Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 147:




Chương 147

Lạc Tư bất ngờ, mở to mắt nhìn Ngọc Điềm. Tên đại ma vương phòng trộm tài tình thật! Nếu không gọi mình tới, biết đâu bảo bối của cậu ta bị sói ăn đến xương vụn cũng không còn.

Hai người đi ra ngoài, lúc này đường khá vắng xe, hai người thả bộ trên vĩa hè để đi đến đầu đường lớn, vì nơi đó dễ bắt xe hơn.

Hàn quang đêm nay bị mây che phủ mà có hơi mờ mịt, ánh sáng màu vàng cam của đèn đường hắt lên bộ đồ trắng của Lạc Tư, khiến cậu tỏa sáng như chàng trai của thanh xuân.

Bộ vest đen của Ngọc Điềm nhập nhòa trong bóng đêm tối tăm, gương mặt điềm nhiên có chút bất cần. Cô giống như một Vampire bí ẩn mang theo nét hấp dẫn đến lạ thường.

Lạc Tư nhìn Ngọc Điềm có hơi thất thần, sao tự nhiên mình lại cảm thấy, cô ấy… rất đẹp trai vậy?

Ngọc Điềm cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, cô cong khóe môi, nâng lên một nụ cười tà mị: “Sao vậy? Thích tôi rồi? Có phải thấy tôi rất đẹp trai?”

Lạc Tư hơi đỏ mặt, vội quay đẩu nhìn qua hướng khác, lớn tiếng phủ nhận: “Làm gì có! Cũng thường thôi!”

Lúc đi đến dưới tán lá của một cây dẻ quạt, Ngọc Điềm dừng lại, Lạc Tư thấy vậy cũng dừng theo. Cô đột nhiên đi lại gần Lạc Tư. Cậu ta sợ hãi lùi ra sau, đến khi bờ lưng áp lên thân cây lạnh lẽo. Ngọc Điềm chỉ đứng cách cậu một gang tay. Cô nở nụ cười chọc ghẹo: “Cậu biết không?”

Lạc Tư hơi bối rối: “Biết… biết cái gì?”

Cô đưa sát mặt lại gần mặt cậu, môi mỏng bật ra những âm thanh đầy ma lực: “Sự phủ định mạnh mẽ, chính là sự thừa nhận mạnh mẽ nhất. Cậu gấp gáp phủ nhận như vậy! Là chột dạ sao?”

Lạc Tư ngửi thấy một mùi sữa tắm nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, đột nhiên cảm thấy cơ thể hơi khô nóng, cậu nuốt nước bọt một cái, nói: “Chột dạ gì chứ! Tôi chỉ là… chỉ là hơi lớn giọng chút thôi!”

Ngón tay Ngọc Điềm nâng lên, vuốt khẽ lên môi cậu: “Cái miệng nhỏ này… lúc rên lên cũng lớn vậy sao?”

Mặt Lạc Tư đỏ rần lên như con tôm luộc, cậu nghiêng đầu né ra khỏi bàn tay của cô: “Cô… Cô là nữ lưu manh! Cô nói chuyện đen tối gì vậy hả?”

Nhìn gương mặt đỏ au đến tận mang tai của cậu ta, Ngọc Điềm nhịn cười đến muốn nghẹt thở. Chọc ghẹo tên nhóc con này cũng thú vị quá đó! Dễ ngại ngùng như vậy! Thật ra nhìn kỹ thì.. cũng rất đáng yêu!

Ngọc Điềm đột nhiên có chút không muốn buông tha, cô ở bên tai của cậu thì thầm: “Đang là đêm tối, nói chuyện buổi tối thường làm thì mới thích hợp chứ!”

Hơi thở nóng hổi của cô phả lên mang tai, Lạc Tư cảm giác như máu huyết trong người đang sôi lên, cậu dùng hai tay bụm lấy hai lổ tai của mình, ánh mắt nhìn Ngọc Điềm như thôn nữ nhà lành bị ức hiếp. Cậu tránh ra khỏi người cô, bước nhanh về phía đầu đường, miệng la lớn: “Cô đi mà nói chuyện với cái gốc cây đó đi.”

Ngọc Điềm cuối cùng cũng không nhịn cười được nữa, cô chống tay lên thân cây, ôm bụng cười lớn: “Hahahahahahaha!”

Lạc Tư nghe thấy tiếng cô cười thì càng thấy mất mặt, cậu bước đi nhanh hơn. Trong lòng thầm oán thán, vì hạnh phúc của đại ma vương mà mình xém chút nữa hy sinh tấm thân ngọc ngà này rồi! Về nhà phải đòi thêm tiền đầu tư mới được.

Ngày hôm nay là cuối tuần, Mộc Tâm không cần đến công ty.

Sau khi đóng gói mỹ phẩm chuyển phát đến nhà của một vài nhân viên. Mộc Tâm đi chuẩn bị ít đồ cho chuyến công tác đến cao nguyên Đông Bắc vào ngày hôm sau.

Vì đi lên vùng cao, có lẽ còn phải leo núi, cho nên cô không đem quá nhiều đồ, chỉ đem vài bộ đồ thường ngày và đồ dùng sinh hoạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.