Ngưng uốn tại trong ngực Tần Mặc Hàm, có Tần Tùng thiết Trận Pháp, kia hàn khí bị triệt để xua tan, Tần Mặc Hàm trong ngực độ ấm liền từng chút khếch tán, Tô Tử Ngưng ngửi thấy trên người nàng hương vị quen thuộc, vùi vào trong ngực nàng, nói thật nhỏ: "Không cho nàng có việc giấu giếm ta, cũng không cho phép lại xảy ra chuyện. "
Tần Mặc Hàm thần sắc nhu hòa xuống, chậm rãi ôm chặt nàng: "Được. "
Đợi đến hai người đáp xuống mặt đất, Tần Mặc Hàm vẫn không có buông người trong ngực ra, Tô Tử Ngưng ôm lấy cổ của nàng: "Đã đến, nàng còn không thả ta xuống sao?"
Tần Mặc Hàm trong mắt mang cười: "Nàng ôm ta ôm đến chặt như vậy, đại khái là không muốn xuống. "
Tô Tử Ngưng nghiêng dò xét nàng một chút, trong con ngươi cười nhẹ nhàng: "Nàng ôm ta ôm như thế gấp, đại khái là không muốn buông ta ra. "
"Nói bậy, là nàng ôm cực kỳ chặt, nàng nhìn." Tần Mặc Hàm nháo nàng, cố ý có chút buông lỏng tay, quả nhiên Tô Tử Ngưng ôm càng chặt hơn.
Ngay sau đó, Tô Tử Ngưng quyết định thật nhanh nới lỏng cánh tay, thân thể trầm xuống lập tức được vững vàng giữ được: "Rõ ràng là nàng ôm gấp." Nàng nói đến mười phần tính trẻ con.
Tần Mặc Hàm nghiêm túc nói: "Ta là sợ nàng ngã, mới ôm. "
Tô Tử Ngưng cười khanh khách: "Vậy nàng vì cái gì sợ ta ngã?"
"Bởi vì ta hiếm có nàng, không nỡ bỏ nàng ngã." Nàng nói đến nghiêm túc, khóe môi ôm lấy cười nhạt.
Tô Tử Ngưng không nói lời nào, uốn tại trong ngực nàng thẳng tắp nhìn nàng. Tần Mặc Hàm đem nàng ôm đi lên: "Cho nên, ta hiện tại liền muốn ôm tức phụ ta trở về."
Tần Mặc Hàm một đường về viện tử, trên đường cũng gặp qua mấy người đệ tử, Tô Tử Ngưng da mặt dù dày cũng có chút xấu hổ, dứt khoát vờ ngủ, nhắm mắt lại bất động.
Tần Mặc Hàm trên mặt vẫn như thường ngày không có nhiều biểu lộ, nhìn chững chạc đàng hoàng, còn bình thản ung dung đáp lễ lại mấy đệ tử vấn an nàng, chỉ là trong mắt lại mang theo ánh sáng ấm áp, ngón tay khinh khinh cọ bên eo Tô Tử Ngưng.
Mà kia một nhóm đệ tử sững sờ nhìn thiếu chủ ôm một nữ tử áo đỏ trực tiếp trở về Mặc viện, Tần Bách Xuyên xa xa nhìn thấy, thẳng lắc đầu: "Đứa nhỏ này, cũng không biết thu liễm chút."
Hai người trở về phòng liền càng không cần phải kiêng dè gì, tuy nói cùng một chỗ rất nhiều năm, nhưng thực chất các nàng chân chính ở bên nhau cũng không lâu, đơn độc ở chung lại càng ít đến thương cảm, lúc này càng là dính đến kịch liệt. Mới như vậy ngây thơ chơi đùa, liền ngay cả Tần Mặc Hàm đều làm không biết mệt, các nàng loại này thời gian thích ý quá ít.
Tần Mặc Hàm đùa Tô Tử Ngưng phần lớn bởi vì muốn nàng ấy thoát khỏi tâm tình thấp mị, nhưng hiển nhiên nàng còn đánh giá thấp chấp nhấp của đối phương, Tô Tử Ngưng vẫn còn có chút lo lắng: "Nếu ta thật nhập ma, làm sao bây giờ, ta nói qua ta sẽ không đứng ở nàng mặt đối lập, nhưng hôm nay loại cảm giác này để cho ta có chút..."
"Có chút không tự tin?" Tần Mặc Hàm nghiêng thân nhìn nàng, thấp giọng nói.
Tô Tử Ngưng mím môi, khinh khinh gật đầu. Tần Mặc Hàm thở dài, đưa nàng ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Ta từng nói qua để nàng toàn tâm toàn ý tín nhiệm ta, bây giờ cũng vậy. Nàng nói với gia gia, nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ, nàng không phải Ma Đế cho nên còn có lựa chọn. Vậy ta cũng nói cho nàng, ta không phải Tần Chiêu Mặc, ta cũng đã nói rồi, giữa nàng và Tu Chân giới, ta đều sẽ chọn nàng, trước sau không đổi."
Tần Mặc Hàm dùng hai tay nâng Tô Tử Ngưng lên, đầu ngón tay vuốt ve sườn mặt nàng, chân thành nói: "Ngưng nhi, ta sợ hãi nàng nhập ma, một là sợ nàng mất đi thần trí không còn là Ngưng nhi của ta nữa, hai là sợ đến lúc đó, nàng không cách nào đặt chân tại Tu Chân giới, bị thương tổn. Ta cũng không phải sợ hãi tiếp nhận nàng là ma tu. Ta nói qua, chỉ cần nàng vẫn yêu ta, chỉ cần nàng còn muốn ta, vô luận nàng là người hay ma, ta đều sẽ bồi tiếp nàng. Ta không sợ cùng nàng đương đầu với tất cả chỉ trích, ta chỉ muốn nàng trôi qua ung dung chút, cho nên nàng đừng một mình gánh vác, Ngưng nhi, nàng vốn là Ma Đế chuyển thế, còn sợ nhập ma sao?"
Tô Tử Ngưng khóe mắt cay cay, nhịn hồi lâu giọng mũi thiển thiển nói: "Nàng lại hống ta, nàng tốt như vậy, trong lòng tự có một cây cân, mặc dù không tính đến xuất thân cùng lập trường đối phương, nhưng thiện ác đúng sai đều rõ ràng, ta sợ nếu ta thần trí bất minh làm chuyện xấu, nàng.... Dù cho bởi vì lời hứa mà không tổn thương ta, nhưng nhất định sẽ rất khó chịu, còn có chán ghét ta."
Tần Mặc Hàm nhìn trong mắt nàng sợ hãi cùng đau nhức đan xen, trong lòng mỏi nhừ, vẫn là chính mình làm không tốt, kiếp trước để lại bóng ma quá lớn cho nàng, hiện tại đều như thế dỗ dành, nữ nhân ngốc này còn bất an.
Hít vào một hơi, Tần Mặc Hàm hôn một chút mi mắt của nàng, nói khẽ: "Ta không biết ta thực chất có phải một người ích kỷ hay không, vẫn là ta kiếp trước thiếu nàng quá nhiều, nhưng trong lòng ta cái thanh âm kia rất rõ ràng, Ngưng nhi, ta đối với nàng không có nguyên tắc, ta thị phi thiện ác ở trước nàng đã vô dụng. Ta sẽ hi vọng nàng làm một người tốt, cũng sẽ ngăn cản nàng hại người, nhưng ta càng sợ người khác hại nàng, càng vô pháp chán ghét nàng. Nàng giết người ta tuy không có đưa đao, nhưng ta tuyệt sẽ không đối nàng đao kiếm tương hướng, Tô Tử Ngưng, ta thề, ta sẽ không bỏ rơi nàng, sẽ không chán ghét nàng, càng sẽ không thương tổn nàng."
Tô Tử Ngưng đột nhiên ôm chặt Tần Mặc Hàm, trong mắt nhiệt ý làm sao cũng nhịn không được, một lúc sau nàng có chút buông lỏng, lại mãnh liệt hôn lên môi Tần Mặc Hàm. Trong lòng lo lắng sợ hãi, cảm động vui vẻ, mãnh liệt mà đến, Tô Tử Ngưng không biết như thế nào phát tiết chỉ có thể dựa vào bản năng nguyên thủy nhất, thật sâu cùng Tần Mặc Hàm dây dưa.
Trong phòng nhiệt ý từng chút dâng trào lên, thanh âm răng môi quấn giao ái muội, cùng tiếng rên nhẹ từ xoang mũi tràn ra, đan xen thành một bầu lửa nóng, đến cuối cùng chuyện xảy đến là không thể ngăn cản. Hai người ôm lăn thành một đoàn, y sam rơi đầy đất. Bắc Xuyên ban đêm tới rất nhanh, phía tây mặt trời lặn xuống đem tia nắng cuối cùng diệt mất, trong phòng lâm vào một mảnh tối tăm, từ sau màn trướng tràn ra tiếng than nhẹ không đè nén được, bên trong hai thân ảnh đong đưa lộ ra một đôi cánh tay trắng nõn, theo động tác có tiết tấu gắt gao nắm chặt, mê loạn mà thâm tình, thẳng đến dâng lên một mảnh tình triều, mới dần dần bình ổn lại.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Dính nhau một chút, giải quyết một chút suy đoán của các nàng, người bị phong ấn chính là Kỳ Sơn, không phải Ma Đế. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.