Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 186:




Chương 186

Bella còn đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, đứa con bảo bối của cô đã cười khúc khích, làm động tác cổ vũ, nói: “Mẹ, cố gắng phấn đấu chinh phục baba nha! Fighting!”

Cô nhìn xuống chiếc vòng tay, giờ cô mới hiểu ý đồ của nó, cô trừng mắt, cắn răng, nói: “Tiểu ranh ma nhà con! Dám bẫy cả mẹ sao!”

Trần Gia Thành đứng trên sân khấu nhìn xuống thấy người con gái đó là Bella, anh hơi nhướng mày, đầy hoài nghi. Mình nhớ lúc nảy thấy Tiểu Tâm đeo vòng hoa lưu ly mà nhỉ? Sao giờ lại thành cô ấy rồi?

Tầm nhìn anh va phải đôi đồng tử đen láy của Lâm Đình Phong. Anh ta đang nhếch khóe môi nhìn mình, nâng ly rượu lên, dùng khẩu hình nói: “Chúc bạn may mắn lần sau.”

Trần Gia Thành cười khẽ một tiếng, dù sao cũng không phải anh sắp xếp, nhảy với ai cũng vậy thôi!

Anh cài lại nút áo vest, bước từng bước tao nhã xuống sân khấu, đi về phía Bella, nhẹ nhàng đưa tay ra làm động tác mời: “Mademoiselle*, có thể mời cô nhảy một điệu không?”

(*Quý cô)

Cậu bé đẩy đẩy mẹ mình rồi lùi lùi lại ra phía sau, Bella bất đắc dĩ đành cầm lấy tay anh, bắt chéo chân, nhúng người một cái làm động tác chào cơ bản.

Anh dắt cô đi vào sân khấu, bản nhạc du dương đang xen giữa violon, cello và saxophone vang lên, những bước nhảy uyển chuyển đầy linh động của hai người khiến khung cảnh trong sảnh như được tạo hiệu ứng phong xanh trở thành một bữa tiệc cổ tích. Chiếc đầm trắng của cô và bộ vest trắng của anh, nhìn vào cứ như một bộ đồ đôi tình nhân. Bé con ranh mãnh nào đó, bây giờ cậu đang cầm điện thoại chụp hình cho mẹ mình, trong lòng âm thầm đánh giá baba tương lai, nhắm cái mồi này chắc phải gọi ‘chú’ lúc nảy là ‘anh đẹp trai’ rồi!

Mọi người còn lại cũng bắt đầu kéo nhau vào giữa sảnh cùng khiêu vũ.

Bên này buổi tiệc vui vẻ bao nhiêu thì bên kia Quý Tử Nhiên, bà Quý và Trần Tiểu Như khó chịu bấy nhiêu. Quý Tử Khiêm không muốn ở lại lâu, anh hỏi ba người họ có cùng về không? Rồi cả bốn người cùng lên xe về lại thành phố.

Sau khi đưa bà Quý và Quý Tử Nhiên về nhà, cô ta và Quý Tử Khiêm láy xe đến biệt thự riêng của hai người. Từ lúc lên xe đến giờ anh ta không hề nói một lời nào với Trần Tiểu Như, khiến cô ta sinh ra cảm giác hơi lo sợ.

Sau khi vào nhà, Quý Tử Khiêm lấy một bộ quần áo, đi thẳng vào phòng tắm ở thư phòng. Trần Tiểu Như vội đi theo gọi anh lại: “Tử Khiêm…”

Giọng nói của anh vẫn như bình thường: “Em đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi, anh có chút việc cần xử lý”, nói rồi anh ta đóng cửa phòng tắm lại.

Cô ta nghe tiếng nước chảy đều đều bên trong vọng ra, ánh mắt hơi tối lại, nắm chặt tay đi về phòng ngủ chính. Trong lòng đang thầm toang tính cho việc gì đó.

Khi buổi tiệc kết thúc, Mộc Tâm và Lâm Đình Phong được sắp xếp cho một căn phòng khách sạn. Cô nhận thẻ phòng từ tay người quản lý, nói tiếng cảm ơn rồi đi vào phòng. Vừa đóng cửa, cô liền cởi giày cao gót, đi chân trần trên chiếc thảm lông mềm mại, chạy lại chiếc cửa kính sát đất nhìn ra view biển: “Oa, đẹp quá đi!”

Các ngọn sóng lướt lên nhau vỗ mạnh vào bờ đá làm bắn lên các bọt nước trắng xóa trong đêm đen. Ngoài xa xa, ngọn hải đăng đang thắp đèn sáng rực như ngọn đuốc giữa biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.