Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 241:




Chương 241

“Chết tiệt! Là ai àm vậy hả!”, ông tức giận đạp lên bàn một cái thật mạnh, mấy chai rượu và đĩa hoa quả bị rơi xuống đất, văng tứ tung, “Mau tìm hiểu coi là ai làm đi! Còn cần tao phải dạy mày nữa hả? Mấy thằng ngu này!”, ông quát lớn, rồi giơ tay lên định đánh lên đầu gã đàn em.

Tên đàn em theo quáng tính rục cổ lại để né, nhanh chóng chạy ra ngoài tìm hiểu.

Chỉ mấy phút sau, hắn lại hối hả chạy vào phòng. Tay chân hắn run rẫy, lúc đi vào mấy bước đã té bịch xuống đất một cái, rồi lại loạn choạng đứng dậy, lắp bắp nói: “Lão… lão đại… ba phân đàn ở ranh giới Nam – Bắc Hàn…đã… bị diệt sạch rồi!”

Long Dịch bây giờ đã hoàn toàn tỉnh rượu, ông tức giận gầm lên: “MÀY ĐÃ TÌM HIỂU LÀ NGƯỜI CỦA AI CHƯA?”

“Dạ… nghe mấy người ở phân đàn nói! Trên áo mấy người kia… có in huy hiệu… huy… hiệu hình ngọn gió.”

“Ngọn gió”, Long Dịch lầm bầm trong miệng vài lần, như cố nhớ ra gì đó.

Một tên đàn em đắt lực khác đứng bên cạnh Long Dịch, dè dặt nói: “Lão đại, đó có phải là người của Lâm tổng không? Mấy lần giao dịch trước, tôi nhớ có mấy vệ sĩ thân thủ rất tốt đi theo sau Lâm tổng, họ có đeo huy hiệu, hình như cũng là hình dạng ngọn gió.”

“Lâm tổng, Lâm Đình Phong?”, ông cũng nhớ ra, khó hiểu nói: “Nhưng chúng ta đã làm gì đắt tội anh ta sao? Sao anh ta lại đối phó chúng ta?”

“Cái này… em cũng không biết. Có khi nào có hiểu lầm gì không? Hay lão đại gọi cho Lâm tổng thử xem.”

Tên đàn em nghe vậy cũng góp thêm tiếng nói: “Đúng vậy đó lão đại, nhanh gọi thử đi, chậm một chút nữa, em sợ sẽ mất thêm mấy phân đàn nữa đó ạ!”

“Mày đang dạy tao làm việc đó hả?”

“Dạ… dạ em không dám…”, tên đàn em sợ hãi đứng nép một góc, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại.

Long Dịch mở điện thoại ra, gọi điện, chờ rất lâu nhưng không ai bắt máy, ông gọi lại hơn mười lần mới có người nghe, ông liền gấp gáp hỏi: “Lâm tổng, anh nghe máy rồi, may quá, tôi đang có chút chuyện muốn hỏi anh đây!”

Lâm Đình Phong bên kia đang ăn tối cùng với Mộc Tâm, anh mặc kệ điện thoại reo, đến khi ăn xong thì mới nghe máy: “Sao?”

“Lâm tổng, chúng ta hợp tác với nhau cũng đã mấy năm rồi, Hắc Dịch cũng đem lại lợi nhuận cho Lâm thị không ít. Nhưng Lâm tổng lại để người của anh đi tiêu diệt phân đàn bên tôi, có phải là cần cho tôi lời giải thích không?”

“Giải thích?”, Lâm Đình Phòng cười lạnh một tiếng khiến Long Dịch có dự cảm chẳng lành: “Tôi nghĩ Long Dịch ông nên cho một lời giải thích mới đúng chứ!”

Anh ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nguyên nhân là do phía bên mình? Nghĩ rồi, ông nghi ngờ, hỏi: “Lâm tổng, có phải là có hiểu lầm gì rồi không? Có gì chúng ta từ từ nói rõ, anh kêu người của anh dừng lại được không?”

“Hiểu lầm? Để đàn em bắt nạt bạn gái tôi cũng là hiểu lầm sao?”

Mộc Tâm đang ngồi trên sofa, cô đang gọt táo thì nghe anh nói gì đó liên quan đến mình, cô liền bỏ quả táo xuống đĩa, dựa sát lại người anh, quan minh chính đại nghe lén anh nói chuyện.

“Bạn gái anh sao? Ôi trời, Lâm tổng, chỉ là một cô gái thôi mà! Có cần làm đến nước anh sống tôi chết vậy không?”

Lâm Đình Phong, vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ, kéo cô lại gần, để tiện cho cô nghe lén. Thật ra anh có thể bật loa ngoài, nhưng anh thích dùng cách này hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.