Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 62: Tắt Đèn H Nhẹ





Nửa tiếng sau, tại phòng 501 chung cư Toro, Mộc Tâm đang nằm trên sofa phòng khách nghiên cứu dự án mới.
"Kính coong!", chuông cửa vang lên một tiếng.
Mộc Tâm buông tập tài liệu xuống, cô lếch đôi dép bông, lẹp bẹp đi lại cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài là một mảng màu đỏ thẫm, cô nghi hoặc mở cửa ra.
Đập vào mắt cô là một bó hoa hồng khổng lồ.
Cô còn chưa biết chuyện gì thì một gương mặt quen thuộc lú ra từ phía sau bó hoa, anh cười nói: "Em yêu, tặng em này!"
Mộc Tâm cảm thấy buồn cười, cô mở cửa rộng ra, đưa hai tay ôm bó hoa, xoay người đi vào phòng, đặt bó hoa lên bàn.
Lâm Đình Phong thấy cô không có phản ứng gì, anh lẽo đẽo đi theo phía sau, ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô cọ tới cọ lui: "Em không thích à?"
Mộc Tâm mĩm cười, cô xoay người lại ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, nói: "Em rất, rất, rất thích luôn.
Miễn là anh tặng thì em đều thích!"
Lâm Đình Phong nghe cô nói thì cong khóe môi, vịn lấy eo Mộc Tâm, nhấc bỗng cô lên để cô ngồi lên bàn, anh áp sát người lại như muốn chặt đứt mọi đường lui của cô: "Có phải em nên có qua có lại với anh một chút không?"
Mộc Tâm cười nói: "Anh muốn em tặng gì cho anh đây?"
Anh cúi xuống bên tai cô thì thầm những âm thanh dụ dỗ: "Ngoài em ra, anh rất khó chấp nhận món quà nào khác!"
Mộc Tâm như trêu đùa với lửa, cô đưa ngón tay lướt nhẹ lên yết hầu của anh: "Ô...!Anh quên rồi sao? Em vẫn đang...!mà anh yêu."
Lâm Đình Phong cắn khẽ lên tai cô rồi đưa lưỡi lướt lên vành tai cô, trầm trầm nói: "Nếu muốn người ta sẽ tìm cách, còn không muốn thì mới tìm lý do.".
Truyện Ngôn Tình
"Câu nói trong sáng như vậy lại bị anh dùng theo kiểu đen tối quá đó."
Anh cười khẽ một tiếng trầm vang như một nốt lặng đen: "Biết tại sao không?"
Mộc Tâm chớp cặp mắt anh đào, hỏi: "Sao vậy?"
"Vì gặp em, anh chỉ muốn tắt đèn!"

Hai má Mộc Tâm đỏ lên: "Lưu manh!", cô ở trong ngực anh, lí nhí nói: "Cách khác gì đó...!em không biết đâu..."
"Anh dạy em.", Lâm Đình Phong bế cô lên, Mộc Tâm dùng hai chân câu chặt lấy eo anh, hai tay cô ôm lấy cổ anh.
Lúc anh di chuyển, cô có thể cảm nhận được một vật ấm nóng nào đó đang cọ lên mông của mình khiến mặt cô ngày càng đỏ hơn.
Lâm Đình Phong thấy biểu cảm ngây thơ đó của cô thì trong lòng như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lướt lại, khiến anh ngứa ngáy mà khó lòng kiềm chế được.
Vừa bế cô đi về phòng ngủ, anh vừa cúi đầu hôn lên bờ môi mọng của cô, khẽ mút từng giọt mật ngọt.
Chiếc lưỡi ấm nóng của anh xâm lượt vào trong quắn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô mà thưởng thức.
Cảm giác ma sát khiến đầu lưỡi trở nên tê dại mà thoải mái, âm thanh "Chặc! Chặc!" và tiếng thở gấp đầy dụ tình vang lên từng nhịp, xúc cảm say mê khiến cơ thể cả hai tỏa ra một nguồn nhiệt lượng nóng bỏng.
Khi bước vào phòng, anh không vội đặt cô lên giường mà áp lưng cô lên cánh cửa gỗ, đôi môi mút chặt lấy chiếc lưỡi của cô, nhấm nháp hương vị quen thuộc chỉ thuộc về cô.
Bàn tay trên đùi di chuyển nhẹ nhàng, cách một lớp vải mỏng vuốt ve lên quả đào hồng tròn trịa.
Ngực anh áp sát lên ngực cô, cọ sát lên xuống theo từng nhịp thở.
Khoái cảm khô nóng mà thoải mái lan tràn khắp cơ thể khiến Mộc Tâm ngâm lên vài tiếng rên rĩ hứng tình.
Lâm Đình Phong bế cô đi lại giường, đặt cô nằm ngửa trên chiếc nệm mềm mại.
Đôi mắt hoa đào nhiễm sắc tình của cô nhìn anh một cách câu dẫn mong lung.
Mái tóc đen dài xõa tung trên chiếc gối lụa trắng, cặp đùi thon thả ẩn hiện sau chiếc đầm ngủ mỏng manh.
Mọi thứ đập vào mắt anh tường tận như một chất kích thích khó cưỡng.
Anh nằm sấp lên người cô, đưa chiếc lưỡi linh hoạt lướt lên vành tai, dọc xuống chiếc cổ trắng ngần.
Mỗi một nơi anh đi qua như mang theo một dòng điện hạ thế, khiến cơ thể cô run lên nhè nhẹ.

Mộc Tâm nâng tay ôm lấy lưng anh, theo bản năng mà vuốt ve lên xuống, bàn tay không xương lướt trên khuôn ngực anh, tháo ra từng chiếc khuy áo nhỏ nhắn.
Bờ môi của anh thong thả lướt đến xương quai xanh, anh đưa tay kéo lấy dây đầm ngủ của cô xuống.
Chiếc đầm ngủ theo lực đạo trượt xuống ngang eo, để lộ ra chiếc áo lót ren mỏng manh e ấp lấy đôi gò bồng căn tròn nhẫn nhụi.
Yết hầu Lâm Đình Phong khẽ chuyển động lên xuống, anh ở bên tai cô thì thầm những âm thanh từ tính: "Tiểu hồ ly, em thật mê người...!anh chỉ muốn một ngụm ăn sạch em."
Ý thức Mộc Tâm lúc này mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng nghe thấy lời nói trêu ghẹo của anh, cô cắn nhẹ lên cỗ anh, rổi ở bên tai anh thỏ thẻ: "Anh cũng rất ngon đó, anh yêu..."
Lâm Đình Phong cười khẽ, đưa bàn tay luồng ra sau tháo lấy khóa áo trong của cô.
Đôi môi vẫn không rảnh rỗi mà ở trên cổ cô gặm mút.
Khi đôi gò bồng non mềm của cô được giải phóng khỏi lớp vải ren đen, anh kéo chiếc áo lót ra, ném nó xuống giường.
Bàn tay anh nắm lấy một bên mềm mại của cô, xoa nắn nhè nhẹ.
Anh cúi đầu ngậm lấy một bên nhụy hoa đỏ hồng đang nở rộ, chiếc lưỡi trơn nhám xoắn lấy đầu nhụy, đôi môi mỏng bạc mân mê lấy bờ gò bồng trắng muốt.
Khoác cảm xa lạ ập đến như cơn sóng tình giữ nắng hạn.
Mộc Tâm vịn lấy đầu anh, các ngón tay đan vào tóc anh, cô cong người, áp sát bầu ng*c vào miệng anh.
Cô gần như muốn anh cho cô nhiều thêm nữa:
"Ưmmm...!A..."
Thấy cô gái nhỏ sung sướng, mềm nhũng dưới thân mình, lòng anh dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Anh dời môi khỏi nhụy hoa đỏ hồng của cô, dùng tay xoa bóp lên hai bầu ng*c mềm mại, khiến cô phát ra những tiếng rên rĩ đầy khiêu gợi.
Anh ở bên tai cô dụ dỗ: "Mộc Mộc...!Thoải mái không?
Mộc Tâm bị anh hỏi có hơi ngại ngùng, cô chôn đầu lên vai anh không trả lời.
Bàn tay xấu xa của anh se mạnh lên hai nhụy hoa đỏ ửng của cô, khiến chúng dựng đứng lên.
Đôi môi mỏng khẽ liếm mút lên vành tai cô: "Nói anh nghe xem, em có thấy thoải mái không?"
Mộc Tâm bị anh kích thích đến đầu óc quay cuồng, cô ôm chặt lấy lưng anh rên rĩ: "Ưm...!Thoải...!Thoải mái."
Có được câu trả lời của cô gái nhỏ, anh cười khẽ: "Vậy có phải, em cũng nên giúp anh thoải mái một chút không?"
Nói rồi, anh cầm lấy tay trái cô đặt lên nơi đã căng phồng từ lâu.
Anh di chuyển tay cô vuốt ve lên vật đó cách một lớp vải.
"Cạch!", chiếc thắt lưng được tháo ra, c* v*t to lớn được giải phóng ra ngoài.
Mộc Tâm hơi tỉnh táo lại sau cuộc trầm luân vừa rồi.
Cảm nhận được bàn tay đang cầm lấy vật cứng rắn ấy một cách trần trụi.
Mặt cô đỏ đến tận mang tai, bàn tay nắm lấy c* v*t cứng đờ, không dám cử động lung tung.
Lâm Đình Phong cảm nhận được phản ứng của cô, anh ở bên tai cô, dịu dàng nói: "Mộc Mộc, thả lỏng một chút, làm theo anh dẫn dắt là được."
Nói rồi anh hôn lên môi của cô, Mộc Tâm nghe lời anh nói, cô dần thả lỏng cơ thể, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Bàn tay bên dưới được anh cầm lấy áp lên c* v*t nóng bỏng.
Không biết có phải ảo giác hay không, mỗi lần cô vuốt ve lên xuống, nơi đó hình như lại to thêm một vòng.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô không thể nào cầm trọn được vật đó.
Cô thuận theo chuyển động của anh mà di chuyển lên xuống.

Bờ môi của anh cũng đã rời khỏi môi cô mà gặm mút lên bầu ng*c căng tròn.
"Ưm...!Ưm...!Đình Phong...!đừng...!a...!cắn...!Ưm..."
Mộc Tâm cảm nhận được nơi huy*t động ẩm ướt đang chảy ra từng dòng dịch nhờn đầy kích tình.
C* v*t của anh ngày càng lớn, ngày càng nóng, qua hơn nửa giờ, tay cô đã bắt đầu tê mỏi nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Cô theo sự chỉ dạy của anh, dùng ngón tay xoa lên đầu của c* v*t khiến nó tiết ra dịch th*y ấm nóng.
Tiếng thở của Lâm Đình Phong ngày càng nặng nề, anh lấy bàn tay ở trên c* v*t của cô ra.
Trong lúc cô đang mơ màng, anh gát hai chân của cô lên vai mình, dùng đùi trong của cô kẹp chặt lấy c* v*t nóng bỏng, anh đẩy hông di chuyển ra vào.
Hai bàn tay anh đưa về phía trước trêu đùa với đôi gò bồng của cô.
Mộc Tâm bị tư thế của anh làm cho ngại ngùng, cảm giác va chạm của c* v*t thô to lên khe đùi và bụng dưới khiến cơ thể cô nóng rang.
Từng cú đẩy hông và trêu đùa của anh như đẩy cô lên những đám mây bồng bềnh.
Đôi tay của anh xoa lên hai điểm nhạy cảm trên bầu ng*c, khiến cô chỉ có thể nắm chặt ga giường mà rên rĩ:
"Ưm...!Ưm...!A..."
"Ưm...!Đình Phong...anh...!chậm...!một chút..."
Lâm Đình Phong lúc này đã gần đến đỉnh điểm, anh bắt đầu gia tăng tốc độ ma sát, c* v*t to lớn cách một lớp vải ren gần như có thể cảm nhận được độ nóng trong hoa huy*t, anh thúc vài cái thật mạnh, gầm nhẹ một tiếng đầy sung sướng rồi phóng thích dòng sữa sánh đặc lên chiếc bụng phẳng lì của cô.
Mộc Tâm thở ra từng hơi đầy mệt mỏi, bị anh dày vò hơn một tiếng, tay chân cô đã mỏi nhừ rồi, nếu thật sự súng thật đạn thật lên nồng thì sẽ đến mức nào nữa? Mình thật lo cho tương lai sau này quá đi~
Lâm Đình Phong chống tay hai bên, nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của cô, anh nhịn không được hôn lến trán cô một cái, vui vẻ nói: "Em còn đi tắm nổi không?"
Mộc Tâm nhìn thấy anh vẫn còn sức mà trêu chọc mình, tự nhiên muốn đạp anh xuống giường quá đi! Cô kéo dây đầm ngủ lên, cắn răng gằn ra từng chữ: "Em.
Đi.
Nổi!", thù này chị ghi nhận rồi, một ngày nào đó chị sẽ đè cưng đến đau lưng! Nupakachi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.