Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 252:




Chương 252

“Muốn nhìn thì cứ để ông ấy nhìn đi. Dù sao cũng có hai mẹ con kia chào hỏi khách rồi, cần gì anh làm nữa chứ!”

“Anh thật là…”, cô bất lực, mặc kệ anh tùy hứng.

“Thật là cái gì?”, anh dựa sát lại gần cô, hơi thở mang theo hương bạc hà mát lạnh phả lên má cô, giọng nói trầm thấp đầy trêu ghẹo: “Thật là đáng yêu, phải không?”

Hai má Mộc Tâm hơi ửng hồng, cô nhướng mày liễu, cười nhẹ, đáp: “Lâm Đình Phong, anh xem mà giữ liêm sĩ đi kìa. Rớt khắp nơi rồi!”

“Không giữ được. Hễ gặp em là nó lại tự động rơi rớt.”, anh như chuồn chuồn chấm nước mà thơm nhẹ lên má cô một cái.

“Chà! Đây không phải là người anh trai đáng kính của tôi sao? Thấy anh đến tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ!”, Lâm Đình Kiệt mặc một bộ vest hoa lồng lộn, cầm ly rượu đỏ, đi đến nói lời khách sáo đầy ý tứ.

Mộc Tâm nghe thấy lời của anh ta nói thì ánh mắt hơi động, cô cũng có nghe nhân viên trong công ty nói là từ trước đến nay mối quan hệ của anh và ba anh không tốt, anh chưa từng tham dự tiệc mừng thọ của ông ấy bao giờ.

Đúng như cô nghĩ, lời của Lâm Đình Kiệt như có như không lọt vào tai mấy vị khách trong bữa tiệc. Họ bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau:

“Thì ra đó là con trai trưởng của chủ tịch Lâm. Tôi đi dự tiệc xã giao gặp ông ấy mấy lần nhưng chưa bao giờ thấy ông ấy đi với cậu ta.”

“Tôi thấy tin đồn cha con họ bất hòa là có thật đó!”

“Chắc phải án binh bất động thôi! Tôi thấy thời thế chưa biết là của ai đâu!”

“Không phải cậu ta đang nắm giữ chức CEO của Lâm thị sao? Thời thế gì nữa? Quá rõ rồi còn gì!”

“Cũng chưa chắc đâu! Cô quên là đứa con thứ của chủ tịch Lâm có một người mẹ sao? Tôi nghe phong phanh trong giới hào môn, biết được khi xưa bà ta từng là một nhà giàu tầm trung thôi, không bao lâu có thể đẩy vợ trước của chủ tịch Lâm rơi đài, thủ đoạn không tầm thường đâu. Phải chờ xem tình hình mới được.”

“…”

Lâm Đình Phong không để ý mấy tiếng bàn tán kia, anh vẫn như cũ, cả người đầy khí tức lạnh lùng xa cách, chỉ có bàn tay đang nắm lấy tay cô gái nhỏ là rất dịu dàng. Anh không đầu không đuôi nói: “Cứ tưởng đang ở sòng bài nào đó, không ngờ cũng ở đây!”

Lâm Đình Kiệt như chó bị đạp trúng đuôi, trong lòng tuy thấp thỏm nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh nói vậy là có ý gì? Sòng bài gì chứ? Tôi ở đây là lẽ đương nhiên, năm nào tôi cũng về chúc sinh nhật cho ba, còn anh thì có năm nào dự sinh nhật ông ấy không? Không nói anh bất hiếu đã là nể tình quan hệ anh em lắm rồi.”

Lâm Đình Phong cười khẽ một tiếng, đôi môi mỏng bạc như mang theo ý tứ thâm tường: “Cậu ba nhà họ Lâm đúng là cao cả thật. Nhưng… tiếc là tôi rất hẹp hòi.”

Lâm Đình Kiệt bị khí tức của anh làm cho cả người lạnh toát, chẳng lẽ… anh ta nắm được điểm yếu gì của mình sao?

“Oh, Đình Phong, thấy con đến chắc ba con vui lắm.”, mẹ của Lâm Đình Kiệt từ phía sau đi tới, bà ta cười tươi tỏ vẻ tương thân tương ái. Bà ta nhìn về phía Mộc Tâm: “Đây là bạn gái con sao? Con bé xinh thật. Khó trách mấy lần sắp xếp cho con đi xem mắt, con đều không thèm đi.”

Mộc Tâm nghe bà ta nói thì chỉ biết cười lạnh trong lòng. Các câu nói của bà ta nghe qua thì rất bình thường, giống như sự quan tâm của bậc trưởng bối, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy ý tứ phía sau. Câu nói đầu tiên của bà ta chẳng khác gì đang khẳng định cho việc Lâm Đình Kiệt nói là đúng, bà ta đang gián tiếp mắng Lâm Đình Phong bất hiếu. Câu nói thứ hai càng có lực sát thương hơn, vừa có thể ly gián quan hệ của cô và Lâm Đình Phong, vừa có thể nói anh cãi lại hôn nhân mà ba anh sắp xếp, điều đó chứng tỏ mối quan hệ ba con của anh không tốt đẹp gì. Một mũi tên trúng hai con nhạn, đúng là người phụ nữ không tầm thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.