Chương 209
Ba Mộc hiện thực hóa vấn đề của bà: “Người ta là con gái nhà họ Liễu đấy! Chắc gì đã chịu gả cho con trai nhà mình!”.
“Cái ông này… giờ đã là thời buổi nào rồi mà còn nghĩ tới mấy vấn đề đó! Ông chỉ lo bò trắng răng thôi!”.
Ba Mộc thấy vợ mình nói cũng đúng nên không cãi bà làm gì. Hai ông bà vừa nói chuyện về tụi nhỏ vừa đi vào nhà.
…
Biệt thự Liễu gia,
Liễu Thu sau khi nói chúc ngủ ngon với Kiến Vĩ rồi thì tung tăng đi vào nhà, cô vừa cười ngây ngô vừa nhảy nhót bước vào phòng khách.
Cả nhà họ Liễu đã ăn tối xong đang ngồi trên sofa xem tivi. Ba Liễu thấy con gái út của mình đi công tác mấy ngày nay giờ mới chịu mò về nhà thì hỏi: “Nghe anh con bảo là chiều nay con lên máy bay rồi mà, sao tới giờ mới về nhà vậy?”
Liễu Thu hí hửng xà người lên sofa, cái miệng nhỏ cười không ngậm được mồm, bắt đầu kể: “Con đến nhà của con rễ ba ăn cơm đấy! Còn sẵn tiện gặp phụ huynh luôn! Ba thấy năng suất của con gái ba thế nào? Có đáng được khen thưởng không ạ?”
Liễu Đông đang ngồi gặm táo bên cạnh, nhìn đứa em gái của mình làm rớt liêm sỉ bộp bộp xuống đất thì mở miệng nhắc nhở: “Em đấy! Con gái con lứa, kiềm chế chút đi! Đã cọc đi tìm trâu rồi mà còn hùng hổ như vậy! Coi chừng em rễ bị em dọa sợ chạy mất dép đó! Đến lúc đấy thì đừng có mà khóc lóc kể lể với anh.”
“Xía! Có ma mới thèm khóc lóc kể lể với anh!”
Mẹ Liễu đã nghe chồng mình kể về người con trai đó rồi, thấy con gái mình thích người ta như vậy nên cũng bị vui lây, bà cười nói: “Hôm nào con dẫn cậu ấy về nhà chúng ta ăn cơm đi! Sẵn để mẹ gặp mặt cậu ấy luôn!”
“Dạ, mẹ.”
Nói rồi mẹ Liễu quay qua nhìn thằng con trai độc thân hoàng kim của mình, gần 30 tuổi rồi mà còn kén cá chọn canh, ánh mắt đặt còn cao hơn cả chân mày nữa, không biết khi nào bà mới được đem con dâu đi khoe với mấy bà bạn đây!
Bà híp mắt nhìn Liễu Đông, nghiêm túc nói: “Mấy đứa em gái con cũng sắp lấy chồng hết rồi đó! Khi nào thì con mới chịu có bạn gái hả? Cháu nội của bạn mẹ cũng sắp đi mẫu giáo cả rồi đấy! Mà mẹ ngay cả cái bóng của đứa con dâu cũng chưa thấy nữa!”
Tự nhiên chủ đề lại chuyển qua người mình, Liễu Đông làm bộ dáng ẫm ương, qua loa nói: “Ầy, từ từ đã mẹ ơi! Đợi chờ là hạnh phúc mà!”
Liễu Thu đang lướt album xem ảnh chụp tự sướng lúc nãy, cô nghe cuộc trò chuyện của mẹ và anh hai thì hai mắt cô sáng lên, tức tốc xà về phía anh hai mình, giơ điện thoại ra nói: “Anh hai, nhìn xem nhìn xem, đây là chị hai của em rể anh đấy! Xinh lắm luôn! Biết đâu là mẫu người anh thích đấy!”
Liễu Đông tiếp tục gặm táo, không hứng thú nói: “Hầy, mẫu người anh thích phải là kiểu thần tiên tỷ tỷ, cưỡi mây đạp gió, xưng bá một phương…”, đang nói ba hoa thì đột nhiên anh ngừng lại, ánh mắt anh dán vào cô gái trong tấm ảnh. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn công sở, bên trên là chiếc sơ mi hoa nhỏ màu trắng. Cổ áo chữ V được làm theo kiểu retro* khiến cô vừa thanh thuần vừa mềm mại như một đóa hoa phù dung. Cô đang cầm ly rượu nho màu đỏ sậm đưa lên môi, màu đỏ đối lập khiến làn da trắng mịn trên người cô càng thêm nổi bật. Động tác ngửa cổ làm cho xương quai xanh tinh tế như ẩn như hiện dưới lớp vải voan. Với kỹ thuật chụp ảnh khá tốt của Liễu Thu, từng đường nét của cô được khắc họa sống động như một bức tranh sơn dầu.
(*Có họa tiết cổ điển)