Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 179:




Chương 179

Bên dưới sân khấu, tiếng vỗ tay của mọi người và tiếng hú hét của mấy anh chàng ngoại quốc trẻ tuổi làm cho không khí của buổi tiệc như được đốt nóng.

Phục vụ đẩy ra chiếc bánh kem ba tầng màu cam sữa. Trần Gia Thành nhấc cây dao cắt ra một miếng bánh nhỏ. Mọi người bên dưới cũng bắt đầu nhập tiệc.

Cậu ta cầm đĩa bánh đi đến bàn của Môc Tâm đưa cho cô: “Biết em thích ăn quýt nên đặc biệt làm cho em đó!”

Mộc Tâm cười, nhận đĩa bánh: “Sinh nhật của mình mà lại đặt bánh làm riêng cho người khác, đây là lần đầu em thấy đó!”

“Không sao! Anh không thích ăn đồ ngọt!”

Mộc Tâm múc một miếng bánh lên ăn, lớp kem mềm mại chưa kịp đến môi đã bị người bên cạnh ăn mất. Lâm Đình Phong nhấc ly rượu đỏ lên uống vài ngụm, rất tự nhiên mà đánh giá: “Bánh ngọt quá! Em đừng ăn thì hơn, hình như em béo lên nhiều rồi! Cũng nên giảm cân thôi.”

Mộc Tâm liếc xéo anh một cái, bỏ đĩa bánh xuống bàn. Trần Gia Thành ôn hòa nói: “Lâm tổng, tôi thấy dáng người của Tiểu Tâm rất đẹp mà, không cần giảm cân đâu.”

Lâm Đình Phong cảnh giác nhìn Trần Gia Thành: “Bạn gái của tôi dáng người như thế nào tôi hiểu rõ nhất, không cần Trần tổng để tâm.”

Cậu ta mỉm cười trước biểu cảm như con rồng giữ kho báu của anh, đúng là đàn ông có bản lĩnh cách mấy khi yêu vào liền như đứa trẻ con. Thực ra mình cũng rất muốn trở thành trẻ con như vậy mà không được đấy!

“Anh Thành, chúc anh sinh nhật vui vẻ, ngại quá… em đến trễ nên không kịp nhìn thấy anh thổi nến và cắt bánh.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Gia Thành không cần nhìn cũng biết là ai, cậu mỉm cười tiêu chuẩn, đáp: “Tiểu Như, em đến dự là anh vui rồi!”

Đôi đồng tử màu xanh đậm của cậu thoáng nhìn thấy Quý Tử Khiêm đang đi lại, dù tâm tình đã bình ổn hơn nhiều, nhưng bất giác vẫn có chút khó chịu. 10 năm, bạn có thể bỏ ra bao nhiêu cái 10 năm để thích một người.

Cậu cười khổ nhấp một ngụm rượu vang, hương vị 70% đắng 30% ngọt vương ở đầu lưỡi khiến cậu dễ chịu hơn. Cậu bình bình nói: “Ba mẹ anh cũng có đến, họ nhớ em lắm, em đi gặp họ chút đi!”

Trần Tiểu Như nhìn lướt qua Mộc Tâm và Lâm Đình Phong đang ngồi ở đối diện, thầm cắn răng, từ khi nào Gia Thành lại đối xử xa cách với mình như vậy? Vừa chào hỏi đã mượn cớ đuổi mình qua chổ khác, còn bản thân thì bỏ mặc khách khứa ngồi trò chuyện cùng con hồ ly tinh Mộc Tiểu Tâm này! Mình không thể để cô ta quyến rũ Gia Thành được.

Nghĩ rồi, cô ta lẳng lặng rời đi. Nở nụ cười âm trầm như đã tính toán gì đó.

Trần Gia Thành trò chuyện với Mộc Tâm một lát thì đứng dậy xin phép đi tiếp khách. Cô cùng Lâm Đình Phong đi ra ban công hóng gió một chút. Buổi tiệc hôm nay không có thương mại hóa cho nên không gặp phải cảnh các ông lớn bà nhỏ chào hỏi làm quen, khiến tâm tình Mộc Tâm rất thoải mái.

Cô ngửa đầu hứng từng đợt gió biển mang theo hơi muối mằn mặn của đất trời. Bao đau khổ của thế giới trước cứ như có thể bị cuốn bay đi. Cô nghiêng đầu nhìn anh, nở nụ cười tươi: “Đình Phong, sau này chúng ta mua một căn nhà ở cạnh biển đi.”

Trái tim Lâm Đình Phong lúc này như đặt trên tấm thảm bông mềm mại mà ấm áp.

‘Sau này’ là hai chữ tốt đẹp nhất mà anh từng nghe. Anh cứ nghĩ tương lai cứ thế một mình cô đơn đi đến cuối đời. Sự xuất hiện của cô như tia sáng mùa xuân le lối trong tâm hồn lạnh lẽo của anh. Năm tháng sau này… có cô ấy bầu bạn… thật tốt!

Anh vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi tung của cô, thanh âm đầy ấm áp: “Được.”

“Nếu như có thể xây ở giữa biển thì càng tốt! Thật lãng mạn! Em từng xem tiểu thuyết thấy cảnh nam nữ chính lăn…”, chợt nhận ra lời mình định nói có hơi… ừm…phá cảnh, cô chép chép miệng cười cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.