Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 163:




Chương 163

Ngọc Điềm thản nhiên ngồi pha nước chấm: “Cậu tự nói mình lớn giọng mà! Quên rồi sao? Hôm bữa…”

Nhớ đến cảnh tượng bị cô ép lên thân cây, Lạc Tư đỏ mặt, ngắt ngang: “Nhớ! Nhớ rồi! Khỏi cần nhắc!”

“Ò.”, Ngọc Điềm ngoắc phục vụ lại gọi thêm hai suất ăn nữa. Lạc Tư cản lại: “Ê! Cô đừng nói là ngồi đây ăn nha?”

Ngọc Điềm nhướng mày, tỏ vẻ đương nhiên: “Chứ sao?”, nói rồi, cô nhúng một miếng thịt cho vào miệng ăn, “Ây, là lẩu thái cay nha! Hợp gu tôi lắm đó!”

“Nè…Ưm!”

Ngọc Điềm gắp một cây nấm đùi gà nhét vào miệng cậu: “Ăn nhiều lên! Nói ít vào!”, vừa nói cô vừa dùng đủ chọt một viên cá lên ăn.

Lạc Tư ngậm miếng nấm trong miệng, nhìn chằm chằm đôi đũa của cô, như vậy… có tính là hôn gián tiếp rồi không?

Cô thấy cậu ta cứ nhìn mình: “Sao vậy? Cay đến hỏng não rồi?”

Cậu chợt hồi thần lại, nuốt miếng nấm một cái ‘ực’: “Không có gì!”, cậu cầm ly bia lạnh lên uống một hơi cạn sạch rồi cầm đũa im lặng ăn.

Hơi cay của nồi lẩu bốc lên làm Ngọc Điềm cảm thấy hơi nóng, cô đưa tay tháo hai chiếc cúc áo trên cùng. Mái tóc ngắn do dính mồ hôi mà hơi lộn xộn, chiếc cổ thon dài kết hợp cùng xương quai xanh tinh tế.

Làn da màu sữa được tôn lên dưới lớp áo sơ mi màu bầu trời. Cả người cô toát ra một mùi vị phong trần đầy tự nhiên và hoang dại khiến người khác muốn sa đọa.

Lạc Tư liếc mắt nhìn thấy, cậu hơi đỏ mặt, cúi đầu cắn cắn miếng thịt bò. Cái cô lưu manh này! Sao ăn lẩu mà cũng có thể đẹp trai như vậy chứ! Ây! Không được, không được mê trai như vậy! Tém tém lại đã nào!

Hai người ăn uống no say, Ngọc Điềm tính tiền xong thì ra về. Cô thấy Lạc Tư không có đi xe, lại gần câu cổ cậu ta, lôi về bãi đậu xe: “Anh bạn lớn giọng, đi nào, tôi đưa cậu về!”

Lạc Tư chỉ cao 1m73 mà cô thì cao tầm 1m7, bị cô câu cổ, khiến mặt cậu gần lại mới mặt cô, liếc mắt nhìn cái má hơi đỏ hồng của cô, trên người là mùi lẩu vừa rồi, còn thoang thoảng một mùi sữa ngọt ngào. Cậu vô thức đưa mũi lên cổ cô ngửi ngửi, cô gái này sinh ra ở Hà Lan sao? Ngọt như vậy!

Ngọc Điềm cảm nhận được chút hơi nóng phả lên cổ mình, cô liếc mắt, thấy cậu hành động như một con mèo nhỏ, cô cong môi, trêu ghẹo: “Sao vậy? Tìm hiểu xem tôi có mùi gì à?”

Lạc Tư nghe cô nói thì giật bắn người ra ngoài hai bước, cậu chột dạ, nói: “Có ma mới tìm hiểu cô!”

Lúc đi đến một chiếc xe màu đen, cô mở cửa nhét cậu ta vào ghế phụ, chống tay lên nóc xe, cúi mặt nhìn cậu ta: “Sau này bớt tự chửi bản thân là ma đi nha!”

Lạc Tư rống cổ lên cãi: “Tôi thích tự nói mình là ma đó thì sao? Cô quản được chắc.”

“Oh! Vậy là cậu tự thừa nhận rồi à?”, không đợi cậu trân trối, cô đóng cửa lại, đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế láy.

Đang đi giữa đường, điện thoại Lạc Tư reo lên, cậu nghe máy xong thì gương mặt trở nên nghiêm túc, cậu quay qua nói: “Cô chở tôi đến bệnh viện Ánh Dương dùm nha! Tôi có chuyện gấp!”

Ngọc Điềm không nói gì, đánh tay láy rẽ vào đường khác.

Bệnh viện Ánh Dương,

Trước cửa đang là một mớ hỗn độn, vài vị bác sĩ và hai anh bảo vệ đang ngăn cản một người đàn ông say rượu. Lạc Tư vội xuống xe, chạy nhanh lại: “Anh làm loạn cái gì vậy? Có tin tôi báo cảnh sát không?”

Cậu đứng chắn ở phía trước, nhíu mày nhìn gã đàn ông say rượu. Gã ta tức giận chỉ thẳng mặt Lạc Tư, gầm lớn: “Là mày, cái tên bác sĩ giết người, trả mạng lại cho vợ và con tao đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.