Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 159:




Chương 159

Thấy biểu cảm quá ư là đáng yêu của cô, anh cười khẽ: “Vậy anh hỏi này! Sao em đưa Sunset từ Pháp về đây để mở công ty? Một mình em kham hết công việc của hai người, không mệt mỏi sao?”

Hóa ra là hỏi về vấn đề này! Nhưng thật ra lúc đầu mình thấy Sunset có tiềm năng nên mua lại thôi! Nhưng trả lời như vậy thì có hơi qua loa quá nhỉ?

Cô đưa tay, chỉnh chỉnh lại chiếc cà vạt cho anh, ngon ngọt, nói: “Trước tiên là để kinh doanh, sau đó là kiếm tiền sính lễ để cưới anh về nhà!”

Anh áp môi mình lên môi cô, hôn nhẹ một chút rồi nói: “Cái miệng nhỏ càng ngày càng biết cách dỗ ngọt anh.”

Mộc Tâm tuột xuống khỏi người anh, vỗ vỗ lên vai anh: “Em đi ăn đây, anh làm việc chăm chỉ nha.”, cô đi đến gần cửa thì xoay người lại nói, “Gán mà tìm của hồi môn cho mình đi nha~”

Thành công thấy được nụ cười của Lâm Đình Phong. Cô đóng cửa lại, đi về phòng làm việc lấy túi xách. Lúc đi đến gần cửa cô thấy một bóng dáng mảnh khảnh, mĩm cười hỏi: “Tiểu Bạch? Sao em lại đứng ở cửa vậy? Không đi ăn trưa à?”

“Dạ em đang chuẩn bị đi đây ạ! Chào chị Tâm.”

Mộc Tâm thấy bóng dáng cậu hấp tấp rời đi thì thu nụ cười lại, đẩy cửa đi vào phòng, đột nhiên một tiếng “Két!” của chân ghế mà sát lên mặt bàn làm cô giật mình, cô nhướng mày nhìn qua: “A Khải?”

Cậu ta mơ mơ hồ hồ, gãi gãi cái đầu tổ quạ, nhìn Mộc Tâm: “Thư Ký Mộc? Tới giờ cơm trưa rồi à?”

Thấy bộ dáng mơ ngủ của cậu ta, Mộc Tâm thấy buồn cười: “Cậu mà không nhanh chân là căn tin hết món đấy!”

A Khải cầm thẻ nhân viên vọt ra ngoài: “Cảm ơn thư ký Mộc, tôi đi đây.”

Thấy cậu ta đi rồi, cô cầm túi xách, xoay lưng nhìn chồng hồ sơ hơi bị lệch thì đưa tay chỉnh lại một chút. Vừa đi lại thang máy vừa gọi cho Mộc Kiến Vĩ, máy vừa kết nối cô liền hỏi: “Kiến Vĩ, em ăn chưa? Đi ăn với chị không?”

Kiến Vĩ đang dắt Liễu Thu tham quan công ty, nghe cô nói vậy, giọng nói cậu bất giác vui vẻ mà ấm áp: “Được ạ, nhưng chị đợi một lúc được không? Em đang dắt người phụ trách của Liễu Nhật đi tham quan công ty mình.”

“Oh, vậy em hỏi thử người phụ trách có đi ăn chung với chúng ta luôn không? Tạo dựng quan hệ một chút cũng tốt.”

“Dạ, để em hỏi thử.”, Kiến Vĩ quay qua hỏi, : “Liễu Thu, cô có muốn đi ăn trưa cùng tôi luôn không?”

Nghe lời anh nói, trong lòng Liễu Thu vui như được mùa, nhưng nhớ tới giọng điệu nói chuyện điện thoại đầy tình cảm của anh, cô hồ nghi hỏi: “Chỉ hai chúng ta thôi sao?”

“Không, có tổng giám đốc của công ty chúng tôi nữa. Không biết cô có ngại không?”

Hừm! Nghe nhân viên tron công ty nói, tổng giám đốc là một cô gái trẻ đẹp, có tài mà lại còn quyến rũ. Loại tình địch ‘ba tốt’ này! Mình phải gặp mới được!

Nghĩ rồi, cô cười ngọt ngào, nói: “Được, vậy chúng ta đi luôn nha! Đừng để cô ấy đợi.”

Kiến Vĩ nói vào điện thoại: “Tụi em tới liền, chị nhắn cho tụi em địa chỉ nha.”

“Được.”

Nhà hàng Hoa Yên.

Mộc Tâm biết đến nó do A Kiều giới thiệu. Nơi đây đây thiết kế theo không gian tự nhiên, được phối theo ba tông màu: xanh ngọc, vàng và trắng. Chủ yếu dùng cây xanh để trang trí giúp cho không khí rất mát mẻ và dễ chịu.

Kiến Vĩ và Liễu Thu vừa vào đã thấy Mộc Tâm, hai người đi lại gần. Mộc Tâm đưa mắt nhìn lên, mĩm cười với Kiến Vĩ, ánh mắt cô va phải ánh mắt không mấy thiện chí của Liễu Thu, cô ngừng lại và giây, sao cô lại thấy cô gái này rất quen mắt! Hình như đã thấy ở đâu rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.