Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 236:




Chương 236

“Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn đâu. Sớm muộn gì cũng là người nhà mà.”

“Người nhà?”

Liễu Đông cười khẽ, không giải thích vội: “Cô sẽ sớm biết thôi!”

Rất nhanh bác sĩ và y tá đã đến phòng bệnh, rút kim truyền nước và khám qua cho Mộc Tâm, nói: “Không có gì đáng ngại hết, có thể làm thủ tục xuất viện được rồi.”

Sau khi họ ra ngoài rồi, anh chỉ bộ quần áo trên tủ đầu giường, nói: “Cô đi thay đồ trước đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện.”

“Cảm ơn anh.”

“Đã là lần thứ ba cô nói cảm ơn rồi đấy. Đã nói là người nhà mà, không cần cảm ơn.”, anh cười lắc đầu, quay người đi ra ngoài cửa.

Cô nhìn anh đi ra ngoài rồi thì cầm túi giấy đi vào phòng vệ sinh thay đồ. Cô quăng cái câu “Người nhà” khó hiểu của anh ra sau đầu. Haizz, thời buổi bây giờ trai đẹp đều thích nhận người nhà kiểu vậy sao?

Nhà hàng Icebear.

Trên bàn ăn, hai người đàn ông khí chất ngời ngời đang xâm xoi nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập sự tìm tòi và nghiên cứu. Không khí thầm lặng của hai người khiến Mộc Tâm có cảm giác không chen vào được.

Nếu bạn hỏi tại sao có tình hình này? Vậy thì phải kể từ mười lăm phút trước rồi.

Trong phòng bệnh VIP 25, Mộc Tâm thay quần áo xong, cô vừa đi ra khỏi phòng tắm vừa buộc một chùm tóc đuôi ngựa.

“Rầm!”, Lâm Đình Phong đẩy cửa đi vào, cô bị giật mình nên chỉ biết chớp chớp mắt mà nhìn. Anh bước nhanh lại phía cô, quan sát một lượt rồi mới trầm giọng hỏi: “Em rất giỏi trong việc tạo bất ngờ cho anh nhỉ?”, đầu tiên là trúng đạn, không phải tai nạn xe thì là nhảy lầu, rồi cả đêm sinh nhật kia nữa. Từ lúc gặp cô, anh cứ cảm tưởng như bản thân đã mua một vé phim kịch tính trọn đợi vậy.

“Hả?”, cô chưa hiểu mô tê gì, cô đã làm gì đâu nào? Cô còn phải hỏi anh cơ đấy! Anh có cánh cửa thần kỳ của doraemon hay sao mà đêm qua vừa gọi điện, giờ này anh đã ở đây rồi.

Anh xoa đầu của cô một cái, bao cảm giác nhớ mong và lo lắng ở trong lòng chỉ bằng một cái xoa đầu là gần như có thể được xoa dịu hoàn toàn.

Cô dời bàn tay đang xoa đầu của anh xuống, chu môi, nói: “Đừng xoa nữa, rối tóc của em mất.”

“Cạch!”, Liễu Đông đẩy cửa đi vào, không mấy bất ngờ khi có thêm một người đàn ông lạ xuất hiện trong phòng, anh ta lơ đẹp Lâm Đình Phong, cười nói với Mộc Tâm: “Tiểu Tâm, tôi đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, hay là… bây giờ chúng ta đi ăn gì đó đi.”

Tiểu Tâm? Chỉ hai chữ của anh ta đã làm Lâm Đình Phong bật chế độ bảo vệ lãnh thổ, anh chắn trước mặt Mộc Tâm, ngăn tầm mắt của người kia lại, lành lạnh nói: “Tự giới thiệu, tôi là Lâm Đình Phong, cảm ơn anh đã cứu Mộc Mộc, tôi sẽ thay cô ấy trả ơn tình cho anh sau. Chuyện đi ăn thôi thì lượt bỏ đi, tôi nghĩ cô ấy cần nghỉ ngơi thêm.”

Liễu Đông tạo nét đáng thương, hơi ủ rủ nói: “Haiz, thật buồn quá. Tôi đã chăm sóc cô ấy từ tối đến giờ, chẳng ăn được gì cả. Đói quá đi a~ Tưởng rằng sẽ được cô ấy mời đi ăn chứ!”

Mộc Tâm thấy đối phương dù sao cũng là ân nhân của mình, cô cười nói: “Không cần nghỉ ngơi, bây giờ tôi thấy cơ thể không có vấn đề gì. Chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Lâm Đình Phong muốn nổi lửa trong đôi mắt, rõ rằng là tên kia đang dùng khổ nhục kế mà, anh nắm tay Mộc Tâm, giọng nói đều đều, mang ý định phản đối: “Mộc Mộc…”

“Em đói quá! Đi ăn nha?”, cô ôm bụng, tròn xoe đôi mắt, làm nũng.

Anh nhìn cái bụng xẹp lép của cô, ừm! Rất có tính thuyết phục, anh ậm ừ, thu lại lời định nói. Theo sau cô và Liễu Đông đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.