Chương 150
Bên ngoài, trời dần dần tối lại, vài hạt mưa lất phất rơi xuống, tạt lên tấm kính xe, tạo nên một bầu không khí hơi ẩm ướt.
Mộc Tâm nhíu mày: “Sao lại mưa rồi? Sáng nay dự báo thời tiết nói từ đây đến đó sẽ không mưa mà!”
“Chắc là dự báo thời tiết có nhầm lẫn gì đó. Đôi khi dự báo cũng không chính xác trăm phần trăm được.”
Mộc Tâm thở dài: “Chắc đường đi sẽ trơn lắm đây!”
…
Xe đi được hơn nửa đường cao tốc. Một chiếc ô tô trắng do đường trơn mà mất láy lấn sang phần đường của xe khách.
Chiếc xe khách ở phía trước đâm vào đầu xe của chiếc ô tô, kích nó văng vào rào chắn. Mấy chiếc xe phía sau cũng không thắn lại kịp mà đâm sầm về phía trước.
Tiếng “Kít!” dài và tiếng “Rầm! Rầm!” nối tiếp nhau vang lên liên tục, cộng với tiếng mưa “Ào Ào” đổ xuống tạo nên một bầu không khí hỗn độn.
Chiếc xe khách Mộc Tâm đang đi cũng không thể thoát khỏi số phận. Tài xế đánh tay láy sang lề đường khác để tránh va chạm nhưng do đường quá trơn, chiếc xe vì rẽ quá gấp mà nghiêng hẳn qua một bên, cuối cùng đâm mạnh vào thanh chắn đường rồi lật ngang.
Bên trong xe, Mộc Tâm theo bản năng mà chòm người qua che chắn cho Trịnh Sâm. Do rung lắc mà đầu cô bị đập mạnh vào cửa kính.
Đến khi chiếc xe hoàn toàn nằm yên trên mặt đất, mọi người xôn xao, lần mò bò ra khỏi chiếc xe. Trán Mộc Tâm bắt đầu nhỏ máu, Trịnh Sâm hoảng sợ nói: “Bà chủ, sao cô lại chắn cho tôi chứ? Cô có sao không? Đầu cô chảy máu rồi kìa!”
Mộc Tâm cầm chiếc búa sắt đặt cạnh cửa kính ra sức đập mạnh lên lớp kính dày, cất tiếng trấn an: “Tôi không sao, ra ngoài trước rồi nói.”
Trịnh Sâm nghe vậy, với tay lấy một chiếc búa khác, nện mạnh lên cửa kính. Với sức của hai người, tầm một phút cửa kính đã bị nứt vỡ. Mộc Tâm co chân đạp mạnh một phát khiến lớp kính nát vụn rơi xuống đất.
Hai người thông qua lỗ thủng chui ra. Bên ngoài, xe cứu thương và cảnh sát rất nhanh đã tới hiện trường, hai nhân viên cứu hộ chạy tới, dìu hai người đi lại xe cứu thương.
Các phóng viên nhà báo cũng nhanh chóng tới nơi để ghi hình và đưa tin tức trực tiếp.
Lâm Đình Phong sau khi dự xong bữa tiệc xã giao, anh đi về nhà, thấy hộp bento mình treo ở cửa nhà Mộc Tâm từ sáng đến giờ vẫn chưa được động đến. Anh nghi hoặc, ấn chuông cửa cũng không thấy cô ra mở.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu A, máy vừa kết nối, chưa đợi anh kịp hỏi thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói run run đầy gấp gáp của Tiểu A: “Boss… tôi cũng vừa định gọi cho anh đây! Không hay rồi, người được phái theo bảo vệ thư ký Mộc báo tin, cô ấy bị tai nạn xe trên đường cao tốc.”
“Thịch!” một tiếng, tim Lâm Đình Phong như ngừng đập, anh xoay người đi về phía thang máy, lạnh giọng nói: “Gửi định vị cho tôi.”
“Dạ.”
Thang máy nhảy lên từng số một, chưa bao giờ anh lại cảm thấy thời gian trôi chậm đến thế. Anh chạy thang bộ đi xuống tầng hầm lấy xe rồi phóng nhanh đến đường cao tốc. Vừa chạy anh vừa gọi cho Mộc Tâm, nhưng mãi không liên lạc được.
Những lúc gấp gáp như thế này thì đường đi sẽ toàn hiện đèn đỏ. Lâm Đình Phong đánh đường vòng mấy lần mà vẫn bị chạm đèn đỏ. anh tức giận đập mạnh lên vô lăng một cách đầy bất lực và sợ hãi.