Chương 134
Trần Gia thành vừa nhâm nhi ly trà vừa đáp: “Biết chứ, ông ấy rất nổi tiếng trong ngành công nghệ sinh học. Rất nhiều sản phẩm làm đẹp của công ty anh đều dùng công nghệ của ông ấy đó!”, nói rồi anh nhướng mày, hứng thú hỏi: “Sao vậy? Em đang định ký kết dự án với ông ấy à?”
Mộc Tâm đặt ly trà xuống bàn, bắt đầu tâm sự: “Đúng vậy đó, dự án này thời hạn chỉ có hai tuần, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi mà em chưa liên hệ được với ông ấy nữa!”, cô đưa tay chỉ lên đầu mình, “Anh nhìn xem, tóc em rụng đến sắp thành ‘Shin cậu bé bút chì’ luôn rồi!”
Trần Gia Thành nghe cách so sánh thái quá của cô thì phì cười: “Thấy em cực khổ như vậy, người bạn như anh đây chỉ cho em một con đường sáng.”, anh ngoắc ngoắc tay, “Xít lại đây, anh nói nhỏ cho nghe.”
Mộc Tâm nghe vậy, cô vui mừng kéo ghế sát lại, nghiêm túc vểnh tai lên như con mèo nhỏ. Anh không ngờ chỉ nói đùa mà cô lại tin là thật, nhìn một nửa gương mặt mềm mại gần trong gang tấc, trên người cô còn tỏa ra một hương quýt ngọt ngào. Yết hầu anh khẽ động, anh ở bên tai cô nói nhỏ: “Cách đó chính là… chính là… Không nói cho em biết!”
Mặt Mộc Tâm sầm xuống trong tích tắc, mang tai cô hơi đỏ lên, cô biết bản thân mình bị lừa rồi! Mình sống gần 30 năm, xuyên đến hai thế giới, mà giờ lại bị một thằng nhóc 27 tuổi lừa!!!
Cô đẩy gương mặt Trần Gia Thành qua một bên, kéo ghế xa ra, hất tóc một cái: “Xùy! Linky của cậu chưa đầy một tuần tôi đã ký kết được rồi, chỉ là một Tống Sinh thôi mà, có là gì? Chị đây cân hết!”
Trần Gia Thành thấy bộ dáng như con thiêu thân đâm đầu về phía trước của cô thì lắc đầu cười.
Đợi thức ăn được dọn lên rồi, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Anh nhớ tới chuyện bài báo sáng nay, liếc nhìn Mộc Tâm một cái, bâng quơ hỏi: “Em và Lâm Đình Phong tiến triển đến đâu rồi?”
Cô nghi hoặc hỏi: “Sao anh biết chúng tôi sẽ có tiến triển?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh mĩm cười: “Ai nhìn vào chẳng biết anh ta thích em. Chỉ có con ngốc như em là vô tâm vô phế chẳng biết gì!”
Mộc Tâm mím mím môi, mĩm cười nói: “Ừm thì… Chúng tôi vẫn tiến triển bình thường.”
Trần Gia Thành gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt, nói: “Vậy thì tốt rồi! Em cũng đừng để ý các tin đồn lung tung trên mạng làm gì! Bây giờ chuyện giật tít như vậy rất thường thấy.”
Càng nghe anh nói đầu cô càng to ra, cô nắm được vài từ khóa, hỏi: “Tin đồn? Tin đồn gì vậy?”
Trần Gia Thành không ngờ cô vẫn chưa đọc được tin tức hôm nay, anh giả vờ nói: “Không có gì, mấy tin tức giật gân thường ngày thôi! Em ăn nhanh đi, anh tiện đường cho em quá giang về công ty.”
Mộc Tâm không để ý nhiều, cô cười nói: “Không cần phiền anh đâu, em có láy xe đến. Lát anh chở em về Linky là được rồi. Em tự về công ty.”
…
Ăn uống xong, hai người đi ra ngoài, lúc đi ngang một ngã rẽ, Trần Gia Thành nhớ đến gì đó, anh cười khẽ một tiếng.
Mộc Tâm thấy vậy thì hỏi: “Anh cười ngây ngốc gì đó, Gia Thành?”
“Nhớ đến lần đầu gặp em ở đây.”
Mộc Tâm đánh lên vai anh, nói: “Ầy! Chắc lúc đó anh nghĩ em là con nhỏ xui xẻo hả?”
Trần Gia Thành nhớ lại gương mặt ngây ngô của cô lúc đó, anh ôn nhu nói: “Lúc đầu thì đúng là vậy! Nhưng sau đó anh lại thấy may mắn!”
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “May mắn? Anh dùng từ đó để hình dung em á?”