Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 243:




Chương 243

“Oh!”, Lâm Đình Phong liếc nhìn cô gái nhỏ đang gặm táo bên cạnh, thong thả nói: “Vậy phải xem ý bạn gái tôi thế nào rồi!”

“Được, được, phải xem ý của cô ấy chứ! Anh nói phải! Vậy bây giờ tôi có thể nói chuyện với cô ấy không?”, Long Dịch cắn răng, xuống nước nói chuyện.

Anh bật loa ngoài, đưa cho Mộc Tâm nói chuyện, cô cũng tự nhiên mà nhận lấy điện thoại, nói: “Alo.”

“Haha, Lâm phu nhân, haizz, xem kìa, tôi bận quá mà chưa đến thăm hỏi cô lần nào. Nghe nói mấy tên đàn em không có mắt đã gây cho cô không ít phiền phức. Cô xem… có thể nào… nói giúp một chút… để Lâm tổng nương tay hay không? Tôi sẽ xử phạt mấy tên đó tử tế cho cô. Có được không?”

Mộc Tâm liếc mắt, nhìn Lâm Đình Phong một cái, ngầm hiểu tình hình, mỉm cười, giả vờ nói: “Haiz, cái này thì anh cũng làm khó tôi quá. Dù gì tôi cũng ‘chỉ là một cô gái thôi mà’! Tôi không tiện xen vào việc làm của anh ấy đâu. Anh vẫn là bàn bạc với anh ấy thì hơn.”

Sợi gân trên đầu Long Dịch giực giực, đúng là cái miệng hại cái thân, lúc nảy mình chỉ nói một câu khinh thường cô ta là con gái, vậy mà đã ghi hận rồi. Aizz! Chết thật.

“Nhưng mà… thật ra cũng có thể vu vi chuyện này một chút.”, Mộc Tâm bỏ đá xuống giếng, chậm rãi nói tiếp.

Thấy đối phương chịu thương lượng, ông ta mừng như được mùa, phân khích nói: “Vậy Lâm phu nhân có ý kiến gì không ạ? Có thể trực tiếp nói với tôi.”

“Ừm… Thật sự thì tôi biết mấy tên đàn em của anh cũng chỉ nhận tiền làm việc. Tôi chỉ muốn biết ai là người đã bỏ tiền thuê họ thôi. Anh xem…”

“Cái này là chuyện nhỏ! Cô đợi tôi một chút. Tôi sẽ tra hỏi giúp cô.”, nói rồi, Long Dịch quay qua rống vào tai của tên đàn em: “Đi tìm coi tên chết bằm nào vừa mới nhận đơn làm việc. Moi bọn nó ra đây!”, ông quay qua nói vào điện thoại với giọng cầu tình, “Lâm phu nhân, cô xem, tôi rất nhanh sẽ tìm người giúp cô, cô nói với Lâm tổng, kêu anh ấy bảo thuộc hạ ngừng tay được không? Mấy trăm phân đàn của tôi đã bị hủy hơn một nửa rồi!”

“Chặc, sao tôi biết ông có lừa tôi hay không? Vẫn là biết được câu trả lời sẽ tốt hơn. Người trong giới của các ông cũng có câu ‘tiền trao, cháo mút’ mà. Phải không?”

Long Dịch gấp đến không thở nổi, ông không ngờ chỉ là một đứa con gái lại khó chơi như vậy. Ông thầm cầu cho không có một phân đàn nào bị hủy nữa.

Rất nhanh cửa lại được mở ra, mấy tên đàn em bị xách vào trong phòng, cả đám sợ sệt quỳ bệch dưới đất, nhìn ngó khắp nơi. Đột nhiên bị lão đại bắt đến khiến chúng có dự cảm không lành.

 

Long Dịch vừa nhìn thấy mấy tên đó liền đạp mấy cước thật mạnh xuống, bộc phát sự tức giận: “Mẹ kiếp! Cái đám hãm tài vô dụng! Nuôi chỉ tốn cơm!”

Tên đứng đầu bị đạp một phát lên ngực đau điếng, hắn ta sợ hãi nói: “Lão đại, bọn em đã làm gì sai ạ?”

“Làm sai gì à? Bây sinh ra đã là sai rồi đó! Tổ sư nhà nó! Tụi bây vừa mới nhận đơn bắt một cô gái phải không? Bây không biết điều tra trước khi nhận à? Hại tao mất mấy trăm phân đàn! Chết tiệt!”

“Dạ?”, cả đám sợ run người, không ngờ cô gái đó lại là người có thế lực như vậy! Chuyện mới xảy ra một ngày đã làm lão đại mất mấy trăm phân đàn. Lần này bọn chúng chết chắc rồi!

“NÓI! AI THUÊ TỤI BÂY LÀM?”, thấy một đám to xác mà nhát gan ngồi run như cầy sấy khiến Long Dịch ngứa mắt, ông quát lớn.

Tên dẫn đầu rùng mình một cái, lắp bắp nói: “Dạ… dạ… là một cô gái tên Lý Nhã Đình… Người… người Hàn… Bọn em đã từng nhận đơn của cô ta… cho nên… cho nên không điều tra trước khi nhận đơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.