Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 239:




Chương 239

Sau khi vào nhà, anh liền không một lời báo trước bế cô lên, đi vào phòng ngủ ở lầu một, mặc cho cô đang đòi thả xuống, anh một mạch đi vào phòng, đặt cô lên giường, môi mỏng phun ra một chữ: “Ngủ.”

“Ngủ?”, hai bàn tay cô đặt lên ngực hình chữ X, gương mặt lúc đỏ lại lúc hồng, ý anh ấy nói là “Ngủ động từ” hay “Ngủ danh từ”? A! Sao mình đen tối vậy chứ!

Anh bị biểu cảm ngờ ngệch của cô làm cho buồn cười, đưa tay vò đầu cô, buộc miệng trêu chọc một chút: “Sao vậy? Bị mê hương làm cho hỏng não rồi? Hay là… muốn anh “Ngủ” cùng em.”

Cô bị nói trúng tim đen, vội kéo chăn lên đắp: “Em ngủ là được chứ gì! Anh ra ngoài đi.”

“Thật sự không muốn anh “Ngủ” cùng sao?”, anh dùng ánh mắt đầy ý tứ của mình nhìn vào mắt cô.

“Không!”

“Em chắc chưa?”, bàn tay anh như có như không vuốt ve lọn tóc của cô.

“Chắc!”

Anh biết là chọc nữa thì con hồ ly nhỏ sẽ xù lông mất, anh hôn lên trán cô một cái. Có lẽ mê hương vẫn còn tác dụng phụ hoặc do mấy ngày nay làm việc vất vả, nên từ lúc trên xe cô cứ ngáp ngắn ngáp dài.

Mới không gặp có một tuần mà cô đã ốm đi một vòng rồi. Hồ ly mình nuôi vất vả lắm mới có tí thịt mà giờ lại chịu khổ như vậy! Sao anh không đau lòng cho được.

Anh chỉnh chăn lại giúp cô, dịu dàng nói: “Em nghỉ một chút đi. Những việc còn lại anh xử lí là được.”

Mộc Tâm gật gật đầu, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Phải chăng cô thật sự quá mệt rồi! Chỉ qua vài giây thả lỏng thần kinh, cô đã đi vào mộng đẹp.

Lâm Đình Phong đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ánh mắt màu đen chợt trở nên sâu hút, khí tức cũng âm trầm không ít. Anh đi về phía thư phòng, mở máy tính lên, đăng nhập vào hộp thư điện tử. Mở tài liệu mà Tiểu A đã gửi qua.

Anh cẩn thận xem từng cái một, lát sau, anh dừng lại ở một đoạn phim ghi hình, anh cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh, sau đó ấn gửi đi.

Rất nhanh bên kia đã gọi điện thoại đến, anh không nhanh không chậm bắt máy, môi mỏng vẫn lười biếng không đáp một tiếng nào, như đang đợi bên kia nói trước.

“Anh hai à, cậu bớt tích chữ như vàng đi được không? Gửi một tấm ảnh là có ý gì đây?”, Mạc Chí Thiên gần đây đang bận bù đầu vì vừa phải điều tra giúp thằng bạn mình, vừa phải nhận đủ nhiệm vụ do ba mình giao. Đừng bắt tôi phải tốn thêm nơ-ron thần kinh nào để đoán ý cậu được không? Bạn hiền!

“Cho cậu một phút, tra xem là băng đảng nào?”

“Một phút? Cậu nghĩ là tôi tra google à? Còn nữa, băng đảng người ta đụng chạm gì cậu à? Tôi không tra đấy!”

“Bắt đầu tính giờ.”, đứng trước thế lực biểu tình đòi đình công, mặt anh vẫn lạnh như tờ.

“Nè! Cậu… Aizz…”, cậu bạn Mạc Chí Thiên bất lực tắt máy, gửi tấm ảnh qua cho phòng thông tin tội phạm, hỏi thăm chút tin tức: “Tra cho tôi xem là người của băng đảng nào! Cho cậu 30 giây.”

Nhân viên vừa bắt máy, cậu ta chưa kịp hiểu sự đời đã nhận được yêu cầu, không kịp nghĩ gì, cậu ta chuyển tấm ảnh vào phần mềm quét thông tin, sau đó gọi lại cho Mạc Chí Thiên: “Mạc thiếu úy, đối tượng che mặt nên không quét được thông tin. Nhưng tìm được vài người có tiền án tiền sự và có hình xâm giống như vậy. Theo lưu trữ, đó là băng Hắc Dịch. Một băng đảng lưu dân có nguồn gốc từ ranh giới Nam – Bắc Hàn.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, hôm nào sẽ mời cậu và các đồng nghiệp đi ăn đồ nướng”, Sau khi có được thông tin, anh liền gọi lại cho Lâm Đình Phong: “Là băng Hắc Dịch. Tôi biết băng này, hình như lão đại của bọn họ đang tẩy trắng bang hội và chuyển mọi hoạt động đến nước A.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.